• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Muscat

Lớp 11-3, sau khi tan học có rất nhiều người đi ra ngoài trường mua đồ ăn.

“Lưu Huyên, hôm qua có phải cậu đã đắc tội với hai đàn chị khối 12 rồi không?” Cô bạn cùng bàn đột nhiên hỏi.

Lưu Huyên sửng sốt, trả lời: “Không có, tớ đâu có quen biết ai ở khối 12 đâu.”

Tuy rằng ở giữa khu vực khối 11 và 12 có hành lang chung, khu vực công cộng cũng giống nhau, nhưng cơ bản không có liên quan gì, người bên nào thì ở bên đấy.

Cô bạn cùng bàn khó hiểu nói: “Vậy hôm qua với hôm nay sao lại có người đến hỏi thăm chuyện của cậu. Nói đến cái này, hôm qua cậu rốt cuộc làm sao vậy, cũng không nói với tớ, hại tớ bị chủ nhiệm lớp tìm.”

Lưu Huyên vẻ mặt đau khổ xin lỗi: “… Xin lỗi cậu.”

Cô bạn cùng bàn có chút tức giận, nhưng cái cô ấy muốn lại không phải là câu xin lỗi: “Chúng mình ngồi cùng bàn lâu như vậy rồi, vậy mà cậu không thèm kể cho tớ nghe chuyện của cậu. Tớ không muốn nghe cậu xin lỗi.”

Cô ấy thích nhất là khi rảnh rỗi thì soi gương, cho nên luôn đem theo cái gương tròn nhỏ cầm tay, tối qua vào tiết cuối của tiết tự học buổi tối, không biết Lưu Huyên bị làm sao, đột nhiên nhìn gương rồi hét lên.

Sau đó gương bị tịch thu, còn phải viết bản kiểm điểm.

Cái này cũng thôi đi, chủ yếu là dáng vẻ lúc ấy của Lưu Huyên làm cho cô hoảng sợ, quá bất bình thường, giống như là thấy quỷ, nào có ai soi gương mà biến thành như vậy.

Trong gương lại không có người xấu xí nào.

Lưu Huyên vẫn cúi đầu, không trả lời.

Cô bạn cùng bàn thấy bộ dạng này của cô ấy, trong lòng bực bội vô cùng, xoay người không thèm nói chuyện với cô ấy nữa, khiến cô quá tức giận mà.

Nghe được động tĩnh, Lưu Huyên không khỏi chạnh lòng.

Cô cũng muốn nói, nhưng mà chỉ có một mình cô nhìn thấy chuyện đó mà thôi, khác với mọi người, cô nói ra sẽ có người tin sao, nhất định không ai tin.

Hai ngày nay cô còn chạy tới chùa miếu cúng bái, nhưng không có tác dụng gì, giờ cô thực sự hận mấy người bạn lúc trước đã đưa cô ra ngoài chơi.

Bây giờ chỉ có bản thân là xuất hiện tình huống quỷ dị này, những người khác không ai gặp phải tình trạng này, căn bản nhìn không ra.

Cứ nhớ tới bộ dạng mình trong gương, là cô ấy lại thấy ớn lạnh cả người.

Sau nửa tháng từ ngày sự việc xảy ra, Ninh Mông mới lại nhìn thấy Lưu Huyên lần nữa.

Từ chỗ cô nhìn thấy, khí đen trên mặt cô ấy đã dày đến mức che khuất ngũ quan, nhìn không rõ mặt.

Khâu Khả Khả cau mày nói: “Cậu ấy làm sao cứ uể oải không có tinh thần vậy? Nhìn bộ dạng thật đáng sợ, làm tớ không dám lại gần.”

Trực giác nói với cô ấy, tốt nhất là đừng lại gần nữ sinh kia.

Ninh Mông cứng họng, nửa ngày chưa nói được gì.

Nữ sinh kia đã rửa tay xong, nhìn gương nửa ngày, cũng không giống lần trước hét to sợ hãi, không biết là quen rồi, hay là lần này không có nhìn thấy nữa.

Nhưng sau khi xoay người nhìn thấy hai người các cô, tâm trạng liền bất ổn.

Cuối cùng Ninh Mông nhịn không được bước lên, nhỏ giọng dò hỏi: “Bạn học, về vấn đề lần trước, mặt của em…”

Lưu Huyên cắt ngang cô: “Chị có thể nhìn thấy sao? Không nhìn thấy gì thì đừng có quan tâm, chừng nào chị có thể nhìn thấy thì tới nói chuyện với em.”

Nói xong, xoay người rời đi.

Khâu Khả Khả túm chặt cô, trừng mắt: “Cái quái gì vậy, có lòng tốt hỏi một hai câu mà còn tỏ thái độ, Ninh Ninh cậu không cần lo cho cô ấy, tớ cảm thấy không chừng do thành tích không tốt, hoặc là do nguyên nhân gia đình.”

Người như vậy cô cũng đã từng gặp qua, nhưng mà chưa bao giờ gặp phải thái độ kiêu căng như vậy.

Lần trước thấy Lưu Huyên ngoan ngoãn như chú mèo con, lúc này mới nửa tháng gặp không chỉ có sắc mặt kém như vậy, ngay cả con người cũng thay đổi.

Ninh Mông còn chưa nói gì, hệ thống đột nhiên nói: “Cô ấy sắp tới điểm cuối cùng rồi.”

Khâu Khả Khả kéo cô: “Chúng ta đi thôi.”

Ninh Mông bị cô ấy lôi đi, hỏi hệ thống: “Cái gì cuối cùng? Khí đen sao chỉ bao quanh mặt, không lan xuống toàn thân?”

Hệ thống giải thích: “Cô ta chắc chắn đã chạm vào cái gì đó không nên chạm, giờ phải trả giá, cô phải hỏi xem cô ta đã chạm vào thứ gì mới biết được.”

Với thân phận hiện giờ của các cô, chắc chắn là hỏi không ra.

Trở về lớp, Ninh Mông còn đang suy nghĩ về việc này, Thời Thích ở bên cạnh đang chọc người giấy nhỏ của cô, mượn chồng sách che lại.

Ninh Mông nhanh chóng giải cứu Tiểu Lục ra, lườm cậu.

Nào ngờ, Thời Thích nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “Có phải cậu đã gặp phải thứ gì không sạch sẽ rồi không?”

Ninh Mông lắc đầu: “Không có.”

Gần đây cuộc sống của cô rất thoải mái, ngay cả quỷ cũng không nhìn thấy, cái gọi là cuộc sống như tiên chính là như vậy, không phải sợ hãi gì.

Thời Thích dùng mũi ngửi ngửi, sắc mặt kém đi.

Thấy bộ dạng này của cậu, Ninh Mông nhỏ giọng dò hỏi: “Cậu nhìn thấy cái gì? Hay là ngửi được cái gì?”

Chẳng lẽ bên cạnh cô có quỷ? Ngay cả hệ thống cũng nhìn không ra?

Thời Thích thản nhiên nói: “Tớ ngửi thấy mùi tử khí.”

Ninh Mông lập tức đứng hình tại chỗ.

Tử khí dĩ nhiên là cô biết, nhưng chỉ thường thấy ở trên người của những người sắp chết và đã chết, vả lại sẽ nồng hơn theo thời gian chết, một loại mùi thối rữa.

Trên người cô có…

Ninh Mông lo lắng hỏi hệ thống: “Chẳng lẽ thân thể này chết lâu rồi, mùa hè phát ra mùi hôi thối sao?”

Hệ thống nói: “… Cô suy nghĩ nhiều rồi, do Tấn Giang sản xuất, làm sao có thể xuất hiện loại tình huống này chứ. Có thể do cô tiếp xúc gần với Lưu Huyên, làm cho bản thân bị dính mùi.”

Ninh Mông lúc này mới yên tâm.

Cô đem chuyện của Lưu Huyên nói với Thời Thích, thuận tiện nói ra bộ dạng hiện tại của cô ấy vô cùng kỳ lạ, cảm giác như có thể chết bất cứ lúc nào.

Thời Thích sau khi nghe xong liền gõ bàn: “Cậu đừng tiếp xúc gần với cậu ấy.”

Ninh Mông ngoan ngoãn trả lời: “Được.”

Ai bảo cháu trai cả của cô là cái đùi lớn, tất cả mọi việc phải nghe đùi lớn nói, ôm chặt mới không bị người khác bắt được.

Không ai nghĩ rằng, việc của Lưu Huyên lại lần nữa thu hút sự chú ý của các cô, chính là vào buổi tối sau tiết tự học.

Gần đây Khâu Khả Khả suốt ngày điều tra chuyện của Lưu Huyên, cũng không dám lôi kéo Ninh Mông chạy khắp nơi, hơn nữa Thời Thích hết tiết cũng ở trong lớp, cô cũng không dám qua.

Từ khi vào cấp ba đến khi lên lớp 12, người Khâu Khả Khả sợ nhất không phải giáo viên, mà là cậu ấy.

Cho dù trước nay cậu không có làm chuyện gì ở trước mặt cô, hoặc là có hành động gì cả, nhưng tận sâu trong đáy lòng cô lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Là loại trực giác làm cho cô cảm thấy, không nên đắc tội với cậu ấy.

Trực giác Khâu Khả Khả vô cùng chuẩn, từ nhỏ đến lớn không sai lần nào, thậm chí có một lần còn cứu cô thoát khỏi tai nạn xe, cho nên cô rất tin tưởng.

Mỗi lần cô quấy rầy Ninh Ninh, loại cảm giác này sẽ nổi lên trong lòng, nhẹ thoáng qua, không cẩn thận để ý thì sẽ không nhận ra.

Giống lần trước khi nói về chuyện ma quỷ, càng mãnh liệt hơn.

Cho nên giờ đều là lấy cớ đi vệ sinh để lôi cô theo, như vậy mới cảm thấy đỡ hơn, che đậy được một chút.

Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối cuối cùng, người của tòa dạy học đã về gần hết.

Khâu Khả Khả và Ninh Mông vì thu dọn đồ nên ra muộn, lúc rời khỏi lớp nghe được hành lang bên kia truyền tới tiếng cãi nhau.

Trong đó có giọng nói mà các cô quen thuộc, Lưu Huyên.

Nữ sinh đối diện vô cùng tức giận: “… Cái gì cậu cũng không nói với tớ, còn kêu tớ yên tâm, yên tâm cái quái gì, Lưu Huyên có phải đầu óc của cậu bị gì rồi không?”

Lưu Huyên cúi đầu, sau đó lắc đầu.

Nữ sinh nói cả nửa ngày, cuối cùng vẫn mềm lòng, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không thể nói cho tớ nghe sao? Chúng mình đã chơi với nhau được bốn năm rồi.”

Ba năm cấp hai, một năm cấp ba.

Rất lâu sau vẫn không nghe thấy gì, nữ sinh lại hỏi: “Có phải cậu vẫn không chịu nói không, chúng mình tuyệt giao, về sau coi như không quen biết nhau, cậu cũng không cần giấu giếm tớ làm gì nữa.”

Hành lang vẫn có đèn, âm thanh của bọn họ nhỏ đi không ít.

Khâu Khả Khả kéo Ninh Mông: “Tuy rằng biết nghe lén là không tốt, nhưng tớ thật sự muốn biết cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, tinh thần vô cùng tệ. Nữ sinh kia là cô bạn cùng bàn với Lưu Huyên.”

Ninh Mông cũng bối rối, đôi mắt sáng lấp lánh, nhỏ giọng nói: “Chúng mình… Nghe lén một chút thôi nha?”

Khâu Khả Khả gật đầu: “Được, chỉ nghe một chút thôi.”

Đa số lớp ở tòa dạy học đã tắt đèn, hành lang chỉ còn ánh đèn le lói, bên kia có góc tối vừa hay có thể che khuất bọn họ.

Giọng nói Lưu Huyên vang lên: “Tớ nói… Cậu thật sự tin tớ hay sao?”

Cô bạn cùng bàn lạnh lùng, hỏi lại: “Cậu không nói làm sao biết tớ không tin?”

Nhưng ngay sau đó, cô ấy đã bị Lưu Huyên nói làm cho ngây dại, đơ người không phản ứng lại, cả khuôn mặt toát ra vẻ mặt không thể tin.

Lưu Huyên nói: “Tớ nhìn thấy trên mặt có một cái mặt nạ ma quái… Che cả khuôn mặt của tớ, không tháo ra được… Không chỉ có như thế, mặt nạ kia còn có thể thay đổi biểu cảm, giống như đang sống…”

Hai người đang nghe lén đều cảm thấy sởn tóc gáy, lông tơ dựng đứng.

Đây là đáp án mà Lưu Huyên ngày đó đã dò hỏi hai người họ sao?

Lưu Huyên vẫn tiếp tục nói: “Từ một tháng trước tớ loáng thoáng có thể thấy được, khi đó cứ tưởng là ảo giác… Cho đến nửa tháng trước, gần như cứ lúc nào soi gương là có thể nhìn thấy cái mặt nạ đó… Tớ đã không còn nhìn thấy rõ gương mặt của mình nữa rồi!”

Cây ấy thấp giọng nói ra câu cuối cùng.

Ninh Mông chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh, nếu mỗi ngày soi gương đều không thể thấy khuôn mặt của mình, mà là thấy cái mặt nạ ma quái, người bình thường có lẽ sớm đã nổi điên.

Khâu Khả Khả nắm chặt cánh tay cô: “Ninh Ninh… Chúng ta có phải nghe được cái gì đó không nên nghe rồi hay không, có bị giết người diệt khẩu không?”

Tòa dạy học lại tắt thêm mấy cái đèn, bên này càng trở nên tối tăm, bóng dáng của hai người ở dưới ánh đèn nhà vệ sinh trở nên mờ ảo.

“… Cậu không tin lời tớ nói có phải không?” Lưu Huyên hỏi.

Cô đã sớm biết, người khác sẽ không tin, nếu không phải bản thân tự mình trải qua, người khác nói cho cô, cô cũng sẽ không tin.

Cô bạn cùng bàn kinh ngạc rồi tìm lại mạch suy nghĩ, lắp bắp nói: “… Không phải tớ không tin, lời cậu nói… Thật là đáng sợ, làm tớ nhất thời chưa kịp hoàn hồn… Trên mặt có mặt nạ?”

Cô có chút không tin, thật sự là Lưu Huyên nói quá mức đáng sợ, giống như đang nghe chuyện ma… Nhưng cô không thể nói ra.

Cô bạn cùng bàn nuốt nước miếng, hỏi: “Cậu nói cái mặt nạ kia… Nó, nó có bộ dáng thế nào? Trước kia chúng mình đã từng thấy qua bao giờ chưa?”

Lưu Huyên đã lấy lại bình tĩnh: “Chưa từng thấy qua. Là một cái mặt nạ, màu đen, hoa văn trên đó mỗi ngày đều thay đổi.”

Mỗi ngày, chỉ cần cô soi gương là có thể phát hiện ra sự khác nhau trong đó, hoa văn càng ngày càng nhiều, càng ngày càng quỷ dị, cô thậm chí còn có lúc muốn móc đôi mắt mình ra để khỏi phải nhìn thấy nó.

Đương nhiên cuối cùng cô vẫn phải nhịn lại.

Trong phút chốc, toàn bộ hành lang đều yên tĩnh.

Ninh Mông muốn run lên, khều khều người bên cạnh nói: “Khả Khả, chúng mình đừng nghe nữa. Nếu mà nghe nữa thì lúc đi tối…”

Khâu Khả Khả bình tĩnh quay đầu: “Được, không nghe nữa, dù sao đã biết được sự thật, không ngờ rằng chuyện là như vậy, không biết cậu ấy đang nói thật hay là nói dối.”

Chỉ là, các cô cũng không nghĩ rằng chân tướng là như thế này.

Vừa sợ hãi vừa lại cảm thấy tò mò, mặt nạ kia rốt cuộc là bộ dạng gì, tại sao có thể che phủ trên mặt Lưu Huyên.

Nhưng cũng có thể là Lưu Huyên nói dối, nhưng tại sao phải nói dối như vậy, cũng không thu được lợi ích gì, dù sao còn nhiều chỗ đáng ngờ.

Ninh Mông và Khâu Khả Khả quay người, lúc này mới phát hiện phía sau có người, đồng thanh hét lên: “A ——”

Thời Thích bất đắc dĩ mở miệng: “Các cậu hét cái gì?”

Ninh Mông che miệng lại, ho khan hai tiếng, nắm lấy Khâu Khả Khả, hỏi: “Sao cậu đột nhiên ở phía sau bọn tôi?”

Quả thực muốn hù chết cô rồi, giống như bóng đen, không phát ra tiếng.

Thời Thích nhìn chằm chằm vào Ninh Mông: “Tôi không phải là đã nói với cậu rồi sao, không được tiếp xúc gần mà.”

Ánh mắt của cậu dừng ở trên người Lưu Huyên cùng cô bạn ngồi cùng bàn vừa mới rời đi, khuôn mặt đẹp như tạc tượng lộ ra sự thần bí khó lường.

Thời Thích thu hồi tầm mắt, giọng điệu nhàn nhạt: “Không tốt cho cơ thể đâu.”

Bị dọa đến mức hét chói tai.

******

Ghét bỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK