• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không khí trong ngự hoa viên đang rất vui vẻ bỗng trở nên ồn ào.

"Xảy ra chuyện gì?" Sầm Mặc có chút không vui hỏi.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, là tiểu thư Bùi Loan vừa bị rơi xuống hồ." Một thị vệ vội vã chạy tới.

"Cái gì?" Chung Linh lập tức đứng lên, bước nhanh đến nơi đang xảy ra huyên náo.

"Sao Bùi Loan lại rơi xuống hồ?" Sầm Mặc đi theo sau với khuôn mặt lạnh lẽo.

"Điều này......." Thị vệ ấp úng nói không ra lời.

"Ngươi làm thị vệ để làm gì?" Sầm Mặc dừng cước bộ.

"Hoàng thượng thứ tội, hôm nay Hoàng thượng và các vị nương nương ở chỗ này thiết yến, chúng thần đã cố ý tránh xa một chút." Thị vệ kia hốt hoảng quỳ xuống. "Nếu không phải có chuyện nghiêm trọng xảy ra, chúng thần tuyệt đối không dám tiếp cận."

Sắc mặt Sầm Mặc lúc này mới có chút hòa hoãn, bước chân tiếp tục tiến về phía trước: "Người đã được cứu lên chưa?"

"Hồi Hoàng thượng, lúc thần đến nơi đã có cung nữ đi xuống cứu, thần cũng vội vàng cho người xuống hỗ trợ."

Chung Linh đến nơi đã thấy gương mặt nhỏ nhắn của Bùi Loan không còn chút huyết sắc, hai mắt nhắm chặt, đang nằm tròng lòng Chu Nhi.

"Tập trung ở đây làm gì, còn không mau đưa người hồi cung cho ta!" Chung Linh tức giận kéo đám Tần phi cung nữ sang một bên. Giữa mùa đông như thế này mà bị rơi xuống nước không phải là chuyện đùa. "Truyền thái y đến Vân Tường cung đợi lệnh."

Sớm đã cảm thấy không ổn, nên cho người đi Thái Y Viện gọi thái y tới chuẩn bị.

"Hoàng thượng, đang yên đang lành sao Loan Nhi có thể tự mình nhảy xuống hồ, nhất định là có người....." Chung Linh đi tới bên cạnh Sầm Mặc, hai mắt đã đỏ hồng, không biết là bản thân đang cực kỳ lo lắng. Bùi Loan chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, ai lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả một đứa bé cũng không tha. Thế nhưng dám ra tay ngay trong hoàng cung, dưới mắt hoàng thượng.

"Trẫm biết, Trẫm nhất định sẽ điều tra thật kỹ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua." Mặc kệ ý định của kẻ đó là gì, làm tổn thương Bùi Loan đồng nghĩa với việc cố ý khiêu khích mối quan hệ của hắn và Bùi tướng quân.

Bùi tướng quân chỉ có duy nhất một nữ nhi, nếu để xảy ra chuyện trong hoàng cung, cho dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng nhất định là sẽ có khúc mắc.

"Hôm nay giải tán ở đây đi." Sầm Mặc quay đầu lại nhàn nhạt nói một câu. Những Tần phi vẫn chưa được biểu hiện không khỏi có vẻ mặt thất vọng, nhưng tất cả đều biết Hoàng thượng chắc chắn sẽ không có tâm trạng nào tiếp tục cuộc vui.

"Trừ những người có mặt trong tiệc rượu lúc nãy, những người còn lại bao gồm cả cung nữ và thái giám, một người cũng không được bỏ qua thẩm tra." Nhìn thị vệ đang cúi đầu dưới kia, Sầm Mặc nói. "Thẩm tra xong, trở lại thỉnh tội."

"Dạ, tội thần lĩnh chỉ."

Trong Vân Tường cung, dưới sự giúp đỡ của cung nữ, các thái y sau khi tận tình chăm sóc Bùi Loan đã vội vàng ra nghênh đón hoàng thượng.

"Tình hình như thế nào rồi?" Chung Linh ân cần hỏi han.

"Hồi nương nương, tuổi của tiểu thư Bùi Loan còn nhỏ, lại bị ngâm trong nước quá lâu, mặc dù chúng thần đã thi châm, cũng cho dùng dược, nhưng vẫn phát sốt rất cao, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh. Lại nói, tuy cơ thể bị ngâm nước nhưng do được chăm sóc cẩn thận, ngược lại không có gì đáng ngại. Chỉ cần tiếp tục phục dược, mấy ngày nữa là có thể bình phục." Triệu Đĩnh bước lên phía trước ôm quyền nói.

Nghe Chu nhi nói là không có chuyện gì lớn, lòng Chung Linh cuối cùng cũng thả lỏng một chút, nhưng tình hình Bùi Loan cũng không được lạc quan cho lắm.

"Hảo hảo chăm sóc Bùi Loan." Thần sắc Sầm Mặc không đổi phân phó.

"Thần tuân chỉ."

Sầm Mặc gật đầu một cái liền trở về Cần Chính Điện, hắn còn có chính sự phải làm.

Chung Linh đứng ngồi không yên vì thân nhiệt Bùi Loan càng ngày càng cao.

"Nương nương, Bùi tướng quân cùng Vệ đại nhân tới." Vân nhi vội vã báo lại.

"Mời vào." Lúc này bất chấp nam nữ hữu biệt, một người là phụ thân thân sinh, một người là phu quân tương lai.

"Tham kiến nương nương." Vẻ mặt hai người đều có chút nóng nảy.

"Mau vào xem một chút đi." Chung Linh liên tục phất tay, cũng đi theo vào trong.

Bùi Chiêu nhìn thấy nữ nhi đang nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt, bước chân liền khựng lại, vành mắt phiếm hồng. Sau đó bước nhanh đến, cứ như vậy ngồi xuống bên mép giường.

Vệ Khiêm cũng lo lắng nhìn nàng một cái, sau đó đi đến bên cạnh thái y nhỏ giọng hỏi han.

"Bùi tướng quân, là ta, xin lỗi ngươi." Chung Linh đứng sau lưng hắn nhẹ giọng, mặc kệ nói thế nào Bùi Loan xảy ra chuyện trong quá trình dạy dỗ của nàng, phần trách nhiệm này vô luận như thế nào cũng không thể phủi sạch, nàng cũng chưa từng nghĩ muốn chối bỏ.

"Nương nương không cần như thế, thần biết việc này không liên quan đến nương nương." Bùi Chiêu nắm chặt tay, giọng điệu trầm thấp, mặc kệ như thế nào hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đã hại nữ nhi của hắn.

Chung Linh nghe ra trong giọng nói của hắn có vẻ ẩn nhẫn, thần sắc đột nhiên ảm đạm.

"Nương nương xin hãy thứ lỗi cho Bùi tướng quân vô lễ, hắn chỉ vì quá nóng ruột cho nữ nhi." Vệ Khiêm tựa hồ có chút do dự đi tới.

"Bổn cung biết." Chung Linh mỉm cười cũng không nói thêm gì nữa.

Vệ Khiêm nhìn hai mắt nàng, sau đó liếc nhìn Bùi Chiêu và Bùi Loan, rồi xoay người đi ra ngoài.

Đêm đến, Hoàng thượng phái Lâm Anh tới mời Bùi Chiêu và Chung Linh.

"Tham kiến Hoàng thượng." Hai người đi vào Cần Chính Điện đồng loạt hành lễ.

"Đứng lên đi." Sầm Mặc hình như có chút mệt mỏi.

"Hoàng thượng, đã tra ra được cái gì chưa?" Bùi Chiêu tiến lên một bước hỏi.

"Vệ Khiêm, nói hết những gì chiều nay ngươi tra được ra đi." Sầm Mặc thở dài.

"Tuân chỉ. Bùi tướng quân, hạ thần cùng thị vệ trong cung đã điều tra ra được quãng thời gian cung nữ xuất hiện, phát hiện một người khả nghi, có thể là người hại Loan Nhi." Vệ Khiêm đứng dậy, nguyên một buổi chiều hắn đã đi theo cùng thẩm vấn với nhóm thị vệ, chính là vì muốn nhanh chóng tra ra chân tướng.

"Đến tột cùng là người nào!" Giọng điệu Bùi Chiêu vô cùng nóng nảy.

"Là Chung Quý nhân." Vệ Khiêm mặc dù có chút chần chờ, nhưng vẫn nói ra.

Bùi Chiêu nghe xong những lời này phản ứng đầu tiên chính là nhìn sang Chung Linh.

Chung Linh cười khổ: "Bùi tướng quân không cần nhìn Bổn cung như vậy, Bổn cung và Chung Quý nhân không hợp nhau là chuyện ai cũng biết, quyết không phải Bổn cung bày mưu đặt kế."

Bùi Chiêu sững sờ, hiển nhiên không ngờ nàng sẽ nói như vậy, liền vội vàng lắc đầu nói: "Nương nương hiểu lầm, nương nương cùng Chung Quý nhân không hợp, mặc dù thần không được tường tận, nhưng cũng là có nghe đến. Chỉ là vừa rồi thần thiết nghĩ, nàng ta cùng tiểu nữ đến tột cùng có thù gì, cư nhiên lại làm ra chuyện như vậy đối với nó."

Thấy Bùi Chiêu không có ý trách cứ, Chung Linh không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là nghe xong lời hắn nói, Chung Linh cũng là bất đắc dĩ: "Không dối gạt Tướng quân, ta cho rằng lần này Chung Quý nhân là bởi vì Bổn cung mà tới, Loan Nhi hẳn là bị liên lụy thôi."

"Không biết Hoàng thượng dự tính sẽ xử trí Chung Quý nhân như thế nào?" Bùi Chiêu cuối cùng vẫn là nhìn về phía Sầm Mặc.

"Nàng ta làm ra loại chuyện như vậy, Trẫm tất nhiên sẽ không đơn giản bỏ qua. Người đâu tuyên chỉ." Sầm Mặc đương nhiên hiểu ý tứ của Bùi Chiêu. "Chung Uyển tính tình tàn nhẫn, dám ở trong cung hạ độc thủ, tước đoạt thân phận quý nhân, biếm làm bình dân, giao cho Bùi tướng quân toàn quyền xử lý."

"Thần muốn đích thân gặp nàng ta hỏi cho rõ ràng, Loan nhi đã làm gì nên tội mà lại bị hại ra như vậy." Mặc dù bị tước đoạt thân phận, nhưng nàng ta cũng từng là phi tần của hoàng thượng, một ngoại thần như hắn muốn gặp trực tiếp hỏi rõ ràng cũng không tốt, vì vậy chỉ có thể giao cho người của hoàng thượng đi xử trí.

"Hoàng thượng, thần thiếp cũng muốn nghe tại sao nàng ta lại làm như vậy." Do dự một chút, Chung Linh cũng mở miệng nói.

"Trực tiếp dẫn người đến đây đi." Sầm Mặc quay đầu phân phó cho Lâm Anh.

"Nô tài tuân lệnh." Lâm Anh lĩnh mệnh đi không bao lâu đã dẫn người tới.

"Tội dân tham kiến Hoàng thượng." Chung Uyển lúc này chỉ mặc bố y đã tháo hết vòng tay trâm cài, tóc búi đơn giản, sắc mặt bình tĩnh, nhìn như thế nào cũng là một mỹ nhân.

"Bùi tướng quân có gì cứ hỏi." Sầm Mặc cũng không để ý tới nàng ta mà trực tiếp nói với Bùi Chiêu.

"Xin hỏi ngươi và tiểu nữ có thù hận gì, lại có thể đẩy nó vào trong nước dưới thời tiết như vậy?" Bùi Chiêu nén giận hỏi.

Chung Uyển chậm rãi xoay đầu, sau đó rũ mắt nhìn xuống tựa hồ như lúc này mới nhìn thấy hắn: "Ta thật sự không muốn hại nàng, chỉ là nàng ta đã nghe thấy được chuyện không nên nghe, lại bị ta phát hiện. Trong tình huống cấp bách nhất thời không suy nghĩ, hai tay dùng sức liền đẩy nàng ta ."

Thì ra là Bùi Loan vô tình nghe được nàng ta cùng người khác nói chuyện, nhưng nội dung lại lên quan đến Chung Linh, Bùi Loan càng nghe càng muốn mau chóng trở về nói cho Chung Linh biết. Chỉ là trong lúc rời đi lại gây ra tiếng động khiến Chung Uyển phát hiện.

Chung Uyển giữ chặt không cho nàng chạy, thân thể nàng nhỏ nhắn cũng có thể trốn được, nhưng khí lực của Chung Uyển lớn hơn, trong lúc vùng vẫy tránh thoát lại bị trượt chân rơi vào trong nước hồ lạnh lẽo.

"Ngươi đến tột cùng là đã nói chuyện ám muội gì?" Chung Linh lạnh lùng hỏi. Nàng thật sự cũng không muốn biết nội dung trong đó là gì, chỉ là không thể lý giải tại sao nàng ta bất chấp thủ đoạn, tình nguyện ra tay độc ác đẩy người xuống nước cũng không muốn lộ chuyện ra ngoài.

Nàng ta dám hành động như thế tất nhiên không phải chuyện tốt lành gì, kế hoạch ban đầu của nàng ta chắc chắn không đơn giản.

"Tại sao phải nói cho ngươi biết!" Gương mặt Chung Uyển vốn đang bình tĩnh nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Chung Linh chợt trở nên vặn vẹo. "Chung Linh! Ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!"

Nàng ta vừa dứt lời lệ đã rơi đầy mặt, cảm xúc trước giờ không biểu hiện thì lúc này lại hiện ra rõ ràng.

"Ngươi...ngươi!" Chung Linh run rẩy đứng dậy. "Ta rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến cho ngươi hận ta như vậy, lại còn liên lụy tới người khác? Ngươi nói cho rõ ràng đi!"

"Ngươi hại chết hài nhi của ta, cái này còn chưa đủ sao?" Chung Uyển điên cuồng gào thét. "Nếu không phải vì ngươi, sao ta có thể rơi vào tình cảnh như hôm nay."

"Ta hại chết hài nhi của ngươi?" Chung Linh tức giận. "Nếu không phải ngươi cố ý muốn hại Uyển Phương nghi, ta cũng sẽ không che chắn cho nàng ấy. Nếu như ngươi không lôi kéo ta sẽ không vấp phải ta mã ngã xuống theo. Nói ta hại con của ngươi, không cần phải lừa mình dối người nữa, hại con của ngươi, chính là bản thân ngươi ."

Vừa dứt lời Chung Linh cũng đã bình tĩnh lại, quay đầu đi không muốn nhìn tới nàng ta.

"Chung Linh ơi Chung Linh, thật uổng công ngươi là nữ nhi Chung gia." Nhớ lại tất cả sự tình ngày hôm đó, trong lòng Chung Uyển vô cùng phẫn hận, nếu không phải Chung Linh bất cận nhân tình như thế, nàng ta cũng sẽ không rơi vào cảnh ngộ này.

"Nữ nhi Chung gia? Bây giờ lại là nữ nhi Chung gia sao." Chung Linh cười lạnh. "Ta chỉ biết từ khi mẹ ta qua đời, Chung gia chỉ có một mình Chung Uyển ngươi là nữ nhi, không phải như vậy sao?"

Chung Uyển đã hoàn toàn không còn nghe thấy Chung Linh nói gì nữa rồi, chỉ chòng chọc nhìn , ánh mắt tựa hồ muốn xuyên thủng nàng.

Nàng

Mà Bùi Chiêu đứng bên cạnh nghe vậy cũng nhìn Chung Linh với ánh mắt phức tạp.

"Dẫn đi." Sầm Mặc sau một thời gian không lên tiếng cuối cùng mở miệng.

"Chúng thần xin cáo lui." Bùi Chiêu và Vệ Khiêm cùng nói, bọn họ tất nhiên có thể nhìn ra được Hoàng thượng nhất định là đang muốn nói chuyện riêng với Nhạc Phi nương nương, hơn nữa bọn họ cũng muốn đi chăm sóc Bùi Loan.

"Linh Nhi, nàng khó chịu?" Giọng nói Sầm Mặc bình thản không phân rõ cảm xúc.

"Thần thiếp cũng không muốn vì nàng ta mà khó chịu." Chung Linh buồn bã xoay người lại, mặc dù vành mắt phiếm hồng, nhưng cũng không  khóc.

Kiếp trước nàng là con gái một được cha mẹ yêu thương, quan tâm chăm sóc. Bị đẩy đến một nơi không có mẹ, cha lại không thương, tỷ tỷ lúc nào cũng ức hiếp, nàng đối với bọn họ không có tình cảm, tự nhiên cũng không có ý muốn báo ân.

Chỉ là có chút ủy khuất mà thôi.

"Nếu Linh Nhi không được vui, vậy Trẫm thay nàng giết hết người của Chung gia có được không?" Sầm Mặc nghiêng đầu nhẹ nhàng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK