Beta: Mạc Y Phi
"Ơ, tới không phải lúc rồi, chị dâu đang ngủ."
"Ở trong hình nhìn như một cô gái nhỏ ngọt ngào, quả thật là thế, không ngờ khẩu vị của Tiểu Tu như vậy đấy..."
"Mọi người nhỏ tiếng một chút, đừng làm em dâu tỉnh giấc."
Triệu Mộc Thanh nằm ngủ quay mặt ra ngoài, mơ hồ nghe thấy có tiếng người nói chuyện, giọng nói cuối cùng cô nhận ra, là Ôn Hòa, giọng nói đó là của người đàn ông ấm áp ở Thanh Lưu.
Triệu Mộc Thanh hơi xẩu hổ, cô lén mở mắt nhìn rồi lại nhanh chóng nhắm lại, chỉ nhìn thấy ba người đàn ông thoải mái ngồi trên ghế sofa đối diện.
Từ Cảnh Tu buồn bực đứng ở cửa ra vào, dáng vẻ lúc ngủ của vợ mình bị người ta dòm ngó, đám người này còn không biết lịch sự, không nói một tiếng mà cứ tự động tới đây, để chủ nhà đứng ở cửa còn bản thân thì tự ý ngồi xuống như nhà của họ vậy.
Từ Cảnh Tu mặt lạnh, "Được rồi, người cũng thấy rồi, để đồ ở đó đi, đừng quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi, mau đi đi."
"Ha ha!" Hứa Duy Kinh cười ra tiếng, rõ ràng vừa nãy có người đã tỉnh lại, Ôn Hòa mỉm cười, Hứa Diên Tân vắt chéo hai chân.
"Chị dâu, xin chào! Em là Hứa Duy Kính, là luật sư phụ trách vụ án của chị."
Bị người ta bắt được, Triệu Mộc Thanh xấu hổ mở mắt ra muốn ngồi dậy. Nhưng cô vẫn mặc đồ bệnh viện, vì để thoải mái ngủ nên bên trong không mặc đồ lót.
Từ Cảnh Tu ngồi bên giường đỡ cô dậy, vén sợi tóc ra sau tai cho cô, nói nhỏ, "Không cần để ý đến họ, em ngủ tiếp đi."
Ba người ba vẻ mặt khác nhau nhìn họ, có khi nào bọn họ được nhìn thấy Từ Cảnh Tu nói mấy lời dịu dàng như vậy đâu chứ.
"Không sao, em ngủ đủ rồi." Triệu Mộc Thanh vẫn ngồi dậy, kéo cao chăn che khuất ngực mình.
Sao Từ Cảnh Tu có thể không biết cô khó xử, đồ bên trong là anh cởi ra mà nên anh nhanh tay giúp cô kéo lại chăn.
"Xin chào mọi người! Cảnh Tu, anh mau đi rót nước cho mọi người đi!"
"Bọn họ không khát, cho họ đợi ở đó đi."
"Khụ, em cũng hơi khô miệng rồi." Có người giả vờ giả vịt muốn uống nước.
Triệu Mộc Thanh từ sau lưng Từ Cảnh Tu ló đầu ra nhìn xem, là người tên Hứa Duy Kinh, cả người anh ta toát ra vẻ bất cần, cô gật đầu, "Ừm, luật sư là nghề nói khá nhiều."
Ba giây im lặng.
"Ha ha!" Lần này người cười chính là Hứa Diên Tân, anh ta đá em trai mình một cái, "Để em dâu cười em nói nhiều rồi kìa, tự mình đi rót nước đi. Em dâu, anh là Hứa Diên Tân, cũng giống Ôn Hòa, là bạn của Tiểu Tu."
Hứa Duy Kinh bị đả kích không thể phản bác lại, chị dâu nhỏ trắng trẻo có một đôi mắt to vô cùng thuần khiết, nếu bảo cô nói móc anh ta, đến chính anh ta còn không tin được.
Ôn Hòa giơ ngón tay cái lên với Triệu Mộc Thanh, cô cảm thấy buồn cười, bọn họ thật sự cho rằng cô ngốc lắm đấy!
Từ Cảnh Tu xoa đầu cô khích lệ, "Vợ làm tốt lắm! Từ nhỏ thằng nhóc đó đã như thèm đòn rồi."
Hứa Duy Kinh than thở rồi tự đi rót nước, cũng không quên lấy cho hai người kia, tất cả đều có đủ, "Anh Tu, đám cưới của anh nhất định phải để em làm phù rể nhé."
Từ Cảnh Tu lấy dao gọt táo, "Muốn lấy tiền lì xì đúng không?"
"Thằng nhóc kia, em làm phù rể đến nghiện rồi à, lo cho mình đi, mấy đám cưới của bọn anh có cái nào không có em không?" Hứa Diên Tân thuận chân đá một cái.
"Đúng vậy, con của anh trai em cũng đã biết đi rồi, lúc nào mới đến lượt em thế?" Ôn Hòa ở bên cạnh phụ họa.
Một tay Hứa Duy Kinh cầm cốc, tay kia giơ lên ra vẻ đầu hàng, "Xin các anh hãy tha cho em! Ở nhà nghe các cụ phát biểu đến nỗi tai cũng mọc kén rồi, mọi người ai cũng còn trẻ sao cứ lải nhải chuyện này nữa vậy."
Hứa Diên Tân tiếp tục đả kích, "Em nói xem, năm nay em đã hẹn hò với bao nhiêu người rồi? Bây giờ còn chưa đến tháng hai mà anh nghe nói em đã thay cô bạn gái thứ hai rồi. Sao hả, mỗi tháng một người? Em ăn như thế có tiêu được không, hay vừa dịp đến bệnh viện, lát nữa đi khám lấy thuốc bổ về uống đi. Bây giờ anh phát hiện, trong mấy người chúng ta cũng có ba dạng người hiếm thấy."
Triệu Mộc Thanh tò mò hỏi, "Ba dạng người nào hiếm thấy ạ?"
Hứa Diên Tân uống một ngụm nước, "Một dạng là như người bên cạnh em dâu này."
Triệu Mộc Thanh lén nhìn người nào đó đã gọt xong táo, cắt thành từng miếng nhỏ, lấy cây tăm cắm vào rồi đưa đến miệng cô.
"Còn một loại nữa chính là người bên cạnh anh, cả hai đều chẳng phải tốt đẹp gì. Một loại là thánh nhân không gần nữ sắc, còn một loại chính là duyệt qua vô số bụi hoa, ai đến cũng không từ chối."
Hứa Diên Tân nhìn người nào đó đang đút cho vợ ăn không coi ai ra gì kia thì cảm khái, "Thế giới này mỗi ngày một đa dạng, có một vài người sau khi tìm ra điểm mấu chốt sẽ không thể quay đầu."
Ôn Hòa tràn đầy đồng cảm, ai còn dám nói đây là một Từ Cảnh Tu không vướng hồng trần luôn giữ khoảng cách với người khác chứ?
Không gần nữ sắc? Triệu Mộc Thanh nhai táo, nhìn chằm chằm Từ Cảnh Tu với vẻ mặt xem thường, trong lòng lại điên cuồng gào thét, người mà hàng ngày luôn vận động trên giường với cô là ai? Là ai mỗi lần khiến cô dục tiên dục tử?
Từ Cảnh Tu nhìn vẻ mặt của cô, trong lòng cảm thấy buồn cười, ngoài miệng lại dụ dỗ, "Ngoan, ăn thêm một miếng, buổi tối lại cho em chơi điện thoại thêm năm phút rồi mới đi ngủ."
Triệu Mộc Thanh thay đổi từ vẻ mặt xem thường thành niềm nở, "Em ăn hai miếng, cho em chơi thêm mười phút nhé."
Hứa Duy Kinh đang bóc cam ăn, nghe cuộc đối thoại chênh lệch tuổi tác này, tuy là lãng tử tình trường cũng không nhịn được mà nổi da gà, "Anh Tu, hai người kiềm chế chút đi, diễn ân ái sẽ chết sớm đây!"
Vừa nói xong, một quả táo liền bay tới, Hứa Duy Kinh nhanh chóng nghiêng người thoát được tai nạn bất ngờ.
"Đáng đời, ai bảo lắm miệng." Hứa Diên Tân vẫn không quên bỏ đá xuống giếng, ép buộc em trai mình, "Nhanh ăn hết quả táo để an ủi đi."
Hứa Duy Kinh đứng lên nhặt lại quả táo, "Ôi, vừa đỏ vừa tròn còn chảy nước, hửm?" Nói xong không nể mặt mà ném lại quả táo.
Hứa Diên Tân cúi đầu, quả táo vững vàng rơi vào trong tay Ôn Hòa, anh ta vươn tay, "Cảm ơn nhé!"
Triệu Mộc Thanh khẽ nói với Từ cảnh Tu: "Bọn họ thật ngây thơ!"
Từ Cảnh Tu gật đầu, anh quên luôn mình chính là người đầu tiên ra tay.
Từ nhỏ đến lớn, hai anh em cùng mẹ khác cha kia luôn yêu nhau lắm cắn nhau đau, đến mức tuyệt đối sẽ không được sống yên ổn, vẫn là Ôn Hòa thức thời, ngồi một lát thì tách họ ra.
Trái lại Triệu Mộc Thanh cảm thấy thú vị, thực tế anh chàng Hứa Duy Kinh cà lơ phất phơ lại đẹp trai khác hẳn hình tượng luật sư cô nhìn thấy trên TV.
"Vừa nãy Hứa Diên Tân còn chưa nói xong, còn một người nữa là ai ạ?"
"Cậu chủ nhỏ của nhà họ Ôn, em trai Ôn Hòa, Ôn Như Ngọc."
"Em trai anh ấy làm sao ạ?"
"Nó yêu một người đàn ông."
"... À."
Hơn bảy giờ Hoa Trân và Thẩm Xung mới đến, quả nhiên Hoa Trân ôm một túi lớn đồ ăn đến, nào là khoai tây chiên, hạt dưa, cổ vịt, chân gà, cái gì cần có đều có. Triệu Mộc Thanh vui mừng giơ tay ra đón lấy thì bị Từ Cảnh Tu trừng mắt nên vội rụt tay về.
Từ Cảnh Tu cầm lấy cái túi âm u liếc nhìn Hoa Trân.
Hoa Trân xoa cổ, còn không biết bản thân đã đắc tội anh Từ từ lúc nào rồi.
Thẩm Xung nhìn thấy thế thì kéo cô gái không hiểu tình thế kia ra.
Hoa Trân tách nải chuối tiêu mình mang tới ra, "Khi nào đám cưới của hai người tổ chức vậy?"
"Ba tháng nữa nhỉ?" Triệu Mộc Thanh nhìn Từ Cảnh Tu.
Từ Cảnh Tu đen mặt, "Em không nhớ rõ ư?"
Lúc này Triệu Mộc Thanh mới phát hiện mình lỡ lời, vội vàng bổ sung, "Nhớ rõ mà, không phải ngày đó sao ạ?" Trong lòng lại đang dốc sức nhớ lại xem là ngày nào.
Từ Cảnh Tu mặt lạnh không nói một lời.
Hoa Trân vỗ chân Triệu Mộc Thanh cười ha ha, "Triệu Mộc Thanh, cậu xác định là muốn kết hôn chứ không phải bị ép cưới chứ?"
Mặt Từ Cảnh Tu càng đen hơn, đề phòng cô gái điên kia lỡ hưng phấn quá đập vào chân Triệu Mộc Thanh lại bị thương, anh trừng mắt nhìn Thẩm Xung bên cạnh Hoa Trân.
Thẩm Xung giả vờ không nhìn thấy, chỉ ở bên cạnh gọt táo.
Từ Cảnh Tu cười khẩy, "Anh họ, nghe nói gần đây anh lăn lộn trong giới giải trí cũng không tệ lắm."
Thẩm Xung cảm thấy người này điên rồi, còn không biết xấu hổ, tưởng rằng mình là em họ anh ta chắc?
"Quá khen, chỉ ngẫu nhiên thôi."
"Khiêm tốn rồi! Tôi có một đồng nghiệp muốn mời anh đóng quảng cáo xe mới, có điều tôi nghe được chút tin tức."
"Tin tức gì?" Vẻ mặt Triệu Mộc Thanh đầy hứng thú, giá trị thị trường của Thẩm Xung tốt như vậy sao?
"Có hai ngôi sao nữ tỏ tình với anh họ."
"Không phải chứ! Ai thế?"
Hoa Trân cũng vểnh tai.
Triệu Mộc Thanh: "Có phải là Chu Hiểu Dư không? Lần trước em thấy cô ấy có gì đó không đúng."
Từ Cảnh Tu cười đầy ẩn ý, không nói đúng cũng chẳng phủ nhận, "Còn có một người nổi tiếng hơn cơ, anh họ phải nắm chắc, đừng phụ lòng người bên cạnh."
Hoa Trân đang ăn cam, chua đến nỗi nhe răng trợn mắt.
Triệu Mộc Thanh nghe xong thì hơi nóng nảy, "Anh Xung, khi nào anh mới cưới chị dâu thế?"
Thẩm Xung không nói gì.
Triệu Mộc Thanh lại nói với Hoa Trân, "Cậu ngủ với anh tớ rồi, nhất định phải chịu trách nhiệm đấy!"
Trong lòng Hoa Trân đang khó chịu, "Dừng! Tớ đây ngủ với rất nhiều đàn ông rồi, tớ chịu trách nhiệm được hết à?"
"Hừ!" Thẩm Xung gọt trúng tay, anh ta ôm tay quay sang nói với cô gái điên điên khùng khùng kia, "Em còn nói nữa? Cảm thấy vinh quang lắm à?"
"Em nói đấy, sợ anh chắc?"
Thẳm Xung dập lửa, "Bây giờ em là của anh, em cảm thấy e ngại anh chưa? Đi thôi, về nhà chúng ta từ từ nói chuyện, Mộc Thanh, em nghỉ ngơi đi!"
"Bỏ ra, anh kéo em làm gì? Chờ chút, em còn chưa ăn cam xong mà..."
Hoa Trân bị lôi đi, Từ Cảnh Tu yên tâm, không khỏi thấy đồng tình với Thẩm Xung, yêu một con ngưa hoang cũng không dễ dàng.
Đâu như anh, nhà có một cô thỏ trắng bớt lo, chỗ nào cũng tốt.
Triệu Mộc Thanh vẫn lấy nho ăn, nhìn bóng dáng hai người rời đi như cơn gió, cô cảm khái, "Thẩm Xung thật sự thảm lắm cho xem, nhất định anh ấy rất yêu Hoa Trân, cũng sẽ bị chà đạp đến chết..."
"Về sau em cách cô ấy xa một chút." Phần tử nguy hiểm như thế, Thanh Thanh ở cạnh cô ấy lâu đến vậy, quả thật là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Triệu Mộc Thanh giải thích cho bạn tốt, "Đừng để lời nói của cô ấy dọa, thật sự không khoa trương như vậy đâu anh!"
Từ Cảnh Tu hừ lạnh.
"Anh nói xem người còn lại là ai? Có ý định đối đầu với anh Xung không?"
"Anh chỉ thuận miệng nói thôi."
"Hả? Vậy không phải là anh đang khích bác ly gián à?"
"Bọn họ còn cần sao? Không có người ngoài cũng đã gà bay chó sủa rồi."
"... Cũng đúng."