Tô Bắc sửng sốt, biểu tình chậm rãi trở nên vặn vẹo.
Nani (cái gì)?
Thang máy tổng giám đốc!
Nói như vậy…… Là cô vào nhầm rồi?
Cô chậm rãi nhớ lại, vừa rồi lúc tiến vào thang máy, tựa hồ còn đang suy nghĩ chuyện Diệp Đình Lạc, hoàn toàn quên chính mình ấn chính là thang máy nào.
Cô xấu hổ ho khan một tiếng, xoay người nhìn Cố Thiến Oánh và Nghiêm Nghệ Đình.
Vẻ mặt của cô là, sao các cô không nói sớm cho tôi biết.
Nghiêm Nghệ Đình khó xử lắc đầu với cô.
Biểu tình kia, giống như đang nói, chúng tôi đã nhắc nhở cô rồi.
Nhưng cô không nghe được, sau đó, chúng tôi càng là không thể mở miệng nói chuyện!
Tô Bắc là vẻ mặt muốn chết, cô chậm rãi quay đầu, cười gượng nhìn Vân Phàm.
“Cái đó…… Tôi có thể là hôm nay rời giường sớm, có hơi váng đầu hoa mắt, cho nên đi nhầm thang máy, Vân trợ lý thứ lỗi!”
Lời của Tô Bắc, hoàn toàn là nói với Vân Phàm.
Cô trực tiếp xem Lộ Nam trở thành không khí.
Nhìn hành vi của cô, Cố Thiến Oánh và Nghiêm Nghệ Đình sợ tới mức kinh hồn táng đảm.
Lá gan của Anne này, cũng quá lớn đi!
Lại dám làm càn ở trước mặt tổng giám đốc như vậy!
Lộ Nam nhìn chằm chằm Vân Phàm gắt gao, ánh mắt kia giống như đang không tiếng động chất vấn.
Quan hệ của cô ta và anh trở nên tốt như vậy từ khi nào, lại tới mức có thể hoàn toàn xem như không nhìn thấy tôi.
Vân Phàm cảm giác trên người thổi qua từng cơn gió lạnh, trong lòng anh khổ không nói nổi.
Anh dùng vẻ mặt đau khổ nhìn Lộ Nam.
“Tổng giám đốc, tôi sai rồi!”
Lộ Nam hừ lạnh một tiếng, mắt nhìn thẳng phía trước.
Biểu tình kia, lãnh ngạo tới cực điểm!
Tô Bắc khinh thường hừ lạnh một tiếng, ngạo kiều cái con khỉ, còn không phải chỉ là một tổng giám đốc thôi sao!
Là tổng giám đốc là có thể gây rối vô cớ sao?
Là tổng giám đốc là có thể vô pháp vô thiên sao?
Là tổng giám đốc là có thể làm lơ nhân quyền sao?
Nhìn hai người kia như là hai đứa bé, hành động ấu trĩ.
Trong lòng Vân Phàm cảm giác quái quái!
Lộ tổng trước kia, cho tới bây giờ đều sẽ không tức giận với ai như vậy.
Bây giờ anh, chính là người biết chuyện duy nhất trong thang máy!
Tô Bắc khẳng định cho rằng, Lộ tổng đã biết thân phận của cô đi!
Lộ Nam cũng khẳng định cho rằng, Tô Bắc là chạy tới công ty, cố ý nháo đi!
Về phần hai người khác, bọn họ khẳng định là không biết gì!
Mơ màng hồ đồ nhìn một trò khôi hài.
Trái tim Vân Phàm, bất ổn.
“Đinh!” một tiếng.
Thang máy tới rồi!
Vân Phàm cảm thấy, giờ phút này, đây quả thực là âm thanh tuyệt vời nhất trên thế giới.
Anh nhanh chóng đi ra thang máy.
Kết quả quay đầu nhìn lại, Lộ Nam vẫn lạnh lùng đứng ở thang máy, tựa như một pho tượng Tu La, trên dưới toàn thân tỏa ra lạnh lẽo.
Tô Bắc trợn trắng mắt, ngửa đầu, trực tiếp đi ra thang máy.
Còn không phải là đi nhầm thang máy thôi sao!
Cần nhỏ mọn như vậy hả?
Lộ Nam nhìn bóng dáng Tô Bắc, như là muốn nhìn chằm chằm phía sau lưng cô ra một cái động.
Vân Phàm cảm thấy, ánh mắt Lộ Nam thật sự quá khủng bố.
Anh nuốt một ngụm nước bọt, thật cẩn thận mở miệng.
“Lộ tổng, thang máy tới rồi!”
Lộ Nam liếc mắt nhìn qua, Vân Phàm lập tức thần kinh căng thẳng.
Ánh mắt này của Lộ tổng, như là muốn ăn sống anh.
Anh thật sự rất vô tội, anh chính là không làm sai chuyện gì nha!