Hai ngày trôi qua, cuối cùng Thái Y Viện cũng truyền đến tin tốt, độc ô đầu thảo của Chung Linh đã tìm được phương pháp giải quyết.
"Dùng cái này?" Sắc mặt Chung Linh khá là khó coi.
"Dạ, vi thần đã cho người thử qua, đích xác là hữu hiệu." Vì tìm được phương thuốc mà trọng trách trong lòng Triệu Đĩnh cũng nhẹ đi không ít, nhìn nét mặt của Chung Linh, thậm chí còn có tâm tình muốn cười.
"Vậy...vậy thì thử đi." Chung Linh nhắm hai mắt lại.
Triệu Đĩnh thoa một lớp dược cao vừa điều chế xong lên mặt Chung Linh, rồi ra hiệu cho tiểu thái giám bên cạnh trên tay cẩn thận cầm một cái bao bố, đến gần Chung Linh.
Chung Linh chỉ cảm thấy trên mặt đau xót, sau đó tê dần,cảm giác đau lập tức lan rộng.
"Nương nương, đã tốt hơn rồi." Triệu Đĩnh ra hiệu cho thái giám kia lui sang một bên.
"Ngứa cũng không phải ngứa, nhưng Bổn cung một chút cũng không cảm thấy thoải mái." Chung Linh mở mắt, "Bao lâu mới có thể khỏi hẳn?"
"Đại khái chừng mười ngày mới có thể trừ hết độc tính của ô đầu thảo." Triệu Đĩnh hồi đáp.
"Đây thật là. . . . . ." Chung Linh có chút dở khóc dở cười, nhưng cuối cùng mặt của nàng cũng an toàn nên tâm tình đã có thể thả lỏng.
"Nương nương, cách trị này thật đúng là giày vò người ta mà." Vân Nhi cũng được áp dụng cùng phương pháp điều trị, sau khi thoa một lớp dược cao cũng cho ong mật đốt một chút, die^ndànlêquyyyddo*n, mặt như đưa đám đi theo Chung Linh.
"Triệu thái y, chuyện thay dược giao cho ngươi vậy." Chung Linh dùng lụa mỏng che lên mặt, nhìn về phía Triệu Đĩnh. Bởi vì trị liệu cần dùng đến ong mật mà tiểu thái giám kia cũng vì có thủ đoạn nuôi ong nên mới có thể cùng vào.
"Vi thần tuân lệnh." Triệu Đĩnh cúi đầu, trong lòng vừa vui vừa buồn. Vui là sau này có thể mỗi ngày được nhìn thấy dung nhan của Nhạc phi nương nương, buồn là mỗi lần gặp trong lòng hắn lại chỉ có thể yên lặng tự nói với mình, cái gì cũng không thể làm.
Nếu nói ra sự thật, người đầu tiên không bỏ qua cho nhắn chính là Nhạc phi nương nương.
"Nửa tháng này, nương nương cũng không thể thị tẩm." Tần ma ma cũng là người nghĩ tới vấn đề tương đối thực tế.
Chung Linh dĩ nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, nàng ngược lại cũng không phải đặc biệt để ý, thị tẩm vốn không thể chỉ một mình nàng độc chiếm. Lại nói, nàng cũng tin chắc rằng nửa tháng ngắn ngủi này những nữ nhân hậu cung kia cũng náo loạn không ít.
"Cũng may năm trước Bổn cung có thể gặp người, nếu không niên yến không thể lộ diện, không biết bên ngoài sẽ truyền ra bao nhiêu lời khó nghe." Mấy ngày nay, mặc dù Sầm Mặc vẫn đến xem tình hình của nàng, nhưng cũng không ngủ lại, hậu cung không khỏi có lời ra tiếng vào, nói là Nhạc phi nương nương quả nhiên bị hủy dung, Hoàng thượng chỉ vì niệm tình cũ mới đến xem nàng.
Cái gì ngủ lại không ngủ lại, đó là Bổn cung không để cho Hoàng thượng lưu lại, trong lòng Chung Linh thầm oán.
"Nương nương, Uyển Dung Hoa sai người mang quà đến tặng." Tưởng Nhi từ bên ngoài đi vào.
"Vào đi." Chung Linh dĩ nhiên biết Uyển Dung Hoa nhất định sẽ phái nha đầu này tới.
"Nô tỳ Thanh Trúc tham kiến Nhạc phi nương nương." Thanh Trúc là nha hoàn thân cận của Uuyển Dung Hoa, cho nàng ta đến cũng là tỏ lòng coi trọng nàng.
"Đứng lên đi, chủ tử nhà ngươi có khỏe không?" Chung Linh hỏi.
"Hồi nương nương, thân thể tiểu chủ rất tốt, chỉ là gần đây đi lại có chút không tiện nên mới phái nô tỳ tới đây." Thanh Trúc không dám ngẩng đầu nói. "Trước đó vài ngày tiểu chủ cũng rất lo lắng cho thân thể của nương nương, chỉ là sợ quấy rầy nương nương điều dưỡng, hôm nay nghe nói nương nương đã không còn gì đáng ngại liền phái nô tỳ tới đây thăm hỏi."
"Chủ tử ngươi có lòng." Chung Linh gật đầu, Tưởng Nhi đứng bên cạnh tiến lên thưởng một cái tiểu hà bao.
Tạ ơn xong, Thanh Trúc cũng rất nhanh rời khỏi.
"Nương nương, Uyển Dung Hoa nếu thật sự có tâm, thế nào lại không đích thân đến mà chỉ phái tiểu nha đầu này tới đây."dđle*quýdo^n. Vân Nhi đối với giao hảo giữa Chung Linh và Uyển Dung Hoa rất là khó hiểu.
"Hiện tại thân thể của nàng ta đang ở lúc quan trọng, nào dám ra ngoài đi lại." Chung Linh ngược lại rất hiểu đối phương. "Nàng ta hoàn toàn trông cậy vào đứa nhỏ trong bụng."
Mới tiễn một người không bao lâu, Vân Tường cung lại nghênh đón một tiểu chủ.
"Tham kiến Nhạc phi nương nương." An Lương Đệ mong manh yếu đuối cúi chào.
"Đứng lên đi, ngồi." Biết rõ đối phương là cố ý diễn cho nàng xem, Chung Linh cũng hồn nhiên không thèm để ý. Không phải ngươi có thân thể gầy yếu sao, Bổn cung liền thương xót ngươi, để cho ngươi ngồi.
"Nghe nói thân thể nương nương đã tốt hơn rất nhiều, muội muội liền cố ý chạy đến thăm hỏi, nương nương sẽ không chê muội muội nhiều chuyện chứ." An Tâm Nhi dịu dàng nói.
"Sao có thể chứ, An Lương Đệ quan tâm Bổn cung, Bổn cung có lý nào lại chê chứ." Chung Linh kiên nhẫn cùng nàng nói chuyện.
"Y thuật của Triệu thái y thật là cao minh, nếu đôi gò má xinh đẹp của nương nương có vấn đề gì sẽ khiến Hoàng thượng rất đau lòng."
Chung Linh nghe xong lời này, cũng biết nàng ta đến hỏi thăm nàng cuối cùng là tình huống gì, khẽ mỉm cười nói: "Muội muội có lòng, Triệu thái y đích xác là có y thuật cao minh, có thể cứu vãn gương mặt của Bổn cung. Trước đó Bổn cung cũng lo lắng sau này dung mạo không còn, không biết Hoàng thượng có còn đối đãi với Bổn cung như trước hay không, hiện tại chuyện này hoàn hảo không cần phải lo lắng nữa."
"Cũng là nương nương có tuệ nhãn nhận thức được anh tài." An Tâm Nhi vẫn cố chấp không buông.
"Mặc dù y thuật của Triệu thái y không tệ nhưng cũng phải để ý điều trị một thời gian, trong lòng Bổn cung cũng thấp thỏm, không biết kết quả cuối cùng như thế nào." Chung Linh cố làm ra vẻ lo lắng giơ tay muốn sờ vào mặt của mình, nhưng khi chạm đến khăn che mặt liền hạ tay xuống.
"Nương nương cứ thoải mái, Triệu thái y nếu dám điều trị cho nương nương cũng đã nắm mấy phần chắc chắn." An Tâm Nhi lấy được tin tức mình muốn, tâm tình cũng khá hơn một chút.
"Bổn cung cũng nghĩ như vậy, ngược lại An Lương Đệ cố ý sang đây thăm Bổn cung khiến Bổn cung có phần áy náy." Vẫy tay ra hiệu cho Tưởng Nhi. "Mang bạch ngọc Như ý Hoàng thượng ban thưởng tặng cho An Lương Đệ đi. An Lương Đệ đang mang long tự, Bổn cung cũng vì Hoàng thượng vui mừng, chỉ là mấy tháng đầu quan trọng nhất là dưỡng thai, bản thân An Lương Đệ phải thật cẩn thận."
Vốn là trong hậu cung người có phân vị cao ban tặng cho người có phân vị thấp được coi là một loại vinh dự, nhưng giữa Tần phi cũng không nhất định có loại quan hệ này. Nhất là Chung Linh và An Tâm Nhi không được hòa thuận lắm, hành động như vậy lại là có ý thị uy.
An Tâm Nhi sau khi nghe thấy Chung Linh ban thưởng ngọc Như Ý sắc mặt liền thay đổi, mặc dù kịp thời điều chỉnh nhưng Chung Linh vẫn bắt được biến hóa trong nháy mắt đó.
Khẽ cười cảm tạ tiếp nhận ngọc Như Ý, An Tâm Nhi ngồi lại nói chuyện thêm một lúc rồi lấy lý do thân thể khó chịu xin cáo lui.
An Tâm Nhi nhìn sắc màu dịu dàng của ngọc Như Ý, vẻ mặt hết sức khó coi. Trong lúc nhất thời khẽ giơ tay muốn ném ngọc Như Ý đi.
"Nương nương không thể!" Nha đầu bên cạnh nhìn thấy cử chỉ của nàng lập tức la lên. Hành động này của nàng không những xem thường Nhạc phi mà còn vì ngọc Như Ý này là do Hoàng thượng ban thuởng, đó cũng là bất kính với Hoàng thượng.
Hơn nưa trên đường nhiều người qua kẻ lại, khắp nơi đều là tai mắt, bị người nào nhìn thấy cũng bất lợi cho An Lương Đệ.
An Lương Đệ mặc dù tức giận, nhưng được nha hoàn bên cạnh nhắc nhở cũng phục hồi tinh thần. Đặt ngọc Như Ý lại trong khay, không muốn nhìn đến nữa.
Ngươi ban thưởng cái gì không được, cố tình là một ngọc Như Ý. Cả hậu cung người nào không biết vật đính ước của Hoàng thượng và Nhạc phi nương nương chính là ngọc Như Ý! Cố ý giễu cợt ta bằng loại chuyện như vậy sao? Trong mắt An Lương Đệ tràn đầy khuất nghẹn.
Chỉ là tâm tư của An Lương Đệ rất nặng, cũng là dựa vào đó liên tưởng Chung Linh cố ý làm nhục nàng.
--- ------o---- -----o---- -----
Liên tục mấy ngày, các tiểu chủ hậu cung cũng mang danh nghĩa thăm hỏi đến Vân Tường cung, chỉ là mỗi người mang tâm tư gì cũng không thể nói rõ.
"Bổn cung vào cung cũng được một năm rồi, lần đầu tiên mới có cảm giác là một đại hồng nhân." Chung Linh có chút tự giễu nói.
"Nương nương, người hậu cung vốn nịnh nọt như vậy, thấy ngươi có chút thành tựu liền muốn đi theo hưởng lợi, ngược lại nếu ngươi không tốt, coi như không có thù cũng muốn giẫm đạp lên." Tần ma ma hiểu biết nói.
Những người này muốn xem mặt của Chung Linh cuối cùng thành ra cái gì. Nếu khỏi thật, như vậy lần này chính là đơn thuần tốt bụng đến thăm, ngược lại nếu thật sự hủy dung, họ cũng sẽ không để ý bỏ đá xuống giếng.
"Bổn cung sẽ không cho các nàng cơ hội đó." Chung Linh cười lạnh, động đến vết thương vừa bị ong mật đốt lúc sáng, khí thế nhất thời xìu xuống, "Ôi....đau, đau."
"Nương nương, người vì vết thương trên mặt gần đây ăn không ngon." Vân Nhi lo lắng nói, bởi vì mỗi lần ăn cơm đều động đến miệng vết thương, đau càng thêm lợi hại, cho nên gần đây mỗi bữa Chung Linh đều ăn rất ít.
"Sau khi Bổn cung khỏe hẳn sẽ ăn bù vào." Chung Linh cũng thật là bất đắc dĩ, tại thời điểm bản thân đang trổ mã lại ăn ít như vậy, có ảnh hưởng đến sinh trưởng hay không đây.
Vẫn như cũ mỗi ngày đều cự tuyệt ý định của Hoàng thượng muốn tra xét vết thương của nàng. Chung Linh nghiêm túc để ong mật đốt, lại bị ong mật đốt, còn phải tiếp tục tình trạng bi thảm bị ong mật đốt. Mặc dù vừa đau vừa tê, nhưng triệu chứng vừa đụng là thối rữa trước đây cũng không còn, da cũng không mỏng đến gần như trong suốt có thể nhìn thấy tia máu, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt hơn.
"Về sau Bổn cung cũng không muốn nhìn thấy ong mật nữa." Ở lần sau cùng bị ong mật đốt, Chung Linh oán hận nói.
"Nương nương khôi phục rất tốt, chỉ cần chờ thêm mấy ngày, vết sưng đỏ sẽ hoàn toàn tiêu mất, mọi chuyện đều vô sự." Triệu Đĩnh làm hết phận sự nói.
"Ừ, lần này công lao của Triệu thái y là lớn nhất, Hoàng thượng tất nhiên sẽ ban thưởng xứng đáng." Chung Linh hài lòng nhìn chính mình trong gương, bởi vì sưng đỏ xem ra có vẻ tròn trịa. Nhưng nghĩ đến mấy ngày sau những thứ này cũng sẽ tiêu mất, nàng một chút cũng không để ý.
"Vi thần tạ ơn Nhạc phi nương nương." Triệu Đĩnh cũng không cự tuyệt. Thứ nhất là Hoàng thượng ban thưởng không có người nào có thể cự tuyệt. Thứ hai, nếu mình không cần tài vật ban thưởng, cũng không cần thăng quan, Nhạc phi nương nương tất nhiên sẽ sinh lòng nghi ngờ. Đây là điều hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Chung Linh nói được làm được, sưng đỏ vẫn chưa hoàn toàn biến mất cũng tìm cơ hội nói chuyện này cùng Hoàng thượng. Sầm Mặc thấy dáng vẻ hài lòng của nàng, có lẽ khôi phục cũng không tệ lắm. Vì vậy vung tay trực tiếp thăng Triệu Đĩnh từ ngự y chính ngũ phẩm lên tới hàng tam phẩm tả viện phán.
Nhất thời, người trong Thái Y viện đỏ mắt không dứt. Nhưng điều này cũng có nghĩa hắn đã tỏ rõ lập trường của mình là đứng về phía của Nhạc phi nương nương. Sau này cùng Nhạc phi nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Nếu Nhạc phi rơi đài, hắn cũng khó trốn tội.
Bên trong Thái Y viện cũng phân chia rất nhiều phe phái, vì không cùng phục vụ chung một vị nương nương. Nhưng dám trắng trợn phân chia phe phái cũng là cực ít. Ngộ nhỡ Hoàng thượng không thích chuyện này trực tiếp giáng tội thì sao, cũng là vì bản thân chừa một đường lui. Chỉ là Hoàng thượng cực kỳ coi trọng Nhạc phi, chẳng những không vì hành động của Triệu Đĩnh tỏ vẻ không vui, ngược lại còn ban xuống rất nhiều tặng thưởng.
Đãi ngộ như vậy khiến rất nhiều lão thái y cảm khái may mắn của Triệu Đĩnh đồng thời trong lòng phỏng đoán kết cục sau này của hắn.