Bọn họ hoàn toàn không có ác ý, càng không có chuyện hoài nghi quan hệ của hai người, chỉ đơn thuần cảm thấy tiểu hài tử thật đáng yêu, cảm thấy rốt cục cũng có lý do để trêu chọc “Vân đại soái ca” mà cao hứng.
Thời điểm Vân Thiệu Thần làm việc vẫn trước sau như một rất nghiêm túc, nhìn thấy tiểu hài tử đến tìm mình, cũng chỉ để cậu ngồi ở một bên đợi, đến khi y làm xong việc, mới dẫn cậu cùng về nhà.
Cố Hải thấy vậy liền ngồi xuống kế bên Đoàn Duệ Thanh, cười tủm tỉm hỏi: “Em trai Duệ Thanh à, em sao lại ngoan ngoãn như vậy, còn mỗi ngày đến đón anh trai a, anh thấy anh trai em cũng không có bộ dáng hoan nghênh em đến, cả ngày một bộ mặt xác chết, lúc trừng người ta, còn có thể hù chết họ nữa.”
Đoàn Duệ Thanh cũng cười mị mị nhìn y, nói: “Anh của em chỉ là không thích cười, tương đối nghiêm túc, em cảm thấy rất tốt, không dọa người a.”
“Sao lại không dọa người? Lần trước còn dọa khóc một đứa nhỏ ở đây đó.” Cố Hải khoa trương nói.
“Có sao?” Đoàn Duệ Thanh nghĩ, đứa nhỏ đó chắc đã sợ hãi lắm.
“Có chứ, đứa nhỏ đó là người nhà của một đồng nghiệp trong sở, đặc biệt nghịch ngợm, nhìn thấy ai cũng phải tiến lên đá họ một cái, cha nó nói nó cũng không nghe, tức giận đến muốn đánh nó, kết quả nó làm mặt quỷ với cha nó, xoay người bỏ chạy, căn bản không thèm nghe y nói, kết quả gặp được anh em ở gần đó nhất, đứa nhỏ kia lập tức không gây sự, em biết vì cái gì không?” Cố Hải hất cằm, cố ý thừa nước đục thả câu.
“Vì sao?” Đoàn Duệ Thanh thập phần phối hợp hỏi.
“Bởi vì anh em rất dọa người chứ sao, sau khi Thiệu Thần rời đi, đứa nhỏ trực tiếp nhào vào lòng cha nó khóc, còn nói không bao giờ đến đây nữa, em có thể tưởng tượng bộ dáng của anh em lúc đó dọa người như thế nào a.” Cố Hải cảm thấy Đoàn Duệ Thanh rất khả ái, muốn đùa với cậu, cho nên lời nói cũng có phần khoa trương.
Tuy rằng trong lòng Đoàn Duệ Thanh rất rõ ràng Cố Hải nói hơi khoa trương, chính là khi hắn suy nghĩ đến anh hắn cùng đứa nhỏ đó vô tình đụng phải nhau, sau đó hai người trầm mặc đối diện trong chốc lát, cuối cùng là bộ dáng tiểu hài tử khóc chạy đi, cùng với Vân Thiệu Thần buồn bực trong lòng, nhịn không được bật cười.
“Em cười gì chứ? Anh nói sự thật đó.” Cố Hải nhìn hắn, còn muốn giải thích, nhưng thân ảnh nguyên bản đang ngồi trước bàn làm việc, không biết từ khi nào đã đứng trước mặt mình.
Vân Thiệu Thần đúng là đang vội vàng làm việc, nhưng tiếng của tiểu hài tử từ bên kia truyền đến vẫn ảnh hưởng đến y, nghe cậu nói cười với người khác, y lại không cách nào bình tĩnh được, nên buông đồ trong tay xuống, đi tới chỗ hai người đang ngồi.
“Anh, anh xong việc rồi sao?” Đoàn Duệ Thanh thấy anh lại đây, lập tức đứng dậy, theo thói quen nắm lấy tay áo anh, trên mặt nở nụ cười tươi như một đóa hoa.
Hiện tại Vân Thiệu Thần biết nụ cười đó chỉ vì mình, hơn nữa vừa nghĩ đến sẽ cảm thấy rung động không thôi, cho nên phiền não trong lòng tạm thời buông xuống.
“Vào trong phòng ngồi đi.” Vân Thiệu Thần lôi kéo cậu đi vào trong, không liếc mắt nhìn Cố Hải một cái.
“Này, ta cũng không ăn thịt em trai ngươi, sao lại đề phòng ta như vậy chứ!” Cố Hải bất mãn nhìn bóng lưng y ồn ào nói.
Vân Thiệu Thần cũng không quay đầu lại mà chỉ lo kéo tiểu hài tử đi, chỉ có Đoàn Duệ Thanh xoay người mỉm cười phất tay với y. Khiến Cố Hải càng muốn thở dài, em trai đáng yêu nhu thuận như vậy nên để lại cho mọi người chơi đùa đi, Vân mặt xác chết chiếm riêng một mình làm gì chứ.
Đoàn Duệ Thanh đi theo Vân Thiệu Thần trở lại phòng làm việc của anh, lúc vào còn thuận tay đóng cửa phòng lại.
Vân Thiệu Thần quay đầu nhìn cậu một cái, sau đó như trước nói cậu ngồi đợi, không có bộ dạng sẽ làm gì với cậu. (Em muốn làm gì *cười gian*)
Hiện tại tuy rằng hai người xác định tâm ý lẫn nhau, trở thành người yêu, nhưng kỳ thật sinh hoạt của hai người cũng không có gì khác so với trước đây. Duy nhất khác, ước chừng là những khi không có ai, ngẫu nhiên ăn ý nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt mà chỉ có đối phương mới hiểu, buổi tối khi ngủ sẽ đổi từ hai chăn thành một chăn, thân thể cũng nhẹ nhàng nằm sát vào nhau, nhưng không có bất kì động tác nào vượt quá giới hạn.
Bất quá bọn họ sẽ gắt gao nắm chặt tay đối phương, giống như chỉ cần làm như vậy, đối phương sẽ luôn ở bên cạnh mình.
Đoàn Duệ Thanh ngẫu nhiên nghĩ đến phương thức hai người ở chung, cũng sẽ thở dài, loại quan hệ từ thổ lộ đến tiếp nhận, sau đó trực tiếp nhảy đến phương thức lão phu lão thê ở chung là như thế nào chứ? Là hắn rất rụt rè, hay anh họ rất chính nhân quân tử?
Nhưng hắn cảm thấy bản thân đã đủ lớn mật rồi a, cho nên kỳ thật là anh họ rất chính trực đi, liên tiếp hôn cũng không có….
Đoàn Duệ Thanh nghĩ đến đó hai má liền hơi đỏ lên, thật ra tuy hai người tiếp xúc chỉ nhẹ nhàng như vậy, trong lòng hắn vẫn cảm thấy ngọt ngào, cảm thấy có thể được người như anh yêu thích, mình thật sự quá may mắn.
Không biết có phải do tiểu hài tử đã trở lại trong tầm mắt của mình, trong phạm vi khống chế của mình hay không, Vân Thiệu Thần cảm thấy chút buồn bực lúc nãy cũng biến mất rồi, điều này khiến y cảm thấy thực thoải mái, tiến độ công việc cũng nhanh không ít.
Đoàn Duệ Thanh ngồi trong phòng, cũng không có việc gì làm, tùy tiện rút một quyển sách trên bàn làm việc ra, kéo một cái ghế ngồi bên cạnh anh, như vậy vừa không quấy rầy đến anh, vừa có loại cảm giác yên lặng thân mật.
Tuy rằng tiến độ nhanh hơn không ít, nhưng đến khi Vân Thiệu Thần xong việc, tiểu hài tử đã dựa vào người của anh ngủ mất.
Cậu tựa hồ ngủ rất ngon, khóe miệng còn mỉm cười, khiến Vân Thiệu Thần luyến tiếc đánh thức cậu.
Chỉ là thời tiết ngày càng lạnh, nếu ngủ lâu như vậy sẽ bị bệnh, Vân Thiệu Thần đương nhiên không muốn cậu sinh bệnh, cho nên rối rắm một lúc, vẫn thấp giọng gọi cậu dậy.
Lúc Đoàn Duệ Thanh mở mắt ra vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mơ mơ màng màng cười với y, gọi y một tiếng: “Anh.”
“Về nhà ngủ tiếp.” Vân Thiệu Thần nhu nhu đầu cậu, sau đó hôn lên trán cậu một cái.
Động tác của anh ôn nhu lại thủ lễ, quả thực thập phần chính nhân quân tử.
Đoàn Duệ Thanh nhíu mà, cảm thấy nếu cứ theo tốc độ ốc sên của anh, có khả năng cả đời hai người cũng chỉ dừng lại ở hôn nhẹ môi và hôn trán, đây cũng không phải điều hắn muốn a.
Cho nên sau khi anh họ hôn trán hắn xong chuẩn bị lui lại, hắn liền phản thủ ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh một hơi.
Vân Thiệu Thần tựa hồ bị động tác của cậu dọa đến, sửng sốt một chút mới chậm rãi đẩy cậu ra, xoay người lấy áo khoác đi ra ngoài, một bên dùng thanh âm không mặn không nhạt nói: “Đã khuya rồi, về nhanh thôi.”
Đoàn Duệ Thanh không vì thái độ thờ ơ của anh mà sinh khí, ngược lại cong khóe miệng cười, bởi vì hắn phát hiện anh họ tuy rằng thoạt nhìn rất trấn định, nhưng kỳ thật tai lại đỏ bừng, hắn vừa rồi ở rất gần nhìn xem khá rõ ràng, vì thế cười cũng có chút đắc ý.
Thời điểm này thời tiết thường lạnh cả ngày, nhất là ban đêm, một khi mặt trời lặn, càng lạnh đến rét run, nói chuyện cũng có thể phun ra khói trắng.
Lúc này những người ở sở cũng về cả rồi, Vân Thiệu Thần đóng cửa lại, thấy Đoàn Duệ Thanh đứng trước cửa chà xát tay, vốn là thân thể gầy gò càng co rúm lại, y ở một bên nhìn liền nhíu mày, cởi áo khoác của mình ra, khoác lên hai vai đơn bạc của cậu.
“Ách, anh cứ mặc đi, em không sao cả.” Đoàn Duệ Thanh sợ lạnh, cho nên mỗi ngày đều ăn mặc khá dày, lúc trời lạnh hai vai co lại chỉ là thói quen, tuy rằng thói quen này cũng không tốt lắm.
“Đi thôi.” Giữ tay cậu lại, không cho cậu lấy xuống, ngược lại nắm hai bàn tay cậu chà xát, sau đó nhét vào trong túi áo khoác, thuận tay gài nút lại cho cậu.
Động tác của anh vẫn thập phần ôn nhu, cùng với thân ảnh cao lớn của anh, lại phối hợp một cách hoàn mỹ. Đoàn Duệ Thanh nhín bàn tay to nghiêm túc đang gài nút cho mình, trong lòng ngoại trừ cảm động còn có một tia ngọt ngào, hắn thật sự có được một bảo bối lớn, người khác muốn đoạt cũng không đoạt được.
Hắn biết tình cảm của anh với hắn rất sâu, mà còn bắt đầu từ rất lâu trước đây đã đặt mình ở trong lòng, hắn cảm thấy có chút đau lòng, không biết ở kiếp trước, anh làm sao có thể chịu được vài thập niên tình cảm như vậy, hoàn toàn chỉ đặt trên một người, nhưng lại chỉ có thể cưỡng ép mà giấu ở đáy lòng, không thể nói với ai, cũng không thể làm điều gì. Hắn nghĩ nếu đổi lại là hắn, hắn nhất định đã sớm hỏng, người yêu sâu đậm lại không thể yêu, còn phải nhìn y kết hôn sinh con, sau đó bản thân mình cũng cưới vợ, cùng một người không yêu sống cả đời, hắn cảm thấy bản thân không thể làm được điều đó.
“Anh, anh lạnh không?” Hắn lấy tay từ trong áo khoác dài rộng ra, vươn tay nhẹ nhàng vuốt mặt anh, trong thanh âm tràn đầy thương tiếc. Kỳ thật điều hắn chân chính muốn hỏi là: “Anh, anh có từng hối hận qua không? Anh rốt cục thích em ở điểm nào? Anh, lòng anh sẽ không đau nữa chứ…”
Buổi tối lạnh như vậy, anh lấy áo khoác đưa cho mình, vậy sao không lo cho bản thân, nếu bị lạnh nên sinh bệnh thì sao, anh thật là….
“Không lạnh.” Vân Thiệu Thần gần gũi nhìn ánh mắt thương tiếc của tiểu hài tử, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, khó được mà giương khóe miệng, y lúc này chỉ cảm thấy toàn thân ngoài ý muốn trở nên ấm áp, chỗ nào sẽ thấy lạnh chứ, vì thế trấn an cậu “Em không cần lo cho anh.”
Đoàn Duệ Thanh nhìn thấy anh hơi mỉm cười, mặt có chút đỏ, liền đem mặt giấu trong áo khoác, lại cảm nhận được mùi hương của Vân Thiệu Thần, vì thế mặt lại càng đỏ.
“Đi thôi.” Vân Thiệu Thần bắt lấy tay tiểu hài tử trên mặt mình kéo xuống, lại luyến tiếc buông ra, dắt cậu đi đến khi gặp đường lớn mới buông tay.
Đoàn Duệ Thanh tuy rằng cảm thấy được anh dắt tay cũng rất thoải mái, nhưng hắn cũng biết hiện tại ở thời đại này có bao nhiêu nghiêm khắc với những người như hắn, cho nên tuy rằng trong lòng không thoải mái cho lắm, vẫn không nói gì, ngoan ngoãn đi bên cạnh anh. Hai người ngẫu nhiên trò chuyện, không làm ra động tác quá mức nào.
Thành phố nghèo nàn tuy rằng còn chưa phát triển, nhưng ở một số đoạn đường cũng rất phồn hoa, náo nhiệt, cho dù đã khuya vẫn còn những quán ăn nhỏ trên đường.
Trên bếp lò lửa cháy hừng hực, trong nồi nước khói trắng bốc lên cao trong đêm đông, vốn là một nơi rất ấm áp lại vì vẻ cô tịch nơi đầu đường mà khiến người ta cảm thấy đêm đông càng thêm rét lạnh.
Đoàn Duệ Thanh lôi kéo Vân Thiệu Thần đến một quán nhỏ, nói: “Anh, chúng ta ăn chút gì đi.” Thời tiết này mà uống một chén canh nóng, sẽ ấm áp, thư thái hơn.
“Ừ.” Vân Thiệu Thần gật đầu.
Lúc này những quán ăn nhỏ luôn bán buôn rất chân thật, không giống hai mươi năm sau, làm ăn gian đối, thực phẩm lại toàn hóa chất, hương vị lại không ngon, lại bỏ thêm nhiều gia vị quái lạ.
Đoàn Duệ Thanh uống một chén canh, quả nhiên toàn thân thư thái, ngửa đầu thở dài một tiếng.
“Chậm một chút, đừng để bị phỏng.” Vân Thiệu Thần sợ cậu bị nóng, cố ý rót cho cậu ly nước, còn chuẩn bị sẵn khăn tay, năng lực chiếu cố hài tử càng ngày càng thuần thục.
“Dạ.” Đoàn Duệ Thanh đa số đều vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, anh họ nói gì, hắn cũng sẽ nghe theo.
“Đúng rồi, anh à, cuối tuần này em sẽ trở về quê một chuyến, anh đi cùng em được không?” Đoàn Duệ Thanh để chén xuống, vươn tay nắm lấy tay áo anh lắc lắc, cười tủm tỉm hỏi.
Công việc của Vân Thiệu Thần rất nhiều, tuy rằng mỗi cuối tuần đều có thể nghỉ ngơi, nhưng nhiều lúc, ngày này vẫn được y dùng để tăng ca, cho nên trên cơ bản là không có thời gian để nghỉ ngơi.
Nhưng cậu đã muốn y đi, trong lòng không muốn cự tuyệt, cũng không muốn tiểu hài tử mất hứng, nghĩ nghĩ một chút, liền đáp ứng yêu cầu của cậu.
“Tối thứ sáu chúng ta trở về được không? Đến sáng thứ hai thì về sớm một chút.” Đoàn Duệ Thanh nói với anh sắp xếp của mình, như vậy có thể ở lại thêm một đoạn thời gian a.
“Được.” Vân Thiệu Thần tính toán trong lòng một chút, có thể làm gấp công việc xong trước đó sau đó đi theo bồi cậu.
“Anh, anh thật tốt.” Đoàn Duệ Thanh thấy anh cái gì cũng đáp ứng mình, trong lòng thật cao hứng, liền thốt lên.
Vân Thiệu Thần không nói chuyện, lỗ tai lại đỏ lên, y đành phải cúi đầu làm bộ cầm chén để che dấu bản thân đang thẹn thùng.
Đoàn Duệ Thanh nói xong, ánh mắt vẫn chưa từng dời đi, vẫn luôn nhìn tai anh, cho nên dù anh cố ý cúi đầu che dấu, cũng không thể tránh được ánh mắt cậu.
Hắn ở bên cạnh cười hai tiếng, không nên đi phá anh họ lúc này.
Tuy rằng quan hệ của hai người tiến triển thong thả, nhưng tương đối thập phần ổn định, Vân Thiệu Thần cảmt hấy chỉ cần mỗi ngày đều nhìn thấy cậu, đã thực thỏa mãn. Đoàn Duệ Thanh lại cảm thấy đối với thân thể lúc này của hắn cũng còn nhỏ, những việc hắn muốn làm cũng vừa bắt đầu, quan hệ với anh tuy rằng tiến triển chậm một chút, nhưng có thể cho hai người một phần tình cảm ổn định, cho nên hai người cũng không vội vã thay đổi tình huống này, tình cảm cả hai giống như nước ấm nấu ếch, chậm rãi phát triển.
Đoàn Duệ Thanh trên cơ bản mỗi ngày sẽ đến quán trà Phú Khê, nghe Cổ lão nói chuyện, Đoàn Duệ Thanh dụng tâm nghe, Cổ lão nói vui vẻ, hai người xem như anh em kết nghĩa bất chấp tuổi tác.
Ông nghe nói Đoàn Duệ Thanh muốn phân phối trà, còn chủ động cho ý kiến, nên phân phối cho ai, ép giá như thế nào.
Đoàn Duệ Thanh rất cao hứng, đem những lời ông nói ghi nhớ kĩ, tính toán tìm cơ hội đi thử.
Đối với việc Đoàn Duệ Thanh thân thiết với Cổ lão, Khang Ninh Huy đều cảm thấy rất bất đắc dĩ, lão nhân kia rất khó lấy lòng, như thế nào sẽ nói chuyện vui vẻ như vậy với một đứa nhỏ chứ.
Đoàn Duệ Thanh đối với nghi vấn của y cũng chỉ cười cười, không giải thích cái gì. Trong lòng hắn rất rõ ràng, lão nhân kia ánh mắt rất thâm sâu, rất biết đoán lòng người, người nào chỉ cần nói chuyện với ông vài lần, ông ước chừng có thể đoán người đó được năm, sáu phần.
Sau thời gian mọi người bận rộn, lãnh đạo cũng đúng hạn đến, bất quá chỉ ở lại trong khách sạn không đến một tuần đã rời đi. Lúc Đoàn Duệ Thanh cùng La Hoằng nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên cũng sẽ nghe y nói lần này bọn họ trước mắt đến đây quan sát, nghe nói đối với việc phát triển nơi đây rất xem trọng, còn phải đợi cấp trên suy nghĩ thêm, định đầu tư vào đây, khai phá tài nguyên nơi này.
Đoàn Duệ Thanh vừa nghe liền hiểu được, huyện Bình Sơn của bọn họ dù tọa lạc ở nơi hẻo lánh, cũng là một địa phương có phong cảnh tốt, núi non lại đẹp, cùng với nhiều cảnh quan địa lý lạ kỳ, còn có phần lớn rừng rậm nguyên thủy chưa được khai phá hết, những điều này đều là nguyên nhân chính, có thể hấp dẫn đến không ít người đầu tư.
La Hoằng thấy cậu nghe đến nhập thận, lại nghĩ tới việc buôn bán lá trà của cậu, liền nói: “Tiểu Đoàn à, lá trà lần trước ngươi đem đến uống được lắm, mấy vị lãnh đạo đều thích.” Y đang nói lại đột nhiên thở dài: “Ai, ngươi nói xem trà có gì ngon chứ, còn không bằng rượu đâu, uống rượu mới càng giống nam nhân hơn.”
Đoàn Duệ Thanh biết người này thích rượu không thích trà, thậm chí có chút coi rượu như mạng, thích cảm giác say, đương nhiên không hiểu được cái ngon của việc ẩm trà, cười nói: “Uống rượu nhiều tương đối hại thân, uống trà thì không, hơn nữa trong lá trà hàm chứa nhiều khoáng chất phong phú, dinh dưỡng cũng không ít.”
“Ngươi cứ thổi phồng nó lên đi.” Người thích uống rượu tối không thích nghe nhất chính là người ta nói rượu không tốt, La Hoằng chính là người như vậy.
“Cảm ơn bếp trưởng La giúp tôi đề cử trà cho bọn họ.” Đoàn Duệ Thanh cười tủm tỉm nhìn y “Không biết ngài có thích rượu nếp không?”
“A, rượu nếp? Ở chỗ các ngươi có sao?” La Hoằng nghe xong liền vội hỏi “Nhà ngươi có?”
“Lần sau tôi có thể về quê lấy một chút rượu nếp do cô cô tôi làm, nếu ngài thích, tôi sẽ mang đến cho ngài.”
Vân Lĩnh là vùng trồng lúa và lá trà nổi tiếng, La Hoằng nghe xong không thể không động tâm, cơ hồ là đồng ý ngay lập tức, cũng không khách khí mà trực tiếp nói với cậu: “Ngươi phải nhớ cho cô cô ngươi giúp ta làm nhiều một chút, còn nữa, gạo này cũng mang đến một ít cho ta, lần sau ta sẽ tự mình làm.”
“Được.” Đoàn Duệ Thanh cười tủm tỉm gật đầu, “Lần sau ta trở về nhất định sẽ mang đến cho ngươi.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” La Hoằng liên tục gật đầu, y đối với đứa nhỏ này rất vừa lòng, liên tục vỗ vai cậu.
Công việc của Đoàn Duệ Thanh ở khách sạn cũng không quá bận rộn, ít nhất hắn chưa từng phải tăng ca, ngẫu nhiên rãnh rỗi sẽ đi giúp đỡ đồng nghiệp. Đương nhiên mọi người đều biết tính cách hắn ôn hòa, nên cho dù hắn hỗ trợ cũng sẽ không làm lớn chuyện khiến cấp trên chú ý, chỉ giúp đỡ người khác, tuyệt không để người khác chán ghét.
Cũng bởi tích cách ôn hòa cùng cách ứng xử khéo léo, người khác thật sự rất khó cảm thấy ghét hắn, hơn nữa những người ở đây đều tương đối chất phác, nên hầu như mọi người đều thích hắn, ít nhất sẽ không âm thầm gây rắc rối cho hắn.
Cho nên khi La Hàng đến khách sạn tìm hắn, đồng nghiệp đến đưa tin còn có chút lo lắng nhìn hắn nói: “Đứa nhỏ kia nhìn qua liền biết là kẻ có tiền, không phải là ngươi ở bên ngoài không cẩn thận đắc tội nó chứ? Nếu là vậy, ngươi đừng ra.”
Đoàn Duệ Thanh không nghĩ rằng La Hàng sẽ đến tìm mình, hơi nhíu mày, đối với đồng nghiệp quan tâm mình, chỉ cười nói: “Không có việc gì, ngươi đừng lo lắng, y quen biết với anh trai ta.”
“A, vậy được rồi.” Lúc này đồng nghiệp kia mới phóng tâm mà gật đầu, nói cho hắn biết đối phương đợi hắn ở đại sảnh.