Đoàn Duệ Thanh thấy Vân Thiệu Thần vẫn luôn cau mày, liền lôi kéo anh nói: “Anh, anh yên tâm đi, em sẽ tự chăm sóc bản thân.”
Vân Thiệu Thần kéo đứa nhỏ sát lại, kiểm tra lại băng gạc, hỏi: “Muốn mua nón đội lên không?”
“Được, lúc đi làm em sẽ mua.” Đoàn Duệ Thanh trả lời.
Vẫn rất lo lắng nhưng Vân Thiệu Thần cũng không nhiều lời, vỗ vỗ bờ vai cậu nói: “Đi thôi.”
“Dạ.” Đoàn Duệ Thanh mỉm cười gật đầu.
Do cấp trên nói có nhân vật lớn đến đây, cho nên đối với lãnh đạo thành phố, hay người đứng đầu khách sạn đều để ý kỹ càng. Trước khi bọn họ đến mấy ngày, toàn bộ khách sạn đều triển khai tổng vệ sinh.
Đoàn Duệ Thanh bởi vì vết thương còn chưa khỏi hẳn, Khang Ninh Huy cũng không để cậu tham dự vào, mà để cậu tiếp tục ở văn phòng xử lý văn kiện.
Nhờ vào đợt trước tặng trà cho mọi người, Đoàn Duệ Thanh ở khách sạn cũng được mọi người yêu thích hơn, Khang Ninh Huy cũng hỏi thăm cậu có thể đưa đến cho y nữa không, theo như giá thị trường bán lại cho y cũng được.
Khang Ninh Huy thích uống trà, nhiều bạn bè của y cũng cùng chung sở thích này, y muốn mua trà của Đoàn Duệ Thanh, cũng là muốn đem tặng người ta.
“Hiện tại tôi vẫn còn ở nhà, nhưng không nhiều lắm, chờ đến tiết thanh minh sẽ có trà mới, nếu ngài muốn, tôi sẽ đem đến.” Đối với nguồn trà mới sắp tới, Đoàn Duệ Thanh cũng đã có quyết định trong lòng.
Hắn định trước tết sẽ trở về một chuyến, một là để ký kết hợp đồng mua trà của những hộ trong thôn, hai là về nhìn xem có thể giúp đỡ gì cho tiểu cô hay không, cũng chuẩn bị phân loại nguồn tiêu thụ lá trà.
“Ngươi có thể sản xuất nhiều trà sao?” Khang Ninh Huy hỏi.
“Đúng vậy, tôi chuẩn bị sản xuất trà ở quê.” Đoàn Duệ Thanh cũng không giấu diếm, loại việc này tuy ít ai làm, cũng không phải không thể nói ra.
Khang Ninh Huy nghe cậu nói xong, trầm ngâm một chút, mang theo ý cười, nói: “Ngươi thật tinh mắt đi, nếu có thể bảo đảm sang năm sẽ có nguồn trà tốt, ta có thể giới thiệu vài người bạn cho ngươi, ở đây có một tiệm trà tên Phú Khê, ngươi nghe qua bao giờ chưa?”
“Có nghe nói qua.” Đoàn Duệ Thanh nở nụ cười, tiệm trà nhỏ đó có thể xem như kỳ tích, đối với trình độ bần cùng của thành phố này, những tiệm trà hay quán ăn nhỏ, sinh ý tương đối lạnh lẽo, lợi nhuận cũng không cao, nhưng tiệm trà nhỏ này lại chống đỡ rất nhiều năm rồi cũng không bị đóng cửa, khiến không ít người lấy làm kỳ lạ.
Có một số người còn cố ý đi gặp lão đầu của tiệm đó hỏi qua, nửa đùa nửa thật hỏi có phải đứng phía sau tiệm trà là một đại gia hay không.
Nhưng mà lão đầu cũng chỉ cười, đợi đến khi người ta bị nụ cười của ông làm nổi da gà, mới giơ tay lên chỉ biển hiệu bên ngoài: “Không thấy sao, Phú Khê.”
Người nọ sờ sờ ót, cũng không hiểu được ý tứ của ông.
Lão đầu liền thần bí miẻm cười, xoay người rung đùi đắc ý bỏ đi, chỉ vứt cho hắn một câu: “Phú khê phú khê, trọng điểm không phải là phú, mà là khê.”
Vì thế người nghe càng cảm thấy mơ mơ hồ hồ.
“Vậy ngươi nhất định cũng đã nghe qua tiểu lão đầu ở tiệm đó đi.” Khang Ninh Huy thần bí hỏi.
“Đúng vậy.” Đoàn Duệ Thanh vẫn duy trì mỉm cười trên mặt, cũng không biểu hiện ra vẻ tò mò.
“Lão nhân kia nhìn hiền lành, vẻ mặt luôn mang ý cười, cứ như một pho tượng, nhìn qua có vẻ dễ ở chung, nhưng chỉ có những ai chân chính ở cùng ông ta nhiều năm mới biết, là một người cá tính cổ quái, ta cũng ở trong tiệm đó hơn một năm, mới bắt đầu quen thuộc được tính tình của ông ta.” Khang Ninh Huy nói đến, vẻ mặt hoài niệm.
Đoàn Duệ Thanh vẫn luôn lẳng lặng nghe, không nói gì nhiều.
“Lá trà lần trước ngưoi đưa cho ta có thể cho là loại thượng đẳng, được hái vào tiết thanh minh….” Khang Ninh Huy nhắm mắt lại, tựa như nghĩ đến bản thân đang nhấm nháp loại trà cực phẩm, thanh âm thì thào bổ sung “Nếu có thể nấu với nước suối thanh tuyền trên núi, đưa tới trước mặt lão nhân kia, khẳng định có thể khiến ông ta trợn trừng hai mắt.”
Lá trà cũng được phân thành nhiều loại, loại thu hoạch vào trước tiết thanh minh như Khang Ninh Huy nói đến là loại tốt nhất, sau khi đông qua đi, xuân vừa đến là thời điểm tốt nhất để thu hoạch lá trà. Thu hoạch trà có ba thời điểm là Xuân trà, Hạ trà và Thu trà, trong đó thì Xuân trà là loại tốt nhất, nhưng Xuân tiền trà là loại thu hoạch trước tiết thanh minh lại là loại cực phẩm và đắc nhất.
Đoàn Duệ Thanh trước đây cùng tiểu cô nói chuyện, biết lá trà cũng được phân ra nhiều loại, mà loại này là thượng đẳng nhất.
Hắn suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nói với Khang Ninh Huy: “Lá trà còn có thể lấy một ít, bất quá không nhiều lắm, nếu ngài muốn, ngày mai tôi sẽ đem đến.”
“Trong nhà ngươi còn sao?” Khang Ninh Huy nhướng mày, hỏi.
“Quả thật còn một ít.” Đoàn Duệ Thanh gật đầu, La Hoằng là đầu bếp, cũng có thể gặp nhiều khách nhân, nên y nói sẽ giúp đề cử lá trà của hắn, Đoàn Duệ Thanh cũng không cự tuyệt, mặt khác ở khách sạn tặng cho người ta cũng không tồi.
“Còn bao nhiêu, bán hết cho ta đi, ta cũng cần tặng cho người ta.” Khang Ninh Huy thập phần hào sảng nói.
“Được rồi.” Đoàn Duệ Thanh gật đầu, lại mỉm cười bổ sung “Quản lý Khang coi như mua một nửa số trà thôi, phần còn lại coi như quà gặp mặt của tôi đi.”
“Ta còn chưa nói muốn giới thiệu các ngươi nhận thức nhau đâu, đã nói làm quà gặp mặt rồi.”
Đoàn Duệ Thanh liền cười nói: “Phiền quản lý Khang giúp đỡ rồi.”
“Vậy đi, ngày mai ngươi đem đồ đến đây, muốn thu bao nhiêu tiền thì thu, về phần lão nhân kia, đợi khi nào rảnh sẽ mang ngươi đi tìm hắn, tự ngươi nói với hắn.” Khang Ninh Huy vỗ vỗ vai cậu.
“Được, cảm ơn quản lý Khang.” Đoàn Duệ Thanh trên mặt tuy mỉm cười, nhưng vẫn thập phần bình thản.
Khang Ninh Huy rất thích tính cách lạnh nhạt không quan tâm hơn thua của cậu, vỗ vai bảo cậu trở về làm việc của mình.
Tuy rằng trên đầu bị thương, Khang Ninh Huy cũng không an bài nhiều việc cho ahnứ, nhưng nghĩ đến mình làm việc trong một tập thể lớn như vậy mà không làm gì thật không tốt, liền đội nón vào gia nhập đội ngũ làm tổng vệ sinh.
Đoàn Duệ Thanh dáng người gầy gò, thuộc loại thiếu niên chưa phát dục đầy đủ, nên không có nam nhân trưởng thành nào sẽ gây áp lực với đãi ngộ của cậu. Bất quá ở khách sạn những người bằng tuổi hắn cũng không ít, nên hắn không muốn hưởng thụ đối đãi đặc biệt này, vì thế làm việc rất nghiêm túc, tránh cho bị người chê cười.
Bởi vậy nên lúc hắn xong việc tan tầm, đều cảm thấy có điểm choáng váng. Hắn dựa người vào tường đứng một lát, cảm thấy có lẽ do ngày đó mất quá nhiều máu để lại di chứng, một hồi trở lại bình thường mới từ từ đi ra ngoài.
※
Tuy rằng Vân Thiệu Thần không phải người lấy việc công làm việc tư, nhưng lần này thương tổn đến đứa nhỏ y để ý nhất, vô luận thế nào cũng vô pháp lấy tâm tư bình thường mà làm việc, cho nên công việc trọng điểm y làm hai ngày này cơ hồ toàn bộ nhắm vào hai tên lưu manh kia, nhất định không bỏ qua cho bọn chúng.
Thẩm Khanh Hoa sau khi được đưa đến bệnh viện, đã cung cấp thông tin về diện mạo và cách ăn mặc của bọn chúng cho cảnh sát, nàng chỉ nói trong hai người có một tên tham tiền háo sắc, một tên mặt âm lãnh, trả thù cho anh em mình, cũng biết được hầu hết cảnh sát ở đây, lập tức liền đưa ra được vài tên khả nghi.
Tuy rằng Đoàn Duệ Thanh là người bị hại nhiều nhất, nhưng Vân Thiệu Thần cũng không hỏi cậu cái gì.
Trong lòng y kỳ thật vẫn rất lo lắng, sợ đứa nhỏ sẽ vì bọn chúng mà có bóng ma tâm lý, tuy rằng hai ngày này biểu hiện của cậu vẫn bình thường, nhưng y cũng không hỏi gì nhiều, miễn cho đứa nhỏ tâm lý mâu thuẫn.
Mục tiêu cuối cùng là hai người đàn ông trẻ tuổi ở một nơi xa trung tâm thành phố, bọn chúng chọn hai người Đoàn Duệ Thanh có thể do nhìn trúng Thẩm Khanh Hoa một thân xa hoa, mới theo dõi hai người, cuối cùng lại nhận ra Đoàn Duệ Thanh là người hay đi cùng Vân Thiệu Thần, ngược lại mới phát tiết lên người cậu.
Do đó mỗi khi Vân Thiệu Thần nghĩ đến tại mình nên đứa nhỏ mới bị thương, sẽ cảm thấy rất đau lòng, không biết lúc đó cậu có cảm thấy sợ hãi, có cầu nguyện anh họ đột nhiên xuất hiện cứu mình không, có…oán hận y không, có thể vì vậy mà bất mãn với y không….
Có lẽ do gần đây được ở bên cạnh cậu, nhìn thấy cậu mỗi ngày, khiến y sinh ra cảm giác cậu trở thành vật sở hữu của mình, bắt đầu lo lắng đứa nhỏ có một ngày nào đó sẽ rời khỏi mình hay không.
Lúc Vân Thiệu Thần nhận ra loại suy nghĩ ích kỉ này của mình, y đã muốn khống chế nó lại, hoặc giữ khoảng cách với cậu, chính là hết thảy đã muộn, y bắt đầu đối với loại suy nghĩ ích kỉ này có chút lực bất tòng tâm.
Chiều hôm đó xác định được đối tượng bị tình nghi rồi, Vân Thiệu Thần mới xin lệnh bắt người của cấp trên, trên sở cuối cùng cũng chấp nhận, còn điều thêm vài người cùng y đi bắt người.
Việc này nếu không phải ảnh hưởng đến con gái lãnh đạo, thì cũng để thị uy với những tên còn lại không được xằng bậy.
Chuyến đi này của Vân Thiệu Thần ít nhất cũng phải hay ngày, nhưng cũng không chắc chắn sẽ có thu hoạch, trong lòng y bắt đầu lo lắng đến Đoàn Duệ Thanh thương thế còn chưa khỏi hẳn.
Đến giờ tan tầm, y phá lệ đúng giờ trở về, đến khách sạn đón Đoàn Duệ Thanh về nhà.
Đoàn Duệ Thanh mệt mỏi ra khỏi khách sạn, liền thấy anh họ đứng đợi mình, dáng người thẳng tắp cao lớn tuyệt đối hơn hẳn đám bảo vệ trong khách sạn.
“Anh.” Hắn mỉm cười đi đến, đầu còn hơi choáng váng, nhưng cũng không còn cảm giác sắp sửa té xuống đất rồi.
“Cảm giác thế nào, có khó chịu ở đâu hay không?” Vân Thiệu Thần lấy nón trên đầu cậu xuống, nhìn kỹ một chút, thấy băng gạc vẫn còn nguyên vẹn, liền yên tâm một chút, mày luôn nhíu lại hơi buông lỏng một chút.
“Dạ, chỉ có chút choáng váng, không sao cả.” Đoàn Duệ Thanh nguyên bản không muốn làm anh lo lắng, nhưng thấy bộ dáng quan tâm của anh như vậy, lại có chút mâu thuẫn muốn khiến anh lo cho mình một chút.
Vân Thiệu Thần nghe cậu nói xong, thần kinh vừa thả lỏng một chút lại căng thẳng, nhíu mày nói: “Vậy chúng ta đến bệnh viện xem thử đi.”
“Không cần đâu, em chỉ thấy hơi mệt, muốn về nhà ngủ một giấc.” Đoàn Duệ Thanh nắm lấy tay áo anh lắc lắc.
“Vậy đi thôi.” Vân Thiệu Thần mày vẫn nhíu lại một chỗ, một bên lôi kéo đứa nhỏ đi về nhà, một bên lại nghĩ lát nữa phải đến bệnh viện hỏi bác sĩ.
“Được.” Đoàn Duệ Thanh cao hứng gật đầu.
Sau khi về đến nhà, Đoàn Duệ Thanh lập tức lên giường nằm, hắn quả thật rất mệt, nằm không bao lâu đã hô hấp đều đều.
Vân Thiệu Thần ôm thau nước ấm, nhúng khăn lau mặt cho cậu, lại giúp cậu uống thuốc, lúc này mới thở dài, tầm mắt từ từ đi xuống, từ băng gạc trên đầu đứa nhỏ đến lông mi cậu.
Lông mi Đoàn Duệ Thanh rất dài, đôi mắt đen láy, lúc mở mắt ra tựa hồ có thể lay động tâm người, lúc nhắm mắt lại khiến người nhịn không được si mê.
Tầm mắt Vân Thiệu Thần giống như bị dính vào mặt cậu, có chút không yên lòng, chờ y phục hồi lại tinh thần, môi y đã nhẹ nhàng chạm vào đôi môi của cậu.