Beta: Cỏ
Lúc tỉnh lại lần nữa, Ninh Mông phát hiện mình đang nằm bên trong một con hẻm nhỏ tối đen như mực.
Con hẻm ngắn hẹp và chật chội, cách phía trước không xa có một chiếc thùng rác bị lật đổ, mùi hôi thối bốc lên khiến cho người ta khó chịu.
Cô đứng dậy, nhìn dáng vẻ bây giờ của bản thân.
Phía trên mặc áo phông, còn phía dưới là quần jean rách mấy miếng, cả người toát lên cảm giác nổi loạn khác người.
Mình lại xuyên không rồi?
Ninh Mông bịt mũi, chưa hiểu rõ tình hình nên không dám đi ra ngoài, cô lén hỏi hệ thống: “Chuyện gì thế này? Tôi ở đâu đây? Tôi là ai?”
Giọng hệ thống mơ mơ màng màng: “Cô tỉnh rồi à? Cơ thể này tạm thời phù hợp với yêu cầu, nhưng chỉ có thể đủ cho cô sống một năm mà thôi. Tôi sẽ cố gắng hết sức tìm kiếm cơ thể mới cho cô.”
Đầu cô đau như muốn nổ tung.
Còn chưa kịp trả lời, hệ thống lại nói: “Bây giờ cô về nhà trước đi, nếu không tôi không có cách nào để cô tiếp nhận ký ức đâu.”
Trước mắt Ninh Mông hiện ra màn hình trong suốt quen thuộc, bên trên là bản đồ có một chấm đỏ sáng ở chính giữa, đánh dấu “Nhà”.
Cô nhanh chóng đi theo hướng dẫn trong bản đồ, cô không muốn ở lại con hẻm nhỏ này thêm một giây nào nữa.
Bản đồ mà hệ thống cung cấp rất tiện dụng, cô nhanh chóng tìm được đúng con đường phải đi.
Trên đường không ít người nhìn chằm chằm vào cô, rồi ghét bỏ quay đi.
Hiện giờ Ninh Mông cũng không biết bản thân mình trông ra sao, lúc đi ngang qua một cửa hàng, thấy được bóng mình phản chiếu trên cửa kính cô liền nhếch miệng.
Thảo nào mọi người đều có ánh mắt ghét bỏ như vậy.
Hiện tại cô trông giống như người bước ra từ thùng rác, tóc tai lộn xộn, quần áo lấm lem bùn đất, xem ra không chỉ bẩn thỉu, còn giống như mấy cô gái hư hỏng ăn chơi lêu lổng vậy.
Cũng không biết vì sao cơ thể này lại chết ở đó.
Cô nhanh chóng rẽ vào một con đường, bên đường có rất nhiều quán ăn vặt và siêu thị, còn có mấy đứa trẻ ở bên ngoài chạy tới chạy lui.
Rất nhanh, cô đã tới được nơi có dấu chấm đỏ.
Ninh Mông còn chưa thấy rõ quán bán đồ ăn vặt này trông như thế nào, bên trong đã có người phụ nữ trung niên hơi béo cầm chổi lông gà xông thẳng về phía cô mắng chửi: “Con nhỏ chết tiệt này, chết dí ở đâu giờ mới mò về hả?”
Chân như phản xạ có điều kiện, cô cất bước chạy.
Có lẽ bởi vì cơ thể này còn trẻ, nên cô đã bỏ người phụ nữ kia một đoạn đường dài, cuối cùng cô cũng không chạy nổi nữa, đứng lại ở đầu đường.
“Ninh Ninh, con lại chạy đi đâu nữa thế, trên người bẩn thỉu như vậy, chả trách mẹ con nổi khùng lên, nhanh về xin lỗi nhận sai đi, rồi đi tắm rửa cho sạch sẽ.”
Ở bên, bà chủ cửa hàng kim khí xách ghế ngồi cạnh bà chủ cửa hàng vật liệu xây dựng, hai người cùng nhau cắn hạt dưa tám chuyện, nhìn cô vừa nói vừa nhả vỏ hạt.
Trên con phố này ai mà không biết Lương Phượng Mai mẹ của Ninh Ninh nổi tiếng là đanh đá dữ dằn nhất xóm, ngày nào cũng la hét con cái, bọn họ đều quen rồi.
Ninh Mông giờ mới kịp phản ứng lại, thì ra người đó là mẹ của cơ thể này.
Trong lúc cô còn đang sững sờ, thì Lương Phượng Mai đã đuổi tới nơi, nhéo lỗ tai cô: “Mày chạy nữa đi, mày không nhìn xem bộ dạng hiện giờ của mày trông như thế nào, nhìn như mới chui từ cái cống hôi thối nào lên vậy?”
Ninh Mông kêu rên: “Đau đau đau……”
Lương Phượng Mai nheo mắt nói: “Đau cho nhớ! Rõ ràng là quần áo mới mà bị mày làm thành ra thế này, giờ còn lăn lộn ở vũng bùn! Còn muốn sống hay không hả?”
Hai bà chủ ở bên cạnh khuyên nhủ: “Ai da mẹ Ninh Ninh, cho con cô về tắm rửa trước đi, nếu không sẽ khó chịu lắm đó.”
Ninh Mông không dám nhiều lời, cúi đầu lẽo đẽo đi theo sau Lương Phượng Mai, khó chịu ngẩng đầu lén nhìn cảnh tượng xung quanh.
Cô từ nhỏ đã không có ba mẹ, tuy rằng người phụ nữ trung niên này thoạt nhìn có vẻ như đang rất hung dữ nhưng trong mỗi câu nói lại thể hiện sự quan tâm, nghe xong khiến trong lòng cô cảm thấy chua xót.
Nếu để cho bà ấy biết con gái của mình đã chết, chỉ sợ bà ấy sẽ suy sụp chết mất.
Sau khi về đến nhà, Ninh Mông đã bị bà đẩy mạnh vào nhà vệ sinh.
Khi cô ở nhà họ Thời, được hưởng thụ những ngày tháng có kẻ hầu người hạ, lúc đó cô cảm thấy thật sự có chút hoảng hốt, cũng may cô đã từng trải qua cuộc sống thế này, rất nhanh đã thích ứng được.
Lương Phượng Mai lấy áo ngủ để ở bên ngoài.
Ninh Mông mặc lên rồi chạy vào phòng đối diện.
Trong phòng có không ít búp bê được đặt trên nền đất, chồng sách trên bàn học cạnh cửa sổ được sắp xếp gọn gàng và có cả các loại tài liệu nữa.
Cô chạy nhanh nằm lên giường, gọi hệ thống ra: “Có thể cung cấp ký ức rồi.”
Hệ thống nói: “Cô hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Một tia sáng trắng lóe lên trước mắt cô, Ninh Mông chỉ cảm thấy đầu óc đau như muốn nổ tung, nhưng một lát sau đã thay đổi.
Màn hình trong suốt trước mắt bắt đầu chiếu một bộ phim, nhân vật chính bên trong chính là cơ thể hiện tại này của cô.
Cơ thể này tên thật là Ninh Ninh.
Nhà mở quầy bán quà vặt, khi còn nhỏ cha cô ấy trong lúc làm việc sơ ý té ngã qua đời, cô ấy cùng mẹ là Lương Phượng Mai sống nương tựa lẫn nhau tới khi trưởng thành.
Nhà của bọn họ nằm trong khu phố cũ của thành phố, đã sắp bị phá bỏ và di dời, Lương Phượng Mai cũng đang chờ lấy được khoản tiền bồi thường từ việc phá bỏ để chuyển đi mua nhà mới, sống một cuộc sống tốt hơn.
Thành tích học của Ninh Ninh rất xuất sắc, nhưng ở trường lại không được hoan nghênh, bạn bè trong lớp không ai chơi cùng cô ấy.
Thứ nhất là cô ấy xinh đẹp, nhưng nhà nghèo. Thứ hai, hot boy của lớp tỏ tình với cô, bị cô từ chối, làm cho nữ sinh cả lớp đều bắt đầu thù ghét và tẩy chay cô.
Cô lập và chế giễu là chuyện thường thấy.
Ninh Ninh cuối cùng không chịu nổi nữa mới nói về chuyện muốn chuyển trường cho Lương Phượng Mai nghe, trước kì nghỉ hè cô thành công thi đỗ vào trường Nhất Trung trong thành phố, học kỳ sau được vào thẳng lớp mười hai học, thành tích xuất sắc còn có thể lấy học bổng.
Lương Phượng Mai lúc trước là hoa khôi trong thôn, cũng có bằng cấp ba, không ai ngờ rằng người bạn học ngày xưa từng theo đuổi bà lại là chủ nhiệm giáo vụ của trường Nhất Trung trên thành phố kia.
Ninh Ninh có thể vào đó dĩ nhiên cũng nhờ có sự giúp đỡ của ông ấy.
Lương Phượng Mai tuy rằng nói năng chua ngoa, nhưng thật ra đối xử với cô khá tốt.
Con gái bà chưa từng dám kể những mâu thuẫn phát sinh trong trường học, những người trong trường cũng không dám làm gì với cô ấy, chỉ lạnh lùng thờ ơ, bà vẫn luôn cho rằng con gái của mình thành tích học không những tốt mà còn được bạn học quý mến.
Sự việc xảy ra vào sáng hôm nay.
Ninh Ninh đi ra ngoài mua tài liệu về học, còn chưa kịp ra đó thì đã bị hai tên côn đồ kéo vào hẻm nhỏ, cuối cùng thà chết chứ không chịu đi theo bọn chúng, cô đâm đầu vào tường mà chết, hai tên kia thấy cô ấy chết thì hoảng sợ bỏ chạy.
Cho nên cô mới có thể nhập vào người cô ấy.
Ninh Mông cảm thấy đau lòng cho số phận đáng thương
của cô gái này, một cô gái tốt cứ như vậy mà qua đời.
Hệ thống nói: “Bây giờ cô thay thế cô ấy tiếp tục sống, đúng ra thì một năm sau cô ấy sẽ chết trong một vụ tai nạn giao thông trước kì thi đại học, cho nên một năm sau cô vẫn phải đi nhập vào người khác một lần nữa.”
Lời này cô hoàn toàn không đặt nặng ở trong lòng.
Bên ngoài có tiếng cộc cộc cộc, gõ mạnh đến nỗi làm rơi cả lớp bụi dày trên tường.
Lương Phượng Mai đang hét to: “Con nhỏ chết tiệt kia, mau ra đây trông cửa hàng cho mẹ!”
Ninh Mông mới nằm không được bao lâu, nghe thấy âm thanh này liền thở dài, đối phương hiện tại là mẹ của cô nên cô không thể làm gì được đành phải nghe lời thôi.
“Mau ra đây trông cửa hàng! Còn không ra tao lấy mấy món đồ chơi đó quăng hết đi bây giờ!”
Bà còn muốn đi qua nhà bà ba hàng xóm chơi mạt chược, đi trễ một chút thôi là đủ người không còn chỗ chơi, như vậy phải ngồi bên cạnh xem cả một buổi chiều, đâu có chỗ nào cho bản thân chơi thoải mái.
Ninh Mông mở ra khe hở nhỏ: “Biết rồi khổ lắm nói mãi.”
Lương Phượng Mai trực tiếp đẩy cửa ra, vỗ đầu cô, nói: “Mau ra đây, hôm nay thối tiền thừa cho khách mà sai nữa thì mẹ lột da mày ra mà xem.”
“Vâng, vâng, vâng.” Cô ngoan ngoãn đáp.
Lần trước có người đưa cô 10 tệ, Ninh Ninh thối lại hơn 60 tệ, thiếu chút nữa cô đã bị Lương Phượng Mai nói cho tới chết luôn rồi.
Thấy cô trả lời, Lương Phượng Mai lúc này mới cảm thấy hài lòng cởi tạp dề, nhìn vào gương chải sơ qua mái tóc, vui vẻ chạy tới nhà hàng xóm.
Mỗi buổi chiều chơi mạt chược cùng mấy người hàng xóm đã trở thành thói quen của bà rồi, hiện tại cô đang nghỉ hè ở nhà, vừa hay bảo cô giúp bà ấy trông chừng cửa hàng.
Ninh Mông thay bộ áo ngủ rồi ra khỏi phòng.
Quầy bán quà vặt không lớn, nhà cũng cũ lắm rồi, phía trước buôn bán, phía sau là chỗ ở sinh hoạt, phòng lớn là của Lương Phượng Mai, phòng nhỏ chính là của cô.
Cửa hàng này còn lớn tuổi hơn cả cô.
Ngồi trong cửa hàng cô còn có thể nghe thấy rõ mồn một tiếng mạt chược bên cạnh nhà, chẳng được bao lâu cơn buồn ngủ ập tới, buồn ngủ không chịu nổi nên cô dựa vào quầy thu ngân ngủ thiếp đi.
Khu vực này đều là người quen với nhau cả, căn bản sẽ không xuất hiện chuyện mua đồ không trả tiền, lâu lâu cũng có chuyện lấy đồ trước, ngày hôm sau mới đưa tiền để trả.
Đột nhiên từ nhà họ Thời đến nơi đây. Cô còn có chút chưa kịp thích nghi.
Trước khi nhập vào cơ thể người khác lần nữa cô có nghe được tiếng bước chân kia, không biết là Lập Xuân hay là của Thời Thích nữa, thậm chí cái liếc mắt cuối cùng cũng chưa kịp nhìn rõ là ai.
Cũng không biết bọn họ có thấy tờ giấy mình để lại không nữa.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Trên bàn đồ đạc ngổn ngang, cô lật tung lên mới tìm thấy điện thoại dưới cuốn sổ ghi chép, trên màn hình hiện lên tên chủ nhiệm giáo vụ của trường Nhất Trung.
Màn hình điện thoại không có cài mật khẩu, cô trực tiếp nghe máy.
Giọng nói ở đầu dây bên kia rất lớn: “Phượng Mai, học bạ của Ninh Ninh đã chuyển qua đây rồi, qua hai ngày nữa khai giảng thì trực tiếp tới điểm danh là được rồi.”
Ninh Mông nghĩ nghĩ, nói: “Chú ơi, mẹ cháu đi ra ngoài, bây giờ không ở nhà.”
“Là Ninh Ninh à, vậy con nhắn lại với mẹ của con, bảo bà ấy là gọi điện thoại lại cho chú.”
“Dạ, cảm ơn chú.”
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Mông đang suy nghĩ ông chủ nhiệm giáo vụ này có phải đang có ý gì với mẹ của Ninh Ninh hay không, suy cho cùng thì chồng Lương Phượng Mai đã qua đời mười mấy năm rồi.
Nhưng chuyện này là của người lớn, không liên quan gì đến cô.
Nghĩ đến những việc trước khi mình chết, Ninh Mông nhịn không được hỏi: “Hệ thống, sau khi ta rời đi, nhà họ Thời như thế nào rồi? Thời Thích còn có thể trưởng thành một cách tử tế hay không?”
Hệ thống giải thích: “Thời gian trôi qua lâu rồi, hơn nữa quỹ đạo hiện tại không nhất định giống như lúc trước, cho nên tôi không thấy được nữa.”
Nghe nó nói như vậy, Ninh Mông không kìm lòng được thở dài.
Nơi này không có máy tính, cô căn bản là không thể tìm được nguồn thông tin nào cả, mấy người xung quanh chắc chắn không biết nhà họ Thời là ai
Ánh mắt liếc thấy điện thoại nằm một bên, đôi mắt cô bỗng dưng sáng lên.
Máy tính không có, có thể dùng điện thoại mà. Cái điện thoại này tuy cũ nhưng cũng là điện thoại thông minh, còn có thể mở mạng lên tra.
Cô bí mật đăng nhập trình duyệt, viết tên Thời Thiện Cẩn, trang web nhanh chóng nhảy ra một đống tin tức lớn có liên quan.
Cho dù Thời Thiện Cẩn không quan tâm tới chuyện kinh doanh, nhưng tin tức về ông không thiếu, hơn nữa cô còn phát hiện ngoại trừ những tin tức bình thường ra, thì tin tức về phong thuỷ của ông không có cái nào cả.
Nếu không phải cô biết, có lẽ cô đã cho rằng ông ta cũng chỉ là người giàu có mà thôi.
Cô xem từ đầu đến đuôi không bỏ sót tin tức nào, nhà họ Thời tất cả đều rất bình thường.
Cũng đúng, một bà cụ qua đời cũng đâu ảnh hưởng được gì, hơn nữa bà cụ Thời cũng không nhúng tay vào việc của nhà họ Thời, luôn sống những ngày vô cùng bình yên và nhàn nhã.
Khi sắp rời khỏi trình duyệt, Ninh Mông đột nhiên nhìn thẳng vào thời gian hiển thị trên màn hình, một lúc lâu sau cũng chưa lấy lại được tinh thần.
Hiện tại là mười năm sau?
Lúc nãy hệ thống nói nhảy thời gian chính là thế này sao? Lập tức nhảy một phát tới mười năm sau?
Vậy hiện tại Thời Thích chẳng phải là mười bảy tuổi…… Cô mới nuôi có nửa năm, mà cậu nhóc đó lập tức biến thành mười bảy tuổi, Ninh Mông đột nhiên cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.