Tôi thầm nghĩ hay là hôm nay anh ta không tới? Hay là đang đi vệ sinh? Hay là đang ngồi ở vị trí khác? Càng nghĩ lại càng mông lung, làm cho tôi không tài nào tập trung nổi vào bài múa, đã thế lại còn nhảy sai mất một bước nhảy nữa chứ.
Sau khi âm nhạc kết thúc, bạn nhảy của tôi đã hỏi tôi rằng hôm nay có phải là tôi cảm thấy không được khỏe hay không, tôi có chút xấu hổ, đành thuận miệng đáp lại một câu “Có hơi hơi.” Nhưng trong lòng thì đã lôi Phương tiên sinh ra mắng không dưới ba lần.
Lúc đang tẩy trang, nhân viên nhà hát lại mang vào cho tôi một giỏ hoa.
Tôi đơ mất một giây rồi mới phản ứng lại được, sau đó vội vàng hỏi: “Vị tiên sinh tặng hoa đã đi chưa?”
Nhân viên nhà hát đáp: “Chắc là vẫn chưa đi đâu.”
Tôi nhanh chóng lau sạch mặt, cầm lấy giỏ hoa rồi chạy ra ngoài. Người trong nhà hát vẫn chưa ra về hết, đèn vẫn còn sáng, tôi rất dễ dàng tìm thấy được Phương tiên sinh đang ngồi ở vị trí chính giữa của khán phòng.
Anh ta không còn đội mũ hay đeo khẩu trang, trong tay cũng không còn cầm theo ống nhòm nữa.
Lúc không nhìn thấy anh ta tôi cứ có cảm giác thiêu thiếu cái gì đó, đến khi nhìn thấy rồi thì tôi lại chẳng biết nên nói cái gì.
Tôi quơ quơ giỏ hoa trong tay, bảo anh ta rằng: “Về sau anh đừng tặng cho tôi thứ này nữa.”
“Hả?” Phương tiên sinh hơi sửng sốt một chút, hỏi: “Cậu không thích à?”
“Không phải, nhưng trong phòng của tôi đã không còn chỗ nào để đặt hoa xuống nữa rồi.” Tôi đáp, trên mặt hơi ửng đỏ.
“Hóa ra là thế…” Anh ta bày ra vẻ mặt có chút buồn rầu: “Vậy tôi làm ít lại nhé?”
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, lắc lắc giỏ hoa trong tay, hỏi: “Anh tự mình làm cái này đấy hả?”
Anh ta gật gật cái đầu, lộ ra vẻ thẹn thùng, giống như một đứa trẻ mà xoắn hai bàn tay to vào nhau.
Tôi chợt nhớ tới mấy vết chai trên tay của anh ta, lồng ngực hơi căng lên, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại nghĩ tới đống hoa mà tôi đã tặng lại cho người khác.
Tôi hỏi anh ta: “Vậy còn mấy giỏ hoa tươi đợt trước thì sao?”
“Là tôi tự trồng đấy.” Anh ta trả lời.
Tôi nhìn anh ta, không biết nên làm thế nào cho phải.
Rõ ràng chỉ mới quen biết được có ba ngày, thế nhưng tôi lại có cảm giác cứ như tôi đã được người ta thầm mến từ rất nhiều năm rồi vậy.