Beta: Mạc Y Phi
Hai người cứ thế quấn lấy nhau, kì nghỉ của Triệu Mộc Thanh cũng phải kết thúc.
Cận Lãng gọi hai cuộc điện thoại để thảo luận công việc, thuận miệng hỏi bao giờ Từ tổng đi làm, cũng không phải có ý thúc giục gì vì dù trong kì nghỉ thì Từ Cảnh Tu vẫn giữ liên lạc với công ty, điều khiển công việc từ xa.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm sau khi về nước.
Triệu Mộc Thanh đã đặt báo thức lúc 6 giờ 50 phút nhưng vẫn rầm rì không muốn dậy.
Cũng không phải ngủ không ngon mà cô đã quen được Từ Cảnh Tu ôm lúc ngủ, lại đi chơi lâu như vậy, tâm hồn vẫn chưa về với thực tại, không muốn đi làm.
Đồng hồ báo thức kêu lần thứ ba, Từ Cảnh Tu nhìn vợ yêu vẫn giãy giụa chưa dậy nổi thì không thể nhìn tiếp được nữa, "Không muốn đi làm thì thôi đừng đi nữa, anh nuôi em."
"Không được, ăn không ngồi rồi như thế em thành con heo lười mất."
Từ Cảnh Tu thuận theo cô đưa ra đề nghị, "Hay nghỉ thêm mấy ngày nữa nhé?"
"Không được, hôm nay khai giảng nên học sinh đến trường để điểm danh, ngày mai thứ 7 lại được nghỉ, hơn nữa năm nay em muốn xin thăng chức, vừa năm mới đã xin nghỉ sẽ để lại ấn tượng xấu mất."
Triệu Mộc Thanh ngồi dậy một cách khó khăn, tối qua mệt chết đi được, lúc anh bế đi tắm cô còn không mở nổi mắt, về giường đến cũng không mặc quần áo.
Cô lấy chăn che mặt anh lại, "Không được nhìn."
Triệu Mộc Thanh vội xuống giường tìm quần áo, quay đầu lại đã thấy ai kia bỏ chăn ra quang minh chính đại nhìn mình từ bao giờ.
Cô xấu hổ không biết nên che chỗ nào, chỉ có thể tiến đến lấy chăn che mặt anh.
Từ Cảnh Tu bất mãn, "Chẳng phải em nói không được nhìn người khác, chỉ được nhìn vợ sao?"
"Được nhìn hay không do em quyết định, bây giờ em không cho nhìn! Từ Cảnh Tu, còn tiếp tục em muộn mất."
"Được, không nhìn." Trong chăn truyền ra tiếng cười khổ.
Anh thực sự không đùa nữa.
Triệu Mộc Thanh vào nhà vệ sinh của phòng ngủ chính đánh răng rửa mặt, Từ Cảnh Tu cũng nhanh chóng rời giường thay quần áo rồi ra nhà vệ sinh chung làm vệ sinh cá nhân.
Anh đã chuẩn bị xong xuôi, cô vẫn ở trong nhà vệ sinh mãi chưa ra.
Triệu Mộc Thanh có điện thoại, Từ Cảnh Tu nhìn thử, là bố Triệu.
"Chào buổi sáng, bố."
Bên kia hơi dừng lại, có vẻ chưa phản ứng được, "Ừ, Cảnh Tu."
"Thanh Thanh đang trong nhà vệ sinh, có việc gì không ạ?"
"Hôm nay đi làm đúng không? Tan làm hai đứa đến ăn tối nhé."
"Vâng ạ."
Cúp điện thoại, Từ Cảnh Tu liếc màn hình điện thoại của Triệu Mộc Thanh một cái.
Triệu Mộc Thanh dựa cửa nhìn anh cười nghịch ngợm.
"Ái chà, không tệ chút nào, gọi bố không ngượng mồm luôn."
"Cũng được, không khó."
"Ồ... Đồng chí Triệu chắc vẫn chưa quen." Triệu Mộc Thanh tưởng tượng ra vẻ mặt khó chịu của bố lại thấy buồn cười.
"Bố bảo chúng ta tối nay đến ăn cơm."
"Vâng, hôm nay anh cũng đi làm à?"
"Đi thôi, đưa em đến trường trước."
Xuống hầm gửi xe, anh hỏi, "Em có muốn thử xe mới không?"
Ngày đó Triệu Mộc Thanh bị nhẫn và hoa của anh làm cảm động đến mức lập tức muốn lấy thân báo đáp nên chưa kịp ngắm kĩ chiếc xe mới này.
Đến trước đầu xe chụp bức ảnh, “Được thôi, giờ cao điểm nhiều xe lắm, hôm nay anh lái xe đi, em ngồi bên cạnh quan sát."
Lên xe, Từ Cảnh Tu theo thói quen giúp cô thắt dây an toàn.
Cô gửi hình xe cho Hoa Trân, hỏi đây là xe gì.
[Hoa Trân]: Maserati Quattroporte.
[Triệu Mộc Thanh]: ... Tên sang chảnh thế. Bao nhiêu tiền?
[Hoa Trân]: Gần hai trăm vạn, đừng nói là định mua nhé.
[Triệu Mộc Thanh]: ... Mua rồi.
[Hoa Trân]: Vãi!!!! Đại gia!!!!
[Triệu Mộc Thanh]: Là đại gia Từ mua.
[Hoa Trân]: Có đại gia bao nuôi có khác!
Triệu Mộc Thanh không phản bác được, đúng là vớ được một đại gia bao nuôi thật.
Tối qua anh lại giày vò cô, nằm bên dưới ôm chặt lấy lưng anh kêu khóc xin tha, "Mai em còn phải đi làm, không được nữa rồi."
"Thì không đi làm nữa." Anh lại có xu hướng ngóc đầu lên.
Cô không nhịn được khẽ rên, "Không đi làm... thì ăn không khí à?"
Từ Cảnh Tu dừng động tác, rút ra, đi lấy hai tấm thẻ trong ví tiền rồi nhét vào dưới gối cô.
"Một tấm là tiền lương ở An Khí, cái kia là tiền hoa hồng của những chỗ đầu tư khác, mật khẩu anh đã đổi thành ngày sinh của em, hôm nào rảnh chúng ta đi sang tên bất động sản cho em luôn."
Cô vẫn giữ nguyên tư thế mở rộng hai chân, nuốt nước bọt, "... Sao anh biết sinh nhật em?"
"Thẻ lần trước em đưa anh đã cất lại vào ví em rồi, tiện thể xem luôn chứng minh thư của em." Nói xong liền nhấc cao chân cô lên, đi vào.
Triệu Mộc Thanh tiếp tục rên rỉ, "Ưm ưm... Sinh nhật anh... là ngày nào?"
"Mùng 1 tháng 12."
"Qua mất rồi." Cô hơi áy náy.
"Em chính là món quà tuyệt nhất." Dứt lời lập tức mạnh mẽ tiến vào.
Cô mềm mại thở ra một hơi, mặc anh muốn làm gì thì làm, đến khi tận hứng mới ngừng.
Thế nên bây giờ cô cũng được xem như phú bà nhỏ đúng không? Dù cô không tìm hiểu xem rốt cuộc trong thẻ có bao nhiêu tiền, nhưng cứ nghĩ đến bây giờ mình là bà chủ gia đình nắm trong tay hai tấm thẻ thì vẫn khá phấn khích.
Lái xe đến cửa tiểu khu, Từ Cảnh Tu dừng xe vào trong cửa hàng mua đồ ăn sáng.
Triệu Mộc Thanh hút sữa bò, "Buổi tối sang nhà bố mẹ em đừng quên mang quà theo đấy."
"Ừ, vậy lát nữa anh quay về lấy, tan làm anh đón em rồi mình đi luôn."
"Cũng được. Anh đói không?" Đường khá tắc, xe di chuyển chậm chạp, cô véo một miếng bánh sandwich mình đang ăn đưa vào miệng anh.
Vài giây sau, anh nghiêng đầu, chớp mắt với cô, "Vợ ơi nữa đi."
Nhìn vẻ mặt đùa giỡn của anh, cô giả vờ không hiểu, dứt khoát xé một túi bánh khác đút cho anh từng miếng một.
Tắc đường nên mất nửa tiếng mới đến được trường.
"Em vào đây." Triệu Mộc Thanh tháo dây an toàn.
"Tan làm thì gọi cho anh."
"Em biết rồi. Bye bye chồng."
"Chờ đã." Từ Cảnh Tu chỉ vào má phải.
Triệu Mộc Thanh nhìn quanh rồi nhanh chóng lại gần, anh lập tức quay mặt sang hôn cô.
Triệu Mộc Thanh tức giận kéo nhẹ tóc anh, "Càng ngày càng không đứng đắn."
Từ Cảnh Tu nhân cơ hội lại hôn cái nữa, "Ai bảo em là anh đứng đắn?"
Triệu Mộc Thanh vội đẩy cửa ra ngoài, đang ở cổng trường, nhỡ bị người quen nhìn thấy thì thật không hay.
"Chờ đã." Từ Cảnh Tu lấy nhẫn trong túi ra, "Tay."
Triệu Mộc Thanh ngoan ngoãn vươn tay trái ra, anh đeo nhẫn giúp cô, "Không được tháo nhẫn ra đâu đấy."
Là chiếc nhẫn cầu hôn Bvlgari (1) được đặt làm riêng, bên trong nhẫn của cô khắc chữ "Hugh", của anh khắc chữ "Qing" (2), tối qua lúc tắm rửa cô tháo xuống rồi để quên trên bồn rửa mặt.
(1) Bulgari/Bvlgari là thương hiệu thời trang phụ kiện đá quý cao cấp của Ý. Thương hiệu này được Sotirios Voulgaris thành lập vào năm 1884.
(2) Qing (phiên âm pinyin): Thanh
"Còn nữa, thay màn hình điện thoại đi." Từ Cảnh Tu dặn dò.
"Dạ?" Triệu Mộc Thanh mang theo nghi vấn vào trường học.
Cô lấy điện thoại trong túi ra, mở khóa, hình nền là một diễn viên nam cô thích. Cái này chọc giận anh hả?
Hôm nay học sinh đi khai giảng, Triệu Mộc Thanh chỉ là giáo viên bộ môn nên không bận như giáo viên chủ nhiệm.
Cô đến trường chủ yếu là quét dọn vệ sinh, phát sách cho học sinh giúp tổ âm nhạc, thể dục và mỹ thuật, lúc cần thì giúp giáo viên chủ nhiệm đón học sinh và phụ huynh.
Thầy cô giáo của ba bộ môn âm nhạc, thể dục, mỹ thuật cùng tập trung ngồi trong một phòng lớn.
Triệu Mộc Thanh là người đơn giản chân thành, ở văn phòng có quan hệ rất tốt. Sau khi vào phòng thì hàn huyên tâm sự với các đồng nghiệp rồi tìm giẻ lau bàn ghế của mình.
Tô Mai cùng tổ ngồi bên cạnh ra vẻ bí ẩn ghé sát lại, "Cậu nghe gì chưa?"
"Nghe gì?"
"Triệu Lộ."
"Tổ trưởng Triệu làm sao?"
"Sáng nay thầy Lưu phòng hậu cần nhìn thấy cô ta trong văn phòng chủ nhiệm, ha ha ha." Tô Mai cười đầy ẩn ý.
"Thế thì sao? Bình thường mà, người ta đang báo cáo công việc." Triệu Mộc Thanh nói rất hiển nhiên, Tô Mai này còn cứ tỏ ra bí hiểm.
"Hôn... môi!!! Lại còn báo cáo công việc! Có khi báo cáo lên giường rồi ấy." Tô Mai lườm cô một cái đầy khinh bỉ.
Triệu Lộ là tổ trưởng tổ mỹ thuật kiêm lãnh đạo trực tiếp của các cô. Là một người phụ nữ 30 tuổi, nhìn khá giống An Lăng Dung trong Chân Hoàn truyện, trông rất yếu đuối cần được bảo vệ.
Năm thứ hai sau khi Triệu Mộc Thanh đến trường này, Triệu Lộ mới từ trường khác chuyển đến, một năm sau thì lên làm tổ trưởng tổ mỹ thuật, Triệu Mộc Thanh thấy năng lực làm việc của người này quả là đáng nể.
Tô Mai thì sao? Lúc Triệu Mộc Thanh tới cô ta đã ở đây rồi, nghe nói cô ta vốn có cơ hội được làm tổ trưởng tổ mỹ thuật, không ngờ lại bị Triệu Lộ từ đâu nhảy ra cướp mất.
"Bây giờ tớ nghi ngờ việc cô ta từ trường khác chuyển đến đây cũng là nhờ quan hệ này." Tô Mai suy đoán, "Nói vậy thì cô ta quyến rũ chủ nhiệm Chung mấy năm rồi."
"Mọi người biết hết rồi à?"
"Cái miệng của thầy Lưu đó, chẳng được mấy hôm..." Tô Mai cười gằn, "Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm."
Tô Mai nhận ra mình cười trên nỗi đau khổ của người khác quá rõ ràng thì vội chuyển chủ đề, "Ấy? Nhẫn này đẹp thế, mua đâu đấy?"
Triệu Mộc Thanh vừa định trả lời, Tô Mai đã lắc vai cô, "Tên cao to đen hôi kia đang theo đuổi cậu à?"
"Ai cơ?"
"Xì! Hứa Chính Minh ấy!"
"À... Không phải không phải." Triệu Mộc Thanh vội vã xua tay.
Tô Mai bĩu môi, "Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, anh ta là người ngoại tỉnh, dạy thể dục ở đây thì có tương lai gì?"
Triệu Mộc Thanh nghe hơi không lọt tai, "Con người thầy Hứa rất tốt, anh ấy nhất định sẽ tìm được người thích hợp."
"Thế đấy, nên hôm qua tớ nhìn thấy anh ta nắm tay hẹn hò với cô giáo thực tập bên tổ âm nhạc."
"Ừ, vậy tốt quá rồi." Triệu Mộc Thanh thật lòng vui mừng cho Hứa Chính Minh.
"Cô giáo thực tập kia xấu hơn cậu nhiều, vừa thấp vừa béo, ăn mặc quê mùa, không giống cô giáo âm nhạc gì cả."
Triệu Mộc Thanh nghĩ thầm, cậu thì cao to khỏe mạnh, lại còn độc miệng thế, cũng không giống cô giáo mỹ thuật gì cả.
Không muốn nghe tiếp nữa, cô đứng lên. "Tớ đi giặt giẻ đây."
Đi đến chỗ vòi nước lại gặp Triệu Lộ bước tới, Triệu Mộc Thanh chào hỏi, "Tổ trưởng Triệu, chào chị!"
Triệu Lộ vén tóc ra sau tai, viền mắt hơi hồng, "Ừ, Mộc Thanh, lát nữa cùng đi lấy sách nhé."
"Vâng ạ."
Triệu Lộ gật đầu rời đi.
Ấn tượng của Triệu Mộc Thanh với Triệu Lộ không tồi, nhìn qua có vẻ nhu nhược yếu đuối nhưng lại đặt yêu cầu cho bản thân khá cao, năng lực làm việc cũng tốt.
Nếu như lời Tô Mai là sự thật thì cô thấy hơi tiếc cho cô ta.
Thầy chủ nhiệm Chung Nghị đã hơn 40 tuổi rồi, có vợ có con, hình như vợ làm công chức ở đơn vị nào đó trong thành phố. Nếu Triệu Lộ tự dựa vào năng lực của mình thì sớm muộn gì cũng lên được chức tổ trưởng bộ môn, cần gì phải bám vào một người đàn ông đã có vợ chứ?