Lần này nói là cuối tuần, thật ra còn là ngày Quốc Khánh.
Chẳng qua vì là lớp mười hai, bảy ngày nghỉ rút ngắn còn năm ngày mà thôi, còn thêm một môn hai đề thi nữa chứ, còn có sách tài liệu, có thể nói là vô cùng nhiều bài tập.
Lúc đầu, Ninh Mông ngồi trêu người giấy nhỏ, lúc sau mới dồn hết sự tập trung vào việc làm bài tập về nhà, cô cũng không thể để cho thành tích học tập đi xuống được.
Khu phố cũ bên đó cuối cùng cũng bắt đầu phá bỏ và di dời.
Lương Phượng Mai chuyển hết đồ đạc qua bên này, những món không cần thiết thì bỏ đi, mỗi ngày đều bận đến mức chẳng có thời gian rảnh mà mắng cô.
Còn về tiền bồi thường phá bỏ và di dời còn chưa có tin tức, hai người họ giờ chỉ có thể ở chỗ này, tuy nhỏ thì vẫn nhỏ, nhưng được cái là cách trường học gần, đỡ phải đi bộ nhiều.
Trước đêm kết thúc kỳ nghỉ lễ, Ninh Mông đặt người giấy ở trên gối, không ngừng chọc nó, xem bộ dạng nó ngã xong rồi lại bò dậy, tay chân run rẩy nhìn rất đáng thương.
Cô hỏi hệ thống: “Hồn hai nữ sinh kia vào người giấy, theo lý thuyết hẳn là chịu khống chế của bọn họ, làm sao có thể xé da mặt của người đàn ông kia…”
Nhắc tới cái này cô liền nhíu mày.
Người đàn ông kia chết một cách thật sự đáng sợ, lúc trước cảnh sát cũng dò hỏi tới cái này, dĩ nhiên cô không nói gì cả.
Người giấy có thể dễ dàng xé bỏ một lớp da hoàn chỉnh xuống, khiến người ta sởn tóc gáy.
Hệ thống lời ít mà ý nhiều: “Người giấy sau khi được cháu trai cả của cô giải trừ khống chế, không chịu sự sai khiến của bất cứ kẻ nào. Một linh hồn riêng biệt không có ý thức, những chuyện đó là làm theo bản năng.”
Ninh Mông bừng tỉnh, chẳng trách.
Vốn dĩ là người, hồn bị người ta câu đi bỏ vào người giấy, các cô ấy khẳng định không cam lòng, cho nên cho dù không có ý thức, cũng vẫn biết ra tay.
Người đàn ông kia là tự tạo nghiệt không thể sống.
Con đường chính đạo không đi, cứ phải đi đường ngang ngõ tắt, để đến bây giờ ngay cả mạng cũng không còn.
Trời đã khuya, Ninh Mông cất người giấy nhỏ vào: “Nên đi ngủ rồi, buổi tối không được chạy lung tung.”
Người giấy nhỏ tuy rằng ngày thường tương đối hiếu động, nhưng vẫn rất nghe lời, nghe cô nói như vậy, lập tức an tĩnh mà nằm ở ngăn tủ trên đầu giường.
Ninh Mông đưa tay tắt đèn.
Quay lại trường là thời gian cao điểm nộp bài tập.
Lúc cô tới lớp, Thời Thích đã tới rồi, đang đọc sách, dáng vẻ ưu nhã, khuôn mặt thanh tú.
Ninh Mông vừa nhìn vừa thở dài, đúng là trai mười tám thì thay đổi nhiều, mới qua có mười năm ngắn ngủi, mà đã lớn thành thế này, mỗi ngày ngắm cũng không chán.
Thời Thích đúng lúc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của cô, khép sách lại hỏi: “Kỳ nghỉ của cậu trôi qua thế nào?”
Ninh Mông buông cặp sách: “Đương nhiên vô cùng tốt.”
Mỗi ngày không cần thức dậy sớm, còn có người giấy nhỏ chơi với cô, nếu không phải bài tập về nhà quá nhiều, cuộc sống mấy ngày đó sẽ càng tự do tự tại.
Cô ngẫm nghĩ, xoay người: “Cậu đặt tên cho người giấy chưa?”
Thời Thích nói: “Chưa.”
Ninh Mông cười tủm tỉm, đem người giấy nhỏ mặc váy xanh đặt lên đùi mình, “Vậy gọi là Tiểu Hồng và Tiểu Lục đi.”
Như vậy cho dễ phân biệt.
Thời Thích rũ mắt, nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của bạn ngồi cùng bàn đang kéo cánh tay người giấy nhỏ, móng tay ánh lên màu hồng nhẹ.
Cậu trả lời: “Được.”
Dù sao trong nhà đã có Tiểu Hoàng, có thêm Tiểu Hồng cũng không mất mát gì.
Ninh Mông chọt chọt người giấy nhỏ, nhỏ giọng nói: “Sau này ngươi tên là Tiểu Lục, ta kêu ngươi thì ngươi phải biết đáp lại đó.”
Người giấy nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Cô không dám để người giấy ở trong nhà, sợ bị Lương Phượng Mai không cẩn thận quét nó vào thùng rác, hoặc là người giấy nhỏ chạy loạn, bị gió thổi bay mất.
Một ngày căng thẳng nghe giảng bài đã trôi qua.
Tiết tự học buổi tối, Ninh Mông đem người giấy để trong ngăn bàn, để mặc nó làm loạn, chỉ là không cho phép ra ngoài để bị người khác nhìn thấy.
Có Thời Thích ở bên cạnh, nó cũng không dám chạy lung tung.
Chuông tan học vừa vang lên, Khâu Khả Khả xoay đầu: “Ninh Ninh, đi toilet không?”
Nữ sinh thường thích đi hai người, như thế trên đường còn có thể nói chuyện phiếm, cô ấy thích tính cách của Ninh Ninh nhất, làm chuyện gì cũng đều thích kéo cô vào.
Ninh Mông đúng lúc không có việc gì, lập tức đồng ý.
Thật ra phòng vệ sinh của khối 12 có hai cái vì nó nằm ở giữa hành lang khu dạy học cùng khu của khối 11, phía sau tòa nhà dạy học của khối 12 có thêm một nhà vệ sinh nữa, dùng chung với tòa nhà thí nghiệm.
Cái các cô đi là cái phía trước.
Khâu Khả Khả kéo cánh tay cô, phàn nàn nói: “Tối nay cậu làm gì vậy, thấy cậu không tập trung gì cả.”
Ninh Mông cười lấp liếm: “Đột nhiên đi học trở lại, tớ còn đang chìm trong dư vị của mấy ngày nghỉ lúc trước.”
Khâu Khả Khả cũng không hoài nghi, xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Buổi tối ít người, Ninh Mông đứng ở lan can, có một nữ sinh đi tới.
Vài phút sau, Khâu Khả Khả từ bên trong đi ra.
Cô ấy bắt đầu oán trách: “Ninh Ninh, tớ nói cho cậu nghe, trong hai ngày này cả ngày ngoại trừ làm bài thi, cậu chẳng thèm nhìn lấy tớ vài cái, cậu cứ như vậy sẽ rất dễ đánh mất tớ đó…”
Ninh Mông nhìn cô ấy vừa rửa tay vừa lải nhải, cũng không cắt ngang cô ấy.
Trường Nhất Trung điều kiện rất tốt, nhà vệ sinh vô cùng đẹp, cửa ở giữa, hai bên là bồn rửa tay, trên bồn rửa tay còn có gương tường.
Đều nói người ở trong gương thường đẹp hơn so với người thật, gương ở đây kết hợp với đèn phía trên, nhìn cũng đúng.
Khâu Khả Khả lau khô tay rồi nhìn vào gương, sau đó quay đầu nói: “Nè, Ninh Ninh, tô thêm chút son đi, quay về đẹp lấn át…”
“A ——”
Lời còn chưa dứt, một tiếng hét chói tai làm hai người khiếp sợ, cắt ngang lời cô ấy.
Khâu Khả Khả miệng run rẩy hỏi: “Làm sao vậy, làm sao vậy?”
Ninh Mông nhìn theo hướng âm thanh phát ra, là nữ sinh ở bồn rửa tay đối diện, nhìn bình thường, không biết là lớp nào.
Ngay lúc này, nữ sinh kia quay lưng về phía cô, trong gương phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của cô ấy, đôi môi không ngừng run rẩy.
Khâu Khả Khả có chút hoài nghi, quay sang phía Ninh Mông, nhìn chằm chằm nữ sinh kia: “Cậu ấy bị làm sao thế? Chịu sự kích thích gì rồi?”
Ninh Mông lắc đầu: “Tớ cũng không biết, cậu ấy đột nhiên hét lên.”
Cô quay mặt đi, nhắc nhở nói: “Cậu tô son bị lệch rồi kìa.”
Khâu Khả Khả vội vàng nhìn vào gương lau đi, sau đó cất thỏi son lại.
Mà nữ sinh đối diện, vẫn đang ôm mặt của mình đứng trước gương, vẻ mặt hoảng loạn giống như chú thỏ bị hoảng sợ.
Liên tục lùi lại vài bước, dừng ở giữa phòng.
Ninh Mông tò mò bước lên trước, vỗ nhẹ bả vai cô ấy, hỏi: “Bạn học, cậu có chỗ nào không thoải mái sao? Có cần mình giúp cậu gọi giáo viên không?”
Nữ sinh run rẩy, quay mặt sang, nhỏ giọng hỏi: “Trên mặt tớ có cái gì sao?”
Ninh Mông và Khâu Khả Khả đứng im, nhìn thật kỹ, trả lời: “Không có, không có cái gì cả, cái cậu muốn nói là cái gì?”
Ngoại trừ mụn và tàn nhang rất bình thường.
Cô không thể nói ra có chỗ không đúng… Trên mặt nữ sinh này, giống như bị che bởi một lớp màn đen, ngũ quan mờ nhạt nhưng thỉnh thoảng lại nhìn thấy rất rõ.
Hiện tượng kỳ quái như vậy đây là lần đầu tiên cô thấy.
Cô lén hỏi hệ thống: “Mặt cô ấy như thế là sao vậy?”
Hệ thống nói: “Chạm vào thứ không nên chạm vào.”
Cảnh tượng này khiến trong lòng Ninh Mông chợt nảy ra một suy nghĩ: Nữ sinh này có phải là đã đắp mặt nạ đen đã hết hạn rồi hay không…
Nghe xong lời cô nói, nữ sinh vui vẻ nhẹ nhàng thở phào, thả lỏng cơ thể, rồi lại thần bí chỉ vào cô ở trong gương hỏi: “Các cậu đều thấy bản thân bình thường trong gương sao?”
Ninh Mông và Khâu Khả Khả liếc nhau, trong gương là gương mặt của các cô, cũng không có gì kỳ quái, như bình thường mà thôi.
Đôi mắt âm dương của cô cũng không thấy có chỗ nào không thích hợp, ngay cả khí đen cũng không thấy, đây là một tấm gương vô cùng bình thường.
Ninh Mông nói: “Bình thường.”
Khâu Khả Khả nói: “Bình thường mà, tớ còn đẹp như vậy.”
Nữ sinh sửng sốt một chút, lại nhìn vào gương lần nữa, lầm bầm nói mấy câu, sắc mặt trở nên khó coi, không nói chuyện cùng các cô nữa mà lập tức rời đi.
Ninh Mông nhận thấy được, bước chân cô ấy rất hỗn loạn.
Khâu Khả Khả vẻ mặt ngỡ ngàng, “Nữ sinh này làm sao vậy? Tớ nghi cậu ấy có vấn đề gì đó, không được, tớ phải đi hỏi cậu ấy học ở lớp nào mới được.”
Tầng một ở tòa nhà dạy học khối 12 tổng cộng có năm lớp, đa số nữ sinh mỗi lớp cô đều đã từng gặp qua, không nói quen biết, nhưng nhìn quen mắt, người này chưa từng gặp qua.
Cho nên có thể khẳng định nữ sinh này là học sinh của một trong năm lớp khối 11.
Ninh Mông mang theo vẻ mặt nghi hoặc trở về lớp.
Cảnh tượng cô vừa mới nhìn thấy thật sự có ấn tượng rất sâu, mặt của một người bị khí đen bao trùm, ngũ quan chỉ có thể nhìn thấy mờ nhạt, nghĩ thế nào cũng thấy vô lý.
Nói vậy, nữ sinh vừa nãy có thể nhìn vào gương thấy được hình ảnh thật, thấy được bản thân thay đổi nên mới hét lên.
Không biết rốt cuộc là thứ gì.
Khâu Khả Khả nói muốn điều tra, rất nhanh đã tìm được tin tức.
Buổi sáng hôm sau, sau khi Ninh Mông đọc sách buổi sáng xong, sách còn chưa đóng lại, cô ấy đã vội vàng muốn nói cho cô chuyện ngày hôm qua.
Hai người các cô ngồi ở hàng cuối, Thời Thích trong giờ đọc sách sáng lại bị chủ nhiệm lớp gọi đến văn phòng, cho nên cô ấy không lo chút nào.
Khâu Khả Khả miệng ngậm kẹo, nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua sau khi tớ trở về đã hỏi vài người, sau đó đến sáng nay mấy cậu ấy mới nói cho tớ nghe, nữ sinh kia là lớp 3 của khối 11, tên Lưu Huyên, ngày thường ở lớp học cũng rất bình thường…”
Một hai ngày gần đây mới trở nên kỳ lạ.
Khâu Khả Khả nhớ lại, nói: “Có người nói, Lưu Huyên gần đây không dám soi gương, luôn hỏi người khác trên mặt cậu ấy có thứ gì hay không. Lấy chuyện đêm qua làm minh chứng, gặp chúng ta ở nhà vệ sinh, hỏi một lần rồi đó.”
Cô ấy dừng lại, rồi tiếp tục nói: “Sau đó đến tiết cuối của tiết tự học buổi tối, bạn ngồi cùng bàn với cậu ấy soi gương, không cẩn thận bị cậu ấy thấy được, lại hét toáng lên, còn bị chủ nhiệm lớp gọi đi, bạn ngồi cùng bàn cũng bị gọi luôn, nhưng chủ nhiệm lớp không hỏi được gì, Lưu Huyên không chịu nói cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.”
Ninh Mông nghe đến nửa ngày, càng lúc càng cảm thấy như đã gặp chuyện không hay.
Cô sắp xếp lại vấn đề, suy đoán nói: “Cậu nói xem, cậu ấy rốt cuộc thấy cái gì trên mặt mình ở trong gương chứ?”
Là thứ gì có thể khiến cô ấy luôn hỏi người khác như vậy?
Khâu Khả Khả xoa tay: “Việc này sao tớ biết được, tớ lại không nhìn thấy thứ mà cậu ấy nhìn thấy. Nhưng đêm qua ở nhà vệ sinh vẻ mặt của cậu ấy tuyệt đối không bình thường. Tớ rất tò mò, cậu ấy rốt cuộc nhìn thấy gì trên mặt của mình.”
Cũng bởi vì bây giờ Thời Thích không có trong lớp, cô mới dám nói chuyện này với Ninh Ninh.