Beta: Mạc Y Phi
Từ Cảnh Tu đẩy cửa phòng bệnh bước vào, Triệu Mộc Thanh đã ngủ rồi.
Bố mẹ Triệu đang ngồi một bên nhỏ giọng nói chuyện.
Từ Cảnh Tu đè thấp giọng gọi, "Bố mẹ."
"Con về rồi à, thế nào?" Bố Triệu đã nghe con gái nói qua về sự việc.
"Không sao ạ, đều là lỗi của người khác, không liên quan đến Thanh Thanh, con đã mời luật sư rồi."
"Vậy thì tốt! Dám đối xử với con gái bố như vậy, phải cho bọn họ một bài học."
"Bố yên tâm ạ."
"Con chưa ăn đúng không? Bố con vừa xuống mua cơm hộp, vẫn còn nóng, con ăn trước đi." Bác sĩ Trương nói.
"Thanh Thanh chưa ăn ạ?"
"Nó đòi ăn cháo, mua về cho lại bảo không muốn ăn, cứ nhất quyết đợi con về. Vừa làm ầm ĩ một trận xong ngủ rồi."
Từ Cảnh Tu lại thấy thương cô.
Bác sĩ Trương liếc nhìn anh, "Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi, chỉ là bị dọa hết hồn. Hai ngày nữa lại nhảy nhót tưng bừng ngay ý mà."
Bố Triệu bất mãn vợ mình nói nhẹ nhàng như không, ông nhỏ giọng lầm bầm, "Vết thương lớn như thế còn kêu nhỏ, con gái tự nhiên lại phải chịu tai bay vạ gió..."
Bác sĩ Trương lườm chồng một cái.
Từ Cảnh Tu: "Vậy để lát nữa con ăn. Cũng tối rồi, bố mẹ về nghỉ đi ạ, con ở đây chăm sóc Thanh Thanh."
Bố Triệu còn muốn nói chuyện đã bị bác sĩ Trương cầm tay, "Cũng được, vậy con vất vả rồi, con nghỉ ở ghế sofa cho đỡ mệt này."
Từ Cảnh Tu ngồi bên mép giường, chăm chú nhìn cô gái đáng yêu đang ngủ.
Hô hấp mỏng manh, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt còn sưng vù, Triệu Mộc Thanh hơi nhíu mày, đôi môi luôn thích cười lúc này lại hơi mếu, như có thể khóc bất cứ lúc nào.
Hôm nay anh thật sự bị cô dọa rồi, bây giờ cứ nhắm mắt lại là hình ảnh cô đang chảy máu run lẩy bẩy núp trong ngực anh hiện lên. Anh thật sự không muốn trải qua cảm giác sợ hãi này một lần nào nữa. Những người đã tổn thương cô, anh sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào, họ phải trả cái giá thật đắt cho hành động hôm nay.
"Hu hu..." Tiếng nức nở chợt vang lên đã kéo Từ Cảnh Tu đang chìm đắm trong cơn tức giận trở lại.
Triệu Mộc Thanh nhíu mày, bàn tay như đang muốn túm lấy thứ gì đó, cô sợ hãi run rẩy, giấc ngủ không hề an ổn giống như đang mơ thấy cơn ác mộng đáng sợ lắm.
Anh nắm lấy tay cô, bàn tay hai người lập tức đan chặt không rời.
"Xin lỗi!" Từ Cảnh Tu nhẹ giọng thì thầm, cuống họng lại như mắc nghẹn.
Đau lòng đến không thở nổi, anh quỳ bên giường bệnh khẽ hôn lên vầng trán đang dán băng gạc của cô.
12 giờ, Triệu Mộc Thanh đói bụng mà tỉnh.
Lúc mơ màng mở mắt còn hoảng hốt không hiểu gì, cô hơi chóng mặt, trên trán đau rát, dưới chân cũng đau không thể cử động nổi.
Từ Cảnh Tu nằm ghé vào bên giường, cô vừa cử động anh lập tức tỉnh lại.
"Vợ à, em thấy sao? Chỗ nào không thoải mái?" Giọng nói của anh hơi khàn.
"Chồng ơi em đau." Cô lại bắt đầu mếu máo.
Từ Cảnh Tu xoa nhẹ tóc cô, "Anh biết, bác sĩ bảo hai ngày nữa sẽ tốt thôi."
Đôi mắt Triệu Mộc Thanh lo lắng bất an nhìn anh, "Có phải em bị phá tướng rồi không?"
"Không đâu, không sao hết, chỉ là vết thương nhỏ thôi, sẽ lành lại rất nhanh." Anh dịu giọng an ủi.
"Anh lừa em, nhỏ mà phải khâu à? Em nghe bác sĩ bảo dài 2cm, 2cm là chừng này phải không?" Nói rồi cô giơ tay ước lượng cho anh xem.
Từ Cảnh Tu kéo tay cô xuống hôn, "Không phải, em giơ đến 3cm rồi, chỉ cần chú ý ăn kiêng thì sẽ nhanh chóng khôi phục, không để lại sẹo đâu."
"Nhỡ không lành sẹo thì sao ạ?"
"Dù có sẹo thì em vẫn đẹp."
"Dẻo miệng! May mà chúng ta đăng kí kết hôn rồi, bây giờ anh có hối hận cũng không kịp đâu."
"Sao anh phải hối hận? Em tốt như vậy cơ mà."
"Em rất tốt sao? Tốt chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng tốt, tốt hơn tất cả những người khác."
Triệu Mộc Thanh trừng mắt, mặt hơi nóng lên, cuối cùng sắc mặt cũng không còn tái nhợt nữa.
Cô thở dài, "Từ Cảnh Tu, anh có biết anh nói mấy lời ngọt ngào rất hay không?”
"Bây giờ thì biết rồi."
"Không được nói với người phụ nữ nào khác."
"Chỉ nói với mỗi mình em thôi."
Mặt Triệu Mộc Thanh đỏ đến nỗi sắp nhỏ ra máu, không thể chịu nổi mà.
Lúc này chợt vang lên tiếng "ọc ọc", hai người đều bật cười.
Cơm nước đặt trong bình giữ nhiệt vẫn còn ấm.
Hai người đều đã đói, Triệu Mộc Thanh húp cháo, ánh mắt thèm khát nhìn món sườn xào chua ngọt trong hộp cơm của Từ Cảnh Tu.
Thò tay muốn gắp một miếng đã bị anh tàn nhẫn ngăn lại.
"Em có cần khuôn mặt này nữa không?"
"... Cần ạ."
"Vậy thì đàng hoàng ăn cháo cho anh, bây giờ muộn quá rồi, ăn nhiều lại khó tiêu, mai sẽ cho em ăn thoải mái."
Triệu Mộc Thanh nghe vậy liền nhanh chóng giải quyết hết bát cháo lớn.
Từ Cảnh Tu đi thu dọn bát đũa quay lại lập tức thấy cô đang dịch mông trên giường, vội đi tới, "Em muốn làm gì?"
"Ừm... em xuống giường."
"Đi vệ sinh à?"
Triệu Mộc Thanh im lặng.
Từ Cảnh Tu bế cô đi vào phòng vệ sinh, giúp cô kéo quần dài lẫn quần lót xuống, lại đỡ cô ngồi xuống bồn cầu.
Triệu Mộc Thanh hơi ngại, dù đã là vợ chồng, cái gì cần nhìn đã nhìn hết rồi nhưng cô vẫn thấy mất tự nhiên, "Anh ra ngoài chờ em đi."
Từ Cảnh Tu cũng không trêu cô nữa, "Xong thì gọi anh." Rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
Chỉ một lát, bên trong đã vang lên tiếng xả nước, Từ Cảnh Tu gõ cửa, "Anh vào nhé."
Vào thấy Triệu Mộc Thanh đang khó khăn kéo quần lên, Từ Cảnh Tu đến giúp luôn rồi bế cô về giường.
Phòng này chính là phòng bệnh cao cấp, thuận tiện như trong khách sạn vậy.
Chân cô phải băng bó lại nên không tiện tắm rửa, miệng vết thương cũng không thể tiếp xúc với nước. Từ Cảnh Tu giặt khăn lau hết toàn thân cô một lượt rồi lại bế cô vào phòng vệ sinh đánh răng.
Triệu Mộc Thanh không thấy buồn ngủ chút nào, nhưng lại nghĩ đến mai Từ Cảnh Tu còn phải đi làm, cô hòa nhã nói: "Nếu không anh về nhà ngủ đi, em không sao, mai mẹ lại đến rồi."
"Chưa buồn ngủ à? Vậy chúng ta tìm chút việc để làm."
Từ Cảnh Tu nói xong liền cởi áo khoác, chỉ còn lại áo sơ mi bên trong.
"Anh... anh làm gì thế?"
"Em nói xem?"
Triệu Mộc Thanh tủi thân, lắp bắp, "Em... em đã thế này rồi, anh còn muốn... muốn cái đấy."
"Xùy!" Từ Cảnh Tu mở mắt nhìn cô cười, "Cái đấy là cái gì? Anh chỉ định nói chuyện thôi. Hay là... em muốn cái đấy?" Nói rồi trèo lên giường nằm cạnh cô.
Triệu Mộc Thanh vội vàng lắc mấy cái thật mạnh, lắc đến nỗi hoa mắt. Từ Cảnh Tu nhìn cô như vậy liền cạn lời, "Em bị ngốc hả?"
"Em ngốc chỗ nào?" Triệu Mộc Thanh không phục, thở phì phò nghiêm mặt.
"Em còn không ngốc chắc, bị người ta đánh mà không biết trốn, cứ đứng đần ra."
"Sao em biết được chị ta định đánh em chứ? Em còn chưa kịp phản ứng." Đến giờ cô vẫn thấy hơi sợ.
Anh lại bắt đầu tự trách, "Đều tại anh. Nếu hôm nay anh đến đón em sớm một chút..."
"Liên quan gì đến anh đâu. Tại hôm nay em xui xẻo thôi."
Từ Cảnh Tu đỡ cô nằm xuống, không dám đụng vào chân cô, cẩn thận ôm cô vào lòng.
"Kể anh nghe chuyện ngày bé đi!"
"Lúc trước em kể rồi còn gì?"
"Anh muốn nghe nữa." Tất cả mọi thứ của cô.
"Lúc bé em sướng lắm, bố mẹ không ép em học, tiền tiêu vặt lúc nào đều cho đầy đủ, ngày nào cũng vui vẻ. Có điều từ lúc lên cấp hai thì bắt đầu hơi trắc trở."
"Trắc trở thế nào? Ai bắt nạt em à?" Thật sự làm người ta khó chịu mà, cô chính là kiểu người dễ bị bắt nạt.
"Ôi, là Thẩm Xung đấy!"
"Anh ta làm gì?" Thảo nào anh ngứa mắt anh ta lâu lắm rồi.
"Tự nhiên một hôm anh ta đứng trước cả lớp nói thích em, còn đặt cho em biệt danh bé thỏ trắng nữa."
"Rồi sao nữa?" Từ Cảnh Tu đen mặt.
"Sau đó thì suốt ngày bị các bạn trêu chọc, xấu hổ chết đi được. Nhưng em không dám mách bố mẹ, ngày nào đi học cũng như đánh trận."
Trong lòng người nào đó đang nở nụ cười khẩy, anh ghim món nợ này rồi.
"Anh thì sao? Kể em nghe chuyện ngày trước của anh đi." Tay Triệu Mộc Thanh vuốt ve cằm anh rồi đột nhiên trượt xuống yết hầu.
Lòng ngứa ngáy, Từ Cảnh Tu bắt lấy tay cô hôn một cái, "Trước kia..."
Có lẽ ngày tháng có cô ở bên quá tuyệt vời nên nhất thời anh chẳng có ấn tượng gì với quãng thời gian trước kia.
"À, trước kia anh đi học rồi đi làm." Một câu đã khái quát xong.
"Hết rồi ạ?" Triệu Mộc Thanh ngẩn ra nhìn anh.
Từ Cảnh Tu cười bóp mũi cô, "Sau khi anh tốt nghiệp cấp ba thì sang California học quản lý kinh tế, ở nhà chỉ có một dì giúp việc lo việc hằng ngày cho anh. Ngày nào cũng rất cô đơn. Lúc rảnh rỗi, anh sẽ đỗ xe bên đường ngắm dòng xe qua lại, dần dần anh thấy mình rất có hứng thú với ô tô nên bắt đầu nghiên cứu các hãng xe, tính năng và đặc điểm hình dáng của chúng. Sau đó..."
Anh thấy cô đã nhắm mắt liền dừng lại.
"Sau đó thì sao nữa anh?" Triệu Mộc Thanh mở nửa mắt thúc giục.
Từ Cảnh Tu hôn lên mi mắt cô, lại tiếp tục, "Sau đó, anh tìm tài liệu sách vở ở California tự học thiết kế ô tô. Lúc sắp tốt nghiệp ở Berkeley, anh xin học bổng về thiết kế ô tô ở một trung tâm đào tạo thiết kế ở Mỹ..."
Hình như đây là lần đầu Triệu Mộc Thanh nghe anh nói nhiều như thế, giọng nói thật trầm thấp dễ nghe.
Từ Cảnh Tu nằm cách cô gần như vậy, sát ngay bên tai. Anh thân mật ôm cô như vậy, dịu dàng lại trân trọng. Trên người anh còn có mùi hương mà cô thích nhất. Hình như vết thương cũng không đau như lúc trước nữa, trong lòng như có gì đó bắt đầu lên men.
"Rất may là họ đã chọn anh, sau đấy anh bắt đầu chính thức học thiết kế ô tô một cách bài bản..."
Anh ngừng lại, hô hấp hơi dồn dập.
Bàn tay cô đang sờ mó thắt lưng của anh, nhưng lần mò hồi lâu vẫn không tháo ra được, liền trực tiếp thò tay xuống dưới thắt lưng anh...
Miệng lưỡi khô đắng, cắn răng nhẫn nhịn một hồi rồi đè tay cô lại, thì thầm hỏi, "Vợ à, em muốn sao?"
Hai mắt Triệu Mộc Thanh nhắm chặt, đỏ mặt.
Từ Cảnh Tu thở hổn hển kéo tay cô ra.
Anh thò tay vào trong chăn kéo quần cô xuống. Bắt đầu xoa nắn...
Chỉ năm phút sau, cô đã không khống chế được mà rên lên, run rẩy mềm nhũn.
Từ Cảnh Tu rút tay ra, thương tiếc hôn cô thật dịu dàng. Anh xuống giường giặt khăn lau người cho cô rồi giúp cô thay quần áo.
Chịu đựng dục vọng sắp nổ tung, anh vội vào phòng tắm dội nước lạnh.
Lúc quay lại giường, cô đã say giấc, gương mặt đỏ bừng, khóe miệng còn cong lên.
Trong đầu anh lúc này toàn là tiếng rên rỉ của cô ban nãy. Từ Cảnh Tu cười khổ, con thỏ vô lương tâm này ăn no xong liền ngủ.
Giơ tay tắt đèn, anh cũng nằm xuống ôm bảo bối vào lòng. Bàn tay to cách lớp áo ngủ phủ lên hai bên căng tròn, dù thân thể còn đói khát nhưng trong lòng lại vô cùng thỏa mãn.