• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nương nương, gần đây An Lương Đệ và Vân Quý Phi có vẻ thường xuyên lui tới." Tưởng Nhi nói ra hết những gì mình đã nghe ngóng được gần đây, chuyện này hai người bọn họ hình như cũng chưa từng nghĩ phải giấu giếm, vì vậy rất nhanh, mọi người đều biết An Tâm Nhi đang dựa vào cây đại thụ Vân Quý Phi này.

"Vậy cứ để cho các nàng hảo hảo trau dồi tình cảm đi." Chung Linh tùy ý lật sách trong tay. Vân Quý Phi là hạng người gì nàng cũng tương đối hiểu rõ. Chỉ sợ đứa bé của An Lương Đệ sẽ không được an ổn sanh ra như vậy.

"Cũng là nương nương được hoàng thượng bảo vệ, mặc các nàng giày vò như thế nào, nương nương của chúng  ta vẫn được cưng chìu." Vân nhi cười hì hì nói, chủ tử nhà nàng từ lúc tiến cung vẫn luôn được sủng ái.

"Chỉ là dạo gần đây nương nương cứ thích nằm lì trên giường, tinh thần cũng không được tốt lắm." Tưởng Nhi có chút bận tâm nói:"Người có muốn truyền thái y tới xem một chút hay không?"

"Có thể là do mùa đông đến nên có chút lười biếng thôi." Trong lòng Chung Linh hiểu nàng là đang hoài nghi mình có phải đang mang thai hay không, nhưng thân thể của mình nàng làm sao lại không rõ, cũng không biết có phải tuổi còn quá nhỏ, mặc dù hoàng thượng thường xuyên lưu lại nơi này, nhưng bụng của nàng đến nay vẫn không có tin tức, "Mời thái y thì không  phải quá khoa trương sao."

"Tiểu nha đầu Loan nhi kia lại chạy đi đâu rồi?" Một lát sau, Chung Linh buông quyển sách trên tay xuống hỏi.

"Loan chủ tử nghe nói hôm nay Vệ đại nhân vào cung, đã sớm đi giương mắt canh chừng ở bên ngoài Cần Chính Điện rồi." Vân nhi che miệng cười một tiếng, hiển nhiên tâm tư của Bùi Loan ở nơi này mọi người đều biết.

Chung Linh nghe vậy cũng chỉ cười một cách nhẹ nhàng, dieeenđan.lequyyy/đon dù sao tuổi Bùi Loan còn nhỏ, cách nói chuyện cũng không gây hiềm khích gì, nàng đối với tình huống như thế cũng là vui khi việc thành .

"Những ngày tới, ngươi bảo Tần ma ma dạy dỗ nàng thêm một chút, để đến khi từ nơi này của Bổn cung đi ra mà cái gì cũng không hiểu, tránh chọc cho người khác chê cười." Chung Linh quay đầu nói với Lâm di.

"Tiểu thư cứ yên tâm, Loan chủ tử rất được lòng Tần ma ma, những thứ này người không cần phải nói, chỉ sợ Tần ma ma cũng có ý muốn dạy cho nàng rồi." Nhớ tới tiểu nhân nhi kia Lâm di khẽ lắc đầu, đối với một người sắc mặt không bao giờ thay đổi như Tần ma ma cũng đặc biệt thích nàng.

"Vậy Bổn cung cũng không cần hao tâm nữa." Thủ đoạn của Tần ma ma nàng đã thấy, chuyện thực cao lần trước cũng là Tần ma ma nói cho nàng biết. Mặc dù tính tình Bùi Loan cực tốt, nhưng mẫu thân lại mất sớm, có một số chuyện cũng không ai nói cho nàng biết, nếu Tần ma ma lưu tâm đến nàng, chỉ cần được dạy dỗ nàng có thể học được bảy phần, cũng cho là đủ.

Tuy rằng quan hệ của nàng và Vệ Khiêm chỉ là bình thường, nhưng cũng không thể ban cho hắn một thê tử không hiểu biết gì được, uổng công chuốc lấy phiền lòng. Dù sao hoàng thượng vẫn là rất coi trọng hắn.

"Nương nương, Tư chế phường cho người mang y phục và trang sức dùng cho niên yến đến." Lúc này Vân nhi từ bên ngoài đi vào.

"Uh, mang tới xem một chút." Chung Linh gật đầu một cái. Phương nhi và Viên nhi liền mang theo một ma ma cùng mấy cung nữ cầm khay đi vào.

"Nô tỳ Tư chế phường Trương Thu lan, tham kiến Nhạc phi nương nương." Vị ma ma kia đoan đoan chánh chánh hành lễ.

"Uh, sao Trương ma ma lại tự mình đưa tới, khiến Bổn cung ngượng ngùng rồi." Thân thể Chung Linh lúc này ngược lại ngồi ngay ngắn.

"Nô tỳ lo lắng nương nương đối với mấy thứ đồ này không hài lòng, người phía dưới truyền lời lại không được rõ ràng lắm, die\nnd.anlequydo’on cho nên vẫn là tự mình nô tỳ đến một chuyến như vậy tương đối ổn thỏa." Trương ma ma cúi đầu trả lời.

"Làm phiền Trương ma ma rồi." Chung Linh gật đầu một cái, Lâm di liền đưa qua một cái hà bao, "Đối với Tư chế phường Bổn cung rất yên tâm, sẽ không có gì bất mãn."

"Như vậy, nô tỳ cũng yên lòng." Trương ma ma cũng không từ chối thu hà bao, "Nô tỳ còn phải quay  về phục mệnh, trước xin cáo lui."

"Đi đi." Chung Linh nghiêng người tựa vào trên tháp.

"Nương nương, vì sao Trương ma ma lại có vẻ mong đợi tới gặp nương nương như vậy?" Từ lúc Vân Quý phi chưởng quản hậu cung, những ma ma quản sự này đã sớm thức thời đầu phục nàng ta.

"Thật ra ma ma đã suy nghĩ rất tốt, vừa làm việc cho Vân Quý phi, vừa nghĩ đến lấy lòng Bổn cung." Chung Linh có chút nghiền ngẫm nói, "Các ngươi mở y phục kia ra cho Bổn cung xem một chút."

"Vâng." Vân nhi và Tưởng Nhi cùng đáp, một người liền lôi quần áo một người kéo tay áo cùng cổ áo dựng đứng lên trước mặt nàng.

Lần này đưa tới là một Bích Hà cẩm y hoa văn hình mây liên châu đối khổng tước thân áo gấm kết hoa, có thể thấy đây là một chế tác tỉ mỉ và hoa lệ, nhưng cũng là không có gì đặc biệt.

"Nương nương, hình như không có gì không ổn." Tưởng Nhi nhìn kỹ một chút, cũng không có chỗ nào khác lạ.

"Cất đi." Chung Linh không nói gì, mặc dù nhìn sơ qua có vẻ ổn, nhưng khẳng định những người này đã nhận được lệnh của Vân Quý phi, nếu không cũng không cố ý để một ma ma tự mình đưa tới, chỉ sợ tự mình chuốc lấy phiền phức.

Có thể có vấn đề gì, nhiều lắm là kém hơn y phục của Vân Quý phi thôi, y phục tốt tất nhiên có thể khiến cho bản thân thêm phần rực rỡ, trong lòng các nàng đều biết rõ cái mà Sầm Mặc nhìn thấy không chỉ là người còn là y phục.

Nghĩ đến là trong lòng khuất nghẹn, mới chỉ là phương diện y phục nhỏ nhặt đã so đo như vậy. Chung Linh nở nụ cười, trong lòng Vân Quý phi càng bất mãn, nàng càng cao hứng.

Y phục không phù hợp thì thế nào, chỉ cần mở miệng với Sầm Mặc, thứ tốt gì không có, chỉ là bản thân lười tính toán mà thôi.

"Nương nương, còn những món trang sức kia thì sao?" Tưởng Nhi nhận ra Chung Linh không mấy hứng thú lắm.

"Cất đi, dù sao cũng không đẹp bằng những món hoàng thượng ban cho." Cũng chỉ là đồ theo thông lệ hàng năm trong cung mà thôi, có cái gì tốt để xem chứ.

"Dạ." Tưởng Nhi nhìn lướt qua hộp trang sức trên tay, thầm nghĩ nương nương nói không sai chút nào, cũng vì hoàng thượng mà ánh mắt ngày càng trở nên kén chọn rồi.

... .......o.... .....o.... .....

"Gần đây Trẫm nghe nói thân thể nàng không được thoải mái?"

"Đều là họ lắm mồm, nghiêm trọng hoá vấn đề, đã làm cho hoàng thượng lo lắng rồi." Chung Linh cười cười, "Hoàng thượng nhìn thần thiếp có giống như không thoải mái hay không?"

"Trẫm không nghĩ vậy." Sầm Mặc không khỏi lo lắng nói, "Chính vì nàng ăn nhiều hơn trước, cho nên Trẫm mới thu hồi ý nghĩ kia."

Mặt Chung Linh đỏ lên, mùa đông ăn nhiều hơn mùa hạ một chút không phải là quá bình thường sao, nói cứ như nàng ham ăn lắm vậy.

"Thần thiếp thấy bên ngoài quá lạnh, không thể đi đâu được, nhốt mình ở trong phòng hoài nên có chút phiền muộn." Trong phòng vì giữ ấm mà Địa Long cũng trồi lên, nhưng bởi vì cửa sổ vẫn đóng, cho nên nàng có chút không được thoải mái, lạnh một chút vẫn hơn. Chỉ là người bên cạnh không ai chịu nghe nàng, ngay cả tiểu nha đầu Bùi loan kia cũng không cùng một trận tuyến với nàng.

"Không phải Bùi loan đang ở đây với nàng sao?"

"Tiểu nha đầu kia cũng chỉ biết nhớ tới Khiêm ca ca của nàng thôi, cả ngày không thấy bóng dáng." Chung Linh lắc đầu một cái không tiện nói nhiều, thật là tiện nghi cho nàng vì Tiểu Cữu Cữu gần đây thường hay vào cung .

"Mấy ngày nay, Trẫm thấy mai trong ngự hoa viên nở vô cùng đẹp, không bằng để cho mọi người cùng nhau tụ họp, thưởng mai lộng tuyết thì như thế nào?" Sầm Mặc đề nghị.

"Nhưng hoàng thượng chính vụ bận rộn, loại chuyện như vậy? ? ? ? ? ?" Chung Linh có chút tính toán, vào cung đã lâu, không còn thấy những người khác, bên cạnh luôn là những người này không khỏi có chút vô vị, bây giờ xem ra, những nữ nhân hậu cung này cũng không khiến người ta chán ghét lắm.

"Trẫm cũng đến lúc nghỉ ngơi một chút rồi." Sầm Mặc vỗ vỗ tay của nàng.

"Cũng tốt." Gần đây Sầm Mặc luôn vùi đầu vào chánh sự, cơ hội gặp nhau không nhiều lắm, dành một ngày giải sầu cũng tốt .

Hoàng thượng hạ thánh chỉ thưởng mai, hậu cung nhất thời náo nhiệt. Không giống với Trung thu yến lần trước, chỉ cho phép phi vị từ Tần phi trở lên, lần này ngay cả Thường tại, cũng đều có thể tham dự.

Sau khi nhập cung, chỉ cần ngươi không tạo ra bất cứ sai lầm nào, đều là phân vị Thường tại trở lên. Điều này có nghĩa, nhân cơ hội này phần lớn nữ nhân hậu cung đều có thể nhìn thấy hoàng thượng. Nếu biểu hiện xuất sắc một chút, nói không chừng liền có thể thăng vị, như vậy, cơ hội gặp gỡ hoàng thượng cũng nhiều hơn một chút.

... .......o.... .....o.... .....

"Nương nương, người nói Nhạc phi nương nương đang có tâm tư gì, thế nhưng xúi giục Hoàng thượng cử hành lễ hội thưởng mai gì đó, vô duyên vô cớ cho những nữ nhân kia cơ hội." Trong Duyên Hỉ cung, Xuân Hạnh có chút tức giận bất bình nói, cũng không biết có phải do ảnh hưởng của Nhạc phi đối với hoàng thượng hay chỉ là bởi vì chuyện này. Phải biết rằng nương nương nhà nàng thời gian trước cũng từng đề cập với hoàng thượng cùng mấy vị phi tần có phân vị cao tụ họp, lại bị hoàng thượng lấy lý do chính vụ bận rộn khéo léo từ chối.

"Đại khái là ở trước mặt hoàng thượng ra vẻ ta đây rộng lượng." Vân Quý phi cười lạnh một tiếng, "Coi như nàng ta tốt bụng, cho người khác cơ hội, cũng sẽ không có người nào cảm kích đâu."

Cho thấy mình rộng lượng thì thế nào, lấy thân phận của ngươi cho ngươi biểu hiện hào phóng đến đâu, cũng không thể đứng đầu hậu cung được.

"Nương nương, hôm đó có cần phải đi không?"

"Đi, không nghe hoàng thượng nói sao, từ thường tại trở lên đều phải đi. Nếu muốn náo nhiệt, Bổn cung sẽ để cho nàng hảo hảo náo nhiệt một lần." Vân Quý phi lạnh mặt, "Cũng nên cho những người trong hậu cung biết, ai mới là chủ nhân hậu cung. Bên phía An Lương Đệ nói thế nào?"

Thấy Vân Quý phi chợt đổi đề tài, trong lòng Xuân Hạnh cứng lại, ngay sau đó cười trả lời, "An Lương Đệ còn đang suy nghĩ."

"Suy nghĩ? Đợi nàng ta suy nghĩ xong, chỉ sợ đứa bé của Uyển Phương nghi cũng có thể chạy rồi." Trong mắt Vân Quý phi chợt lóe lên vẻ khinh thường, "Nói cho nàng ta biết Bổn cung không có nhiều thời gian như vậy để đợi nàng ta." Nếu sự kiện kia trong thời gian ngắn không có biện pháp thực hiện, nàng ta chỉ có thể tìm biện pháp khác thôi.

"Nô tỳ biết."

"Ngươi đi gọi Xuân Mai đến đây." Vân Quý phi chợt nói, "Lần trước nàng ta làm hư chuyện của Bổn cung, lần này Bổn cung sẽ cho nàng ta một cơ hội lấy công chuộc tội."

"Vâng." Xuân Hạnh gật đầu lui ra.

Lần trước Xuân Mai không kịp thời nói cho Vân Quý phi biết chuyện Uyển Phương nghi mang thai, khiến Vân Quý phi mất hết thể diện, liền bị nàng ta gạt qua một bên.

Nhưng coi như nàng ta được nương nương dùng lại thì thế nào. Xuân Hạnh cười lạnh, bây giờ người đắc lực nhất bên cạnh Vân Quý phi là nàng, hơn nữa về sau cũng sẽ là nàng.

... ......o.... .....o.... .....

Mặc dù là mùa đông, nhưng bên trong ngự hoa viên vẫn có nhiều loại hoa mai cùng tùng bách, cộng thêm tích tuyết chưa tan, xem ra cũng là một phong cảnh đặc biệt. Mặc dù cảnh trí không tệ, nhưng đại khái sẽ không có ai hướng về phía những cảnh đẹp kia.

Sáng sớm các cung nữ và thái giám liền vì các vị chủ tử mà dọn ra một con đường sạch sẽ, ngộ nhỡ có một vị chủ tử nào đó trượt té bị thương, thì đó không phải là trách nhiệm mà bọn họ có thể gánh nổi.

May mà thời tiết cũng nể mặt, tuyết ngừng rơi, mặt trời cũng không nóng lắm, không đến nỗi khiến các vị mỹ nhân rước lấy một thân đầy nước trong lúc thưởng tuyết.

Thân phận thấp hơn Tần phi một chút dĩ nhiên là phải đến chờ thật sớm, cũng hy vọng có thể sớm được nhìn thấy hoàng thượng. Mà Vân Quý phi lại còn cố ý phái người đi mời hoàng thượng, nói là có chuyện cần thương lượng.

"Sao muội muội cũng tới sớm như vậy?" Hiền phi có chút ngạc nhiên nhìn Chung Linh, còn tưởng rằng nàng sẽ đến sau cùng hoàng thượng.

"Hoàng thượng bị Vân tỷ tỷ mời đi, bảo là muốn thương lượng chuyện gì đó." Chung Linh cười có chút bất đắt dĩ, "Cho nên muội muội không thể làm gì khác hơn là một mình đi trước."

Hiền phi mím môi cười một tiếng, dĩ nhiên biết ý tứ của Chung Linh: "Nghe nói muội muội là người xin hoàng thượng tổ chức lễ hội thưởng mai?"

"Muội muội cũng chỉ nhất thời cao hứng, ngược lại hoàng thượng cũng muốn thừa cơ hội này nghỉ ngơi một chút, muội muội cũng là nương nhờ hoàng ân mà thôi." Chung Linh đối với việc này vẫn luôn khiêm tốn, Hiền phi cũng không gây ác cảm gì, có lẽ là do dáng vẻ hiền lành của nàng. Dienn;danleeequyd^on Hơn nữa Trung thu yến lần trước nàng nhắc nhở chuyện thất lễ của Chung Linh, vì vậy cũng nguyện ý trò chuyện với nàng.

"Mặc kệ nói thế nào, hậu cung này đã lâu không có náo nhiệt rồi." Hiền phi cười nhìn thần thái khác nhau của những nữ tử xinh đẹp phía dưới. "Tỷ tỷ cũng nhờ phúc của ngươi, mới có thể tham gia náo nhiệt."

"Thục phi nương nương đến ——!" Tiểu thái giám canh giữ bên ngoài hoa viên lại một lần nữa cất cao giọng.

"Hai vị ngược lại tới thật sớm." Thục phi tuỳ tiện vẫy tay, cho những người hành lễ với nàng đứng dậy, mà chính nàng trực tiếp đi về phía Chung Linh và Hiền phi.

Theo vị phân mà nói, nàng ta và Hiền phi đồng cấp, so với vị Nhạc phi Chung Linh này còn cao hơn một bậc.

"Ra mắt Thục phi tỷ tỷ." Chung Linh khẽ quỳ gối hành lễ.

"Nhạc phi mau đứng lên, nếu để hoàng thượng nhìn thấy, nhất định sẽ đau lòng." Thục phi nửa đùa nửa giễu cợt nói. Trung thu yến lần trước nàng ta cũng thừa nhận mình không có áp đảo Vân Quý phi, thế mà lại bị Chung Linh che hết danh tiếng, khiến trong lòng nàng ta rất là mất hứng.

Chung Linh đang muốn nói gì đó, thì âm điệu của tiểu thái giám lại thay đổi: "Hoàng thượng giá lâm ——!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK