• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau trời vừa sáng Vân Thiệu Thần đã ra khỏi nhà, lúc y rời giường cũng lay tỉnh Đoàn Duệ Thanh nằm trong ổ chăn nhìn y mặc quần áo.

 Không biết có phải do biết bên cạnh mình có một người cùng tính hướng hay không, Đoàn Duệ Thanh trước nay chưa bao giờ ngủ sâu, cuối cùng cũng có cảm giác không cô đơn một mình nữa.

 Dáng người Vân Thiệu Thần tốt lắm, thân thể cân đối, cơ bắp cũng đầy đủ, từng đường cong trên cơ thể đều hoàn mỹ, thập phần hấp dẫn ánh mắt người xung quanh.

 Đoàn Duệ Thanh nuối một ngụm nước bọt, nhắm mắt lại chui vào trong chăn.

 Tối hôm trước hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cũng không dám nghĩ sâu xa hơn nữa. Hắn không biết Vân Thiệu Thần lấy tâm tư như thế nào để hôn trộm hắn, nhưng Vân Thiệu Thần cũng không nói cho hắn biết, nên hắn cảm thấy nó là một bí mật, của cả hai người bọn họ.

 Sau khi Vân Thiệu Thần đi rồi, Đoàn Duệ Thanh nhắm mắt lại ngủ thêm một chút, đến hừng đông mới bò dậy giúp Vân mẹ làm bữa sáng, sau đó cùng đến khách sạn làm việc.

 Dọc theo đường đi, Đoàn Giai Thu đều tìm cơ hội nhìn lén Đoàn Duệ Thanh đang đi bên cạnh.

 Đoàn Duệ Thanh ở Đoàn gia nổi danh là đứa trẻ ngoan, nghe lời lại thực nhu thuận, nàng đương nhiên biết điều này, cũng rất thích, đứa nhỏ này là nàng nhín nó lớn lên, bản tính thiện lương, diện mạo lại không thua kém ai. Nàng không biết con trai mình có phải trời sinh đã thích đàn ông hay không, chính là nhiều năm như vậy, nó cũng chỉ dán khúc mắc lên một người, nàng lo lắng, trộm thương tâm, cũng từng khóc qua, nhưng nàng chưa bao giờ hỏi qua con trai mình, sợ trong lòng nó sẽ càng thêm khổ sở, hoặc không thừa nhận chuyện đó.

 Nàng nhìn cậu nhiều, Đoàn Duệ Thanh cũng phát giác được, nên nghiêng đầu hỏi: “Tam cô, trên mặt con dính gì sao?”

 “Không.” Trong lòng Đoàn Giai Thu cảm thấy chột dạ, điều chân chính muốn nói ra cũng nghẹn trong yết hầu, cuối cùng chỉ mỉm cười nói “Giữa trưa chúng ta đến bệnh viện đi, buổi chiều thì muộn quá, sợ không đủ thời gian.”

 “Dạ, phiền tam cô rồi.” Đoàn Duệ Thanh không biết suy nghĩ của nàng, mỉm cười gật đầu.

 Trong lòng nàng con trai rất trọng yếu, nàng đau lòng con mình quá mức thành thục hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng chỉ giữ trong lòng, thích một người cũng không dám nói ra. Đời này nàng trải qua không ít sóng gió, chồng mình mất sớm, nàng một người nuôi con trai lớn khôn, một bên đóng vai trụ cột kiếm tiền nuôi gia đình, những lời nhàn ngôn toái ngữ của người ngoài nàng từng nghe qua không ít, nhưng so sánh với đứa con nghe lời lại hiếu thuận, cái gì cũng không đáng kể đến.

 Chính là, Duệ Thanh dù là cháu của nàng, nhưng dù sao cũng là con trai, cho dù nàng muốn thành toàn cho con mình, thì ít nhất Duệ Thanh cũng phải thích nam nhân mới được, nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rõ, cơ hội này cũng không lớn.

 Vừa nghĩ đến một ngày nào đó Đoàn Duệ Thanh sẽ cưới vợ, còn Vân Thiệu Thần cô độc một mình, nàng đã cảm thấy rất đau lòng cho con mình.

 Con trai đã đi theo nàng ăn hơn hai mươi năm khổ cực, nếu người duy nhất nó để ý cũng kết hôn với người khác rồi, nó phải làm gì bây giờ.

 “Tam cô, người làm sao vậy?” Đoàn Duệ Thanh thấy biểu tình nàng đổi tới đổi lui, càng ngày càng khó coi, trong lòng thập phần lo lắng “Có chỗ nào không thoải mái sao?”

 “Không, không sao cả.” Đoàn Giai Thu vội vàng lắc đầu, sợ cậu nhìn ra cái gì, liền nói lảng sang chuyện khác “Duệ Thanh à, Thiệu Thần có nói với con lần này nó đi làm gì không?”

 “Dạ không, người lo lắng cho anh ấy sao?” Đoàn Duệ Thanh nhíu mày, hắn cảm thấy anh họ cái gì cũng tốt, chỉ có công việc luôn khiến người nhà lo lắng, tuy rằng anh cũng không phải là hình cảnh(cảnh sát hình sự) này nọ, nhưng trị an ở đây cũng rất loạn, anh cũng không khác hình cảnh là mấy, đắc tội nhiều người, cũng bị nhiều người ghi hận muốn trả thù.

 “Cô, người đừng quá lo lắng, anh họ rất lợi hại, người bình thường sẽ không gây thương tổn cho anh ấy được đâu.” Đoàn Duệ Thanh cũng không biết cách an ủi người khác, cũng không thấy được lời của mình chẳng những không an ủi được ngược, còn khiến người lo lắng thêm.

 Đoàn Giai Thu gật đầu, nàng không yên lòng, cũng không hắn là vì việc này.

 Đoàn Duệ Thanh thấy nàng lại không nói chuyện, cũng không biết nên nói gì.

 Hai người đi đến khách sạn, liền tách ra đi làm công việc của mình.

 Đoàn Duệ Thanh như thường ngày vội vàng ngồi trước máy tính nhập liệu.

 Lúc này internet còn chưa phát triển, máy tính ở văn phòng bọn họ còn không có network. Đoàn Duệ Thanh đôi khi cũng sẽ nhớ đến hai mươi năm sau internet bốn phương kết nối toàn thế giới, nếu muốn tìm tư liệu liền rất đơn giản, rất nhiều việc cũng tiện lợi hơn.

 Bởi vì hôm trước đã đáp ứng đem lá trà cho Khang Ninh Huy, lúc Đoàn Duệ Thanh đến liền lập tức đưa đến văn phòng cho y.

 Số lượng lá trà không nhiều lắm, nhưng tất cả đều là loại thượng đẳng, hơn nữa giá cả cũng coi như nể mặt, thực tiện nghi cho Khang Ninh Huy, y cũng không nói gì nhiều với Đoàn Duệ Thanh, chỉ nói cậu trở về tính sổ sách đi.

 “Như vậy, sắp đến tiết thanh minh, nếu bên các ngươi có trà ngon, thì để lại cho ta một số, mấy chục cân hay một trăm cân đều được.” Khang Ninh Huy cảm thấy đây đúng là một chuyện tốt, không cần tốn nhiều tiền để mua trà như những năm trước, hơn nữa chất lượng lại tốt, y có rất nhiều bạn bè, lấy ra đãi bạn là tốt nhất.

 “Được, đến lúc đó tôi giữ lại cho ngài.” Đoàn Duệ Thanh gật đầu, trên dưới một trăm cân lá trà tuy cũng không phải mối làm ăn lớn, nhưng nếu có người mua, hắn cũng vui lòng bán.

 Khang Ninh Huy thấy cậu đồng ý nhanh như vậy, liền bổ sung thêm: “Việc này ngươi nhớ kỹ, đừng quên đấy, còn có, nếu sang năm lá trà của ngươi vẫn là chất lượng tốt như vậy, giá cả ổn thỏa, sang năm cũng có thể suy xét làm nguồn trà cho nhà hàng, dù sao nguồn trà trước đây giá cả được, nhưng chất lượng ngày càng kém, ngẫu nhiên còn bị trộn hỗn tạp, lá trà ngày càng thô, khách nhân cũng không vừa lòng.”

 Khang Ninh Huy nếu đồng ý đặt trước lá trà của hắn, Đoàn Duệ Thanh tự nhiên cao hứng, gật đầu đồng ý, trong lòng cũng bắt đầu suy xét việc buôn bán lá trà, trà ngon chỉ cần giữ tốt sẽ không bị hư, hơn nữa không sợ không ai mua, cùng lắm thì bán cho những tiệm trà nhỏ trong thành phố, tuy rằng giá không cao, nhưng không đến mức chịu lỗ.

 Khang Ninh Huy nói xong định để Đoàn Duệ Thanh trở về làm việc, nghĩ một hồi lại nhớ ra cái gì, quay đầu nói với Đoàn Duệ Thanh: “Ngày hôm qua ta có nói với ngươi về lão nhân ở Phú Khê rồi phải không? Ta đã nói với ông ta lá trà của ngươi, hắn nói muốn gặp ngươi, lấy trình độ của ông ta, phỏng chừng cũng sẽ đặt trà của ngươi, ngươi nhớ rõ lúc đó để giá cao một chút, ông ta là một kẻ có tiền.”

 Y nói xong như là nghĩ đến điều gì đó, ý cười trên mặt càng sâu, đem theo một chút ác ý thú vị, nói với Đoàn Duệ Thanh xong, cũng kêu người trở lại công việc.

 Giữa trưa, Đoàn Duệ Thanh nguyên bản chờ Đoàn Giai Thu cùng đến bệnh viện, chính là nàng tạm thời có việc, không đi được, đành phải hẹn lại buổi chiều.

 Thời điểm hai người đến bệnh viện, vừa vặn gặp được vị bác sĩ đã băng bó cho hắn, hỏi han tình trạng Đoàn Duệ Thanh, lại nghe Đoàn Giai Thu nói muốn chụp x-quang đầu cho tiểu hài tử, liền giải thích với nàng: “X-quang cũng không thể tùy tiện chụp, đối với thân thể hắn cũng không tốt, như vậy đi, nếu các ngươi thật sự lo lắng, chờ thêm hai ngày xem miệng vết thương trên đầu có chảy máu hay không, hay rất đau đầu choáng váng, thì mới nghĩ đến việc chụp.”

 Đoàn Duệ Thanh sợ Đoàn Giai Thu lo lắng, nên nhờ bác sĩ giải thích một chút, tình huống của hắn có thực nghiêm trọng không.

 “Ngươi không có vấn đề gì lớn, nhiều nhất cũng chỉ là não hơn chấn động một chút, chỉ cần chú ý là được.” Bác sĩ kê cho hắn đơn thuốc, cuối cùng nhíu mày bổ sung “Ngày hôm đó ngươi đến đây chảy không ít máu, hiện tại thấy choáng váng phỏng chừng là do thiếu máu, về nhà ăn uống một số thức ăn bổ máu là được.”

 Đoàn Giai Thu lúc này mới yên tâm, Đoàn Duệ Thanh hiện tại ở nhà của nàng, gia đình cậu cũng không biết tình huồng này, nàng không biết nên thông báo cho bọn họ như thế nào.

 Hai người nghiêm túc nghe xong lời dặn của bác sĩ, liền đem theo thuốc trở về nhà.

 Đoàn Giai Thu lần thứ hai nhớ đến chuyện con trai mình, tự hỏi lúc lâu, đến lúc về nhà vào phòng bếp làm cơm, nàng mới hạ quyết tâm hỏi han: “Duệ Thanh, con đã sắp mười tám rồi đi?”

 “Dạ phải.” Đoàn Duệ Thanh cười gật đầu, đột nhiên bị người nhắc nhở mình không đầy mười tám, có chút cảm giác không chân thật.

 “Vậy trước kia lúc còn đi học, con có từng thích ai chưa?” Đoàn Giai Thu có chút cứng nhắc, Đoàn Duệ Thanh mới mười tám tuổi, da mặt mỏng, nàng hỏi vậy không biết cậu có cảm thấy gì không.

 “Ách.” Đoàn Duệ Thanh sửng sốt một chút, phản ứng lại vội nói: “Chưa từng thích ai, cô hỏi vấn đề này làm gì ạ?”

 “Vậy con thích dạng người như thế nào?” Dù sao đã hỏi ra miệng, Đoàn Giai Thu đơn giản đem vấn đề trong lòng nói ra.

 “Cái này….” Đoàn Duệ Thanh trên trán đổ mồ hôi, hắn nhớ mới đây cũng hỏi Vân Thiệu Thần như vậy, bây giờ nghĩ lại vấn đề này không nên tùy tiện hỏi, báo ứng a…

 “Như thế nào, có phải nói đến con gái nên ngại ngùng không?” Đoàn Giai Thu cố ý trêu chọc nói.

 Đoàn Duệ Thanh bị hỏi đến ngơ ngẩn, trả lời không ra nguyên do, mặt đều nóng lên.

 Việc này hắn có thể nói như thế nào, hắn không thích con gái, cũng không muốn giống kiếp trước hại đời con gái nhà người ta, hiện tại nói dối cùng được, nhưng đến lúc đó tam cô muốn giới thiệu con gái cho hắn, vậy phiền phức rồi.

 Đoàn Giai Thu thấy cậu như vậy, trong lòng cảm thấy cổ quái, tuy rằng cảm thấy không có khả năng, nhưng nàng vẫn nhịn không được nghĩ đến, có lẽ con trai mình vẫn còn cơ hội đi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK