Hòa An ngồi xe cứ một chút lại nhìn sang. Đôi lúc lại có cảm giác như Tuấn Khải cũng đang chăm chăm nhìn mình nhưng khi xoay qua lại thấy anh ta đang nhìn ra hướng cửa.
Pháo hoa được tổ chức tại Quảng trường 10/3 thành phố Buôn Ma Thuột. Hai người ngồi xe không tới mười phút là đã tới nơi. Dọc hai đường có bày các kệ bán đồ lưu niệm và đồ ăn nhanh nước uống đủ kiểu. Hai người họ một trước một sau đi một vòng quảng trường trước giờ khai pháo.
“Anh muốn uống chút gì không.?” Hòa An quay lưng lại hỏi.
“Tùy cậu.!” Tuấn Khải đang tập trung nhìn vào một gian hàng bán đồ cổ. Hòa An nghe xong liền chạy sang phía đối diện mua hai ly cacao sữa lạnh.
“Chúng ta lại chổ ghế đá đó ngồi đi, tôi mỏi chân rồi.” Hòa An dúi ly nước vào tay Tuấn Khải rồi nói.
Lúc đi gần tới bỗng dưng Hòa An nhìn thấy một cụ bà ngồi bên lề đường đang lấy tay xoa xoa gót chân không suy nghĩ liền đi lại gần. Bà mặc một bộ đồ dân tộc đầu quấn khăn mắt mở ti hí môi cứ run run vì lạnh. Lúc Hòa An đứng cạnh bà cố liếc liếc lên nhìn.
“Bà có sao không?” Hòa An nhẹ nhàng hỏi.
Bà không trả lời ngay mà cực kỳ chăm chú nhìn vào mặt Hòa An rồi lại nhìn sang Tuấn Khải rồi bất ngờ bà liền nắm tay kéo anh lại nói.
“Tôi…nhìn….thấy…rõ…khó…tránh…không…thể…tách…rời.” Bà nói từng chữ từng chữ tách rời cách nhau từ hai tới ba giây đến lúc nối chúng lại vẫn khó hiểu được ý nghĩa là gì. Nói xong bà cũng đứng dậy chống gậy đi mất.
Tuấn Khải đứng bên cạnh nhìn mặt Hòa An đang ngơ ngác không hiểu gì.
Hai người họ đi băng qua dòng người chen chúc, chọn băng ghế đá phía bên phải sân khấu biểu diễn văn nghệ. Chổ này dưới gốc cây rất to nên khó nhìn lên cao ngắm pháo hoa. Cũng không được nhìn chính diện nhưng vẫn dư sức bao quát được sự náo nhiệt đang có ở nơi đây.
Hòa An bên cạnh lúc này cứ một chút lại đưa mắt nhìn Tuấn Khải đang tập trung nhìn về phía sân khấu. Góc nghiêng của anh ta cực kỳ hút mắt người khác. Đang nhìn chăm chú bỗng nhiên anh ta quay sang làm Hòa An giật mình suýt chút đánh rơi cả ly nước đang cầm hờ hững trên tay.
“À, trông anh tập trung quá.” Hòa An ngượng ngùng đánh trống lãng.
Tuấn Khải không trả lời mà chỉ cười cười rồi quay đi. Anh cũng đã quên mất lần cuối cùng mình hòa nhập vào chốn đông người như thế này là lúc nào rồi.
“Gia đình anh ở Úc hết sao? Thấy từ ngày anh về đây đến nay chỉ có một mình.” Hòa An đột ngột hỏi.
“Vốn dĩ tôi chỉ có một mình.” Tuấn Khải xiết hai tay lại với nhau nhẹ nhàng trả lời.
“Chỉ có một mình?” Hòa An thắc mắc lập lại.
“Có thể cho là vậy, tôi không có ba mẹ.”
Hòa An liền sững sờ đến không biết nói gì ngay lúc này nữa. Gió cũng từ kẻ lá thổi qua nghe xào xạc trên đỉnh đầu khiến anh sởn cả da gà.
Ngay cả Tuấn Khải lúc này cũng không biết tại sao mình lại có thể thoải mái nói ra điều này với Hòa An như vậy. Mọi thứ từ trong nội tâm được diễn tả ra lời nói bên ngoài vô cùng tự nhiên. Tại sao ở cạnh con người này anh không thể chỉ một mình một ổ kén được, sẽ có một khe hở để cậu ta có thể đưa tay vào.
Tuấn Khải nhìn sang thì thấy Hòa An đang bần thần xé chiếc lá khô theo hình gân lá mới được nhặt lên từ dưới đất. Bỗng nhiên tiếng chuông báo đếm ngược vang lên xóa tan không gian yên tĩnh ngay lúc này. Hòa An cũng đứng dậy ngay lập tức, gương mặt ngay lập tức bừng tỉnh lên giống như vừa mới được tiêm máu gà vậy.
Pháo hoa vừa phát lên những phát đầu tiên là mọi người đồng thành ồ lên vỗ tay vô cùng háo hức. Hòa An bên cạnh cũng hưởng ứng cực kỳ hào hứng. Dưới ánh sáng chớp nhá Hòa An trở nên đẹp một cách kỳ lạ dưới ánh nhìn của Tuấn Khải. Thay vì mọi người hiện giờ đang nhìn lên bầu trời thì anh chỉ chăm chú người đang đứng bên cạnh.
“Thật đẹp.” Hòa An lên tiếng trầm trồ.
Tuấn Khải không lên tiếng nhưng cũng đã thầm đồng tình trong lòng “Thật sự đẹp.”. ngôn tình tổng tài
“Cảm giác gì đây…” Tuấn Khải nói khá nhỏ nhưng Hòa An vẫn nghe được liền quay sang.
“Anh nói cảm giác gì?”
“Không có gì, cậu nghe nhầm rồi.”
Pháo hoa chỉ bắn được tầm mười lăm phút là xong. Hòa An đã cười đến đau cả cơ miệng. Cảm giác xem pháo hoa ở đây rất đặc biệt, cảm giác như pháo hoa bắn lên tới tận mây trời.
Hai người họ trở về tới khách sạn cũng đã gần mười một giờ. Lúc lên giường Hòa An mới nhớ lại câu nói của cụ bà kia. Lấy điện thoại ra nhập vào thành một câu hoàn chỉnh rồi suy nghĩ. Đến tận hơn mười hai giờ mà vẫn không hiểu nổi nó có ý nghĩa gì.
“Tôi nhìn thấy rõ khó tránh không thể tách rời.”