Tô Bắc đang ở nghi hoặc. Đột nhiên thấy chủ nhân khuôn mặt tuấn tú đó nói chuyện. Lộ Nam sâu kín nhìn Tô Bắc: “Cô còn chưa chịu dậy? Là muốn cho mọi người chờ cô ăn cơm sao?”
Thanh âm trầm thấp của Lộ Nam kéo Tô Bắc trở về hiện thực. Cô lúc này mới nhớ ra ngày hôm qua mình đã kết hôn, gả tới nhà họ Lộ. Cô hồi tưởng lại mọi chuyện ngày hôm qua một lần. Tô Bắc cuống quýt vạch chăn đứng lên, ngoan ngoãn đứng trước mặt Lộ Nam, giống như một tiểu học sinh làm sai việc.
Nhìn bộ dáng cô nghe lời như vậy, trong lòng Lộ Nam có chút ngứa ngứa. Không nghĩ tới cô sẽ có bộ dáng ngoan ngoãn như vậy. Nhưng khi nhìn tới bộ hỉ phục màu đỏ trên người cô thì thần sắc trở nên quái dị. Cô là có bao nhiêu sợ hãi hắn đây? Buổi tối thế nhưng mặc như vậy đi ngủ. Hắn chẳng lẽ là kẻ đói bụng ăn quàng sao?
Lộ Nam không còn gì để nói nhìn cô, lạnh lùng mở miệng: “Ngăn tủ trong phòng ngủ có đồ nữ, thay quần ái, rửa mặt rồi ra ăn cơm.”
Lộ Nam nói xong liền chậm dãi rời đi.
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Tô Bắc lại đem mười tám đời tổ tông nhà hắn ra mắng một lần. Đồ đáng ghét, biết rõ có đồ nữ mà cũng không nói cho cô, hại cô mặc nguyên bộ đồ gò bó, nặng nề này ngủ nguyên một đêm trên sô pha.
Tô Bắc xoa vòng eo đau nhức, đi vào phòng ngủ. Nàng thay quần áo xong xuống lầu. Tất cả mọi người đều đang ngồi đợi bên bàn cơm. Ngày hôm qua bị chùm khăn voan đỏ nên cũng chưa được nhìn thấy mặt bất cứ người nào. Bà nội Lộ Nam, Mục Niệm Ảnh, toàn thân đều tản ra khí chất tiểu thư khuê các. Tô Bắc nhìn trang phục cuả bà liền hiểu vì sao hôm qua hôn lễ lại tổ chức như vậy. Mục Niệm Ảnh mặc quần áo kiểu của bộ tộc Miêu Cương, thoạt nhìn khi đứng trong căn biệt thự kiểu hiện đại này dường như có phần không được phù hợp. Có điều, hiện tại bà đã gần bảy mươi nhưng nếu nhìn bên ngoài thật khó nhận ra số tuổi thật. Bà thời trẻ chắc chắn là một đại mỹ nhân.
Cha của Lộ Nam- Lộ Hướng Xa, lần đầu tiên gặp liền cho người cảm thấy cảm giác cơ trí hơn người. Ông là một nam tử trung niên, nghiêm khắc, ánh mắt phi thường sắc bén, tựa hồ như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra trong lòng người khác đang nghĩ gì.
Ngồi bên cạnh ông là mẹ của Lộ Nam – Tôn Tĩnh Di là một người an tĩnh, hiền tuệ. Trên người bà phát ra khí chất cao quý từ trong xương tủy.
Tô Bắc nhìn một vòng cũng không thấy em gái Lộ Nam, Lộ Tây.
Lộ Nam nhìn thoáng qua Tô Bắc, có chút không vui. Hắn liếc mắt, chậm rãi mở miệng: “Chào mợi người đi.”
Tô Bắc ngẩn người, trong lòng tự nhiên có chút không vui cùng úy khuất. Cô không phải là con dâu mà bọn họ thừa nhân, tất cả mọi người đều là gặp dịp thì chơi, còn không phải là vì xung hỉ cho Lộ Tây nên mới cưới sao? Nhìn gương mặt lạnh nhạt của cả gia đình, Tô Bắc nghĩ tới công ty của cô, nhịn không được đau lòng, chỉ có thể nuốt xuống uất ức này. Cô miễn cưỡng bày ra vẻ tươi cười, ngoan ngoãn chào mọi người: “Bà nội, ba, mẹ buổi sáng tốt lành!”
Mục Niệm Ảnh gật gật đầu, không có lại nói cái gì.
Lộ Hướng Xa nặng nề nhìn nàng một cái, mở miệng: “Ngồi xuống ăn cơm đi!”
Tô Bắc rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cửa thứ nhất, hoàn mỹ thông qua!
Chẳng qua, cô vừa nhai hai miếng, liền nghe thấy, Lộ Nam đột nhiên ném ra một quả bom: “Bà nội, con cùng Bắc Bắc tính dọn ra ngoài sống!”
Cháo trong miệng Tô Bắc thiếu chút nữa một ngụm phun ra. Đúng vậy, cô thật sự muốn ra ngoài sống. Nhưng Lộ Nam cũng không thể đem cô ra làm cái cớ được. Còn gọi thân thiết như vậy, Bắc Bắc..
Nghĩ đến trước mặt người khác và sau lưng đối với cô là hai thái độ tương phản, Tô Bắc cảm giác một đợt lạnh lẽo.
Mục Niệm Ảnh nghe Lộ Nam nói liền tái mặt. Phản ứng đầu tiên của bà chính là quay đầu nhìn về phía Tô Bắc. Trên mặt bà viết rõ, ngươi là đồ hồ ly tinh, vừa vào cửa đã không an phận, muốn đưa cháu trai của bà đi.
Tô Bắc nằm yên cũng trúng đạn. Khổ mà không thể nói.