Cố Dung bấm còi xe hai lần, bà vô tình trông thấy cảnh này. Ban đầu bà lo Thanh Hà hoảng sợ, lo con trai mình thức khuya làm việc mệt mỏi. Song giờ xem ra, tình trạng của cả hai đứa đều phấn chấn như tắm gió xuân vậy.
Cố Dung xuống xe đã hỏi liền: “Vụ án xử lý như thế nào rồi? Sao lại còn theo dõi Thanh Hà? Hai con đều không bị thương đấy chứ?”
Triệu Liệt Húc: “Nhiều câu hỏi như thế mẹ muốn con trả lời câu nào trước? Mẹ đừng lo, mọi thứ đều ổn.”
“Con vừa tan làm à? Thanh Hà phải ở lại đồn cảnh sát cả đêm sao?”
Anh rít một hơi thuốc cuối cùng rồi dập nó: “Không ạ, hôm qua lấy lời khai xong con đã đưa cô ấy về. “
Cố Dung nhìn về phía ký túc xá: “Lòng mẹ bất an lắm, mẹ không muốn con bé ở ký túc xá trong thời gian này. Để con bé đến ở nhà mình đi, dù sao phòng con cũng không có ai ở, mẹ cũng tiện đường đưa đón con bé đi học.”
Triệu Liệt Húc im lặng một lúc mới nói: “Không cần đâu mẹ. Con đưa em ấy đến trường thu dọn đồ đạc rồi đến chỗ con ở.”
Cố Dung ngẩn ra một lúc mới phản ứng kịp, bà muốn cười lại cố nhịn, đánh Triệu Liệt Húc mấy cái: “Còn ra thể thống gì chứ! Giữa ban ngày ban mặt con đưa con bé về chung cư của con, bạn con bé nhìn thấy thì làm sao?”
Cố Dung biết tình cảm của Thanh Hà, bà chỉ không nắm được ý của con trai mình. Đã 30 tuổi rồi còn chưa từng yêu ai. Nhìn bề ngoài thì tiêu chuẩn của nó thấp, nhưng thực tế là đứa rất kén chọn. Bà cũng không biết con trai mình thích kiểu người nào, ngày đêm chỉ cắm đầu vào công việc, chẳng hề có lấy thời gian hẹn hò.
Bây giờ đột nhiên lại muốn đưa người ta đến ở chung cư của mình.
Tính tình anh giống hệt Triệu Thế Khang, ngoài mặt ra vẻ bình tĩnh, thực ra đã tính kế sáng suốt từ lâu rồi.
Triệu Liệt Húc mỉm cười, suy nghĩ của Cố Dung hiện hết trên mặt, chỉ cần đoán một chút là có thể biết bà muốn nói gì.
Triệu Liệt Húc không hề né tránh, đáp: “Vụ án vẫn còn nhiều điểm nghi vấn, con không yên tâm để em ấy ở ký túc xá. Hơn nữa, em ấy ở chỗ con cũng hợp tình hợp lý, không có gì phải tránh né.”
“Hai con…?”
Bà không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy.
Triệu Liệt Húc: “Chưa có gì ạ. Mọi chuyện bề bộn quá, con với Thanh Hà có chút hiểu lầm còn chưa có thời gian gỡ khúc mắc. Đợi mấy hôm nữa con sẽ nói chuyện rõ ràng với em ấy. “
Cố Dung thở dài, nghiêm túc bảo: “Con luôn luôn làm tốt mọi việc, vậy nên bất cứ điều gì mẹ đều tin tưởng con, nhưng Thanh Hà khác với những cô gái khác. Đừng nhìn vẻ ngoài con bé trông yếu đuối nhưng thực chất nó là đứa cứng đầu và quật cường. Bây giờ con bé ở đây đi học, không nơi nương tựa. Nếu con quyết định muốn ở bên con bé thì nên quan tâm nó nhiều hơn, đừng chỉ mải mê với công việc.”
“Con biết rồi ạ.”
Anh đã xác định là cô thì sẽ không bao giờ thay đổi. Cô nói thích anh, khả năng cũng có phần thích thật nhưng đến tột cùng là sùng bái, cảm kích hay là thứ gì khác anh cũng không biết. Có lẽ đến bản thân cô cũng không phân biệt được. Anh hy vọng cô suy nghĩ kỹ chứ không phải xúc động nhất thời. Hơn nữa, tính chất nghề nghiệp của anh bất cứ lúc nào cũng mất mạng, cô có thể chấp nhận được không?
Anh muốn nói chuyện trực tiếp với cô về những vấn đề ấy.
Vả lại cô còn đang giận dỗi, cũng đúng là anh sai nên phải nghĩ cách dỗ dành.
Cố Dung đang chìm đắm trong niềm hân hoan vì con trai cuối cùng cũng giác ngộ, cứ suy nghĩ miên man rồi bỗng nghĩ ra một vấn đề.
Sống chung dưới một mái nhà không sao, bà cũng biết con trai mình không phải loại người thừa nước đục thả câu. Nhưng tuổi trẻ sung mãn, nhỡ đâu nó không kiềm chế được làm có em bé gì gì đó, người khổ nhất là con gái.
Cố Dung trầm giọng: “Thanh Hà vẫn còn trẻ, đừng để con bé chịu tội. Phụ nữ là để yêu thương, đừng vì vui sướng nhất thời…”
“Mẹ.”
Triệu Liệt Húc day trán, không ngờ Cố Dung lại nói với anh về vấn đề này.
Dương Thanh Hà xách ba lô đi xuống, loáng thoáng được câu được câu chăng, gì mà tuổi trẻ, đau, vui sướng.
Cô gọi dì.
Khi ngước mắt lên, Dương Thanh Hà bị ánh mắt sáng rực như pháo hoa của bà làm giật mình.
Cố Dung sờ mặt của cô: “Sao mấy nay không gặp con lại gầy đi thế, phải ăn nhiều một chút.”
“Vâng ạ.” Dương Thanh Hà thưa.
Trên đường trở về, Dương Thanh Hà luôn cảm thấy câu nói ăn nhiều hơn của Cố Dung có ẩn ý sâu xa, cô liếc nhìn người đàn ông đang bình thản lái xe bên cạnh.
Triệu Liệt Húc thấy cô mang ít đồ bèn nói: “Gần chung cư có một khu mua sắm. Tối mai nếu có thời gian anh sẽ đưa em đi mua sắm.”
Dương Thanh Hà: “Em mang ít đồ là vì không tính ở cùng anh lâu dài chứ không phải vì muốn anh mua đồ cho em.”
“Ồ? ”Triệu Liệt Húc quan tâm hỏi: “Vậy em định ở bao nhiêu ngày? ”
“Hai, ba ngày.”
Anh bật cười.
Hai hay ba ngày nữa chỉ sợ có đuổi cô cũng không đi.
Dương Thanh Hà xụ mặt, hai chân nhích lại gần hướng cửa xe, không muốn nhìn anh thêm nữa.
Triệu Liệt Húc muốn dỗ cô, nhưng anh hoàn toàn không biết con gái thích ăn gì hay thích làm gì.
Anh hỏi: “Khi còn ở Mỹ, lúc rảnh rỗi em thường làm gì?”
“Đọc sách và vẽ tranh.”
Anh gật đầu, có vẻ sau này phải chuẩn bị cho cô một phòng đọc sách và một phòng vẽ tranh.
Triệu Liệt Húc rẽ vào đại lộ: “Em thích ăn món gì?”
“Em thích tất cả những món mà anh ghét.”
“Nói chuyện tử tế nào.”
Dương Thanh Hà đeo tai nghe vào nghe nhạc.
Bướng bỉnh như một con lừa vậy.
Triệu Liệt Húc buông tay phải, véo mặt cô một cái.
Dương Thanh Hà lườm anh.
Anh cứ tiếp tục xoa xoa mặt cô, da của con gái khác hẳn với đám đàn ông. Làn da trơn láng, nhẵn nhụi và mềm mại, sờ mà thích tay.
Dương Thanh Hà thầm nghĩ: Tên này điên rồi!
…
Triệu Liệt Húc ở nhà dọn dẹp ba tiếng rồi mới đến đồn cảnh sát. Lúc anh rời đi Dương Thanh Hà đang nằm trên sofa đọc sách.
Hồi còn học đại học, anh rất hay đọc sách, đủ các thể loại. Sau khi tốt nghiệp chuyển đến đây, ngại vứt đi nên anh mua một cái giá sách rồi xếp chúng vào. Từ khi đi làm, có lẽ vì quá bận nên anh cũng không chạm đến chúng nữa.
Sau này nếu có thời gian, việc ngồi cùng cô đọc sách chắc hẳn là một điều rất thú vị.
Triệu Liệt Húc thay giày ở cửa: “Anh đi đây, khoảng 7 – 8 giờ tối sẽ về.”
Dương Thanh Hà không đáp, coi anh như không khí.
Đây là người lần trước nhất định muốn tiễn anh ra cửa đấy à?
Triệu Liệt Húc vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Dương Thanh Hà đặt sách xuống và liếc mắt nhìn qua.
Cô ngã sang một bên, đá vào chân vài cái rồi nằm xuống.
Không thích còn đối xử tốt với người ta như vậy, anh quả là một chú cảnh sát có tâm và tận tụy với nhân dân.
Sống đến hôm nay, Dương Thanh Hà hờ hững với tất thảy mọi thứ, có cũng được không có cũng được, chỉ có anh là cô đã theo đuổi 6 năm nay.
Khi quyết định quay lại Trung Quốc, cô cũng đã nghĩ đến điều đó. Có lẽ anh đã có gia đình và con cái đuề huề, nếu vậy, cô sẽ quay về Mỹ, không bao giờ ngoảnh lại, cũng sẽ không gặp lại anh nữa. Cô thích anh, ngay cả khi anh đã kết hôn cô cũng muốn có được anh. Cô sẽ bị sự ghen tuông điều khiển và trở thành loại người mà cô căm ghét nhất. Có thể anh đã có một vài mối quan hệ bền chặt, nhưng anh vẫn còn độc thân, điều này không thể ngăn cô thích anh được.
Nhưng bây giờ, anh không hề yêu đương với ai, đúng là muốn xử bắn cô đây mà.
Xong thật rồi, lại còn đối xử ân cần, dịu dàng với cô như thế.
Làm cô không chống cự được.
Dương Thanh Hà đưa tay che mắt, mặt mày nhăn nhó.
Rừm rừm…
Điện thoại trên bàn kêu lên.
Là Trương Uẩn.
Trương Uẩn hỏi han cô vài câu rồi mới nói: “Số tiền từ buổi đấu giá đã được quyên góp cho trường học vùng cao ở Dư Thành. Chủ tịch huyện cực kỳ cảm động nên đã đến Hoài Thành một chuyến. Phó hiệu trưởng đã chuẩn bị một buổi tiệc, em cũng đến đó nhé, tối mai 8 giờ ở khách sạn Khải Lê. “
“Vâng, em biết rồi. “
Sau khi cúp máy, Dương Thanh Hà lại tiếp tục nằm xuống.
…
Triệu Liệt Húc ngồi trong phòng làm việc xem đi xem lại video thẩm vấn của Tăng Quốc Phát. Khi Tăng Quốc Phát nói đến “kẻ đó” rõ ràng là hắn rất kích động.
Trong video, anh hỏi Tăng Quốc Phát tại sao lại phải khoét mắt nạn nhân.
Tăng Quốc Phát bấu chặt ngón tay vào mu bàn tay, lời đầy cay nghiệt: “Đôi mắt của một người phụ nữ đầy đạo đức giả, móc nó ra thì cô ấy sẽ trong sạch hơn.”
Anh lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Tăng Quốc Phát hơi quay đầu sang trái và lẩm bẩm: “Móc nó ra là sẽ sạch.”
Trần Ký pha hai tách trà nóng bước vào, liếc nhìn màn hình rồi hỏi: “Cậu đã xem video này mấy tiếng rồi. Vụ án cũng đã khép lại, cậu còn nghi ngờ gì nữa?”
Sau cuộc họp, anh vẫn luôn ở trong phòng xem video.
Triệu Liệt Húc nhận lấy tách trà rồi nói cảm ơn.
Trần Ký: “Nếu người mà Tăng Quốc Phát khai thực sự tồn tại, vậy hắn ta muốn làm gì Thanh Hà? Cô ấy ở bên ngoài chắc là sẽ không chọc đến một kẻ bi3n thái như vậy đúng không.”
Triệu Liệt Húc đặt cốc nước xuống, không nhiều lời mà chỉ hỏi: “Cậu tìm tôi có việc gì?”
“Tin tức từ sở công an tỉnh Vân Châu nói rằng nơi ở của kẻ lừa đảo đã được xác định và bên đó đã sẵn sàng hành động.”
“Ừ, sáng mai sẽ họp đội. Cậu đi sắp xếp một chút đi. “
Trần Ký vươn vai: “Được thôi, hôm nay mấy giờ thì cậu tan làm?”
Triệu Liệt Húc: “Đến giờ tan thì nghỉ.”
“À ~” Trần Ký lại gần anh: “Hồi sáng trở về không xảy ra chuyện gì sao?”
Triệu Liệt Húc nghĩ về chiếc áo sơ mi cô mặc lúc sáng và phản ứng của bản thân, anh giữ vẻ mặt bình tĩnh, hỏi: “Nên xảy ra chuyện gì à?”
“Khi nào thì mời chị dâu ra ăn cơm.”
“Ăn cơm?”
“Không định chính thức giới thiệu cho mọi người biết à?”
Triệu Liệt Húc cười: “Cậu nói tiếp đi.”
Trần Ký: “Cục tưởng Lý nói vụ án này điều tra nhanh chóng, cấp trên có khen thưởng. Vài ngày nữa chúng ta sẽ có một bữa ra trò, chị dâu nhỏ bị dọa bạt vía thế nên đưa cô ấy đi cùng đi!”
“Cục trưởng Lý? Cậu lấy tin tức ở đâu thế?”
“Mặt dày đi lên hỏi.”
“Được rồi, tôi sẽ đưa cô ấy đến.”
Trần Ký hét lên: “Cậu làm việc này sẽ có không biết bao nhiêu cô gái trong cục đau lòng rơi lệ đấy.”
Triệu Liệt Húc quá lười diễn kịch với anh chàng, anh tắt máy tính, chuẩn bị tan làm.
Trần Ký lại hô hào: “Có gia đình quả nhiên khác hẳn. Người bình thường về muộn nhất hôm nay lại về đầu tiên.”
Triệu Liệt Húc đi được vài bước thì bỗng dưng quay lại hỏi Trần Ký: “Cậu nói xem con gái thích cái gì?”
Trần Ký: “Sao vậy, làm chị dâu tôi giận à?”
Hai người cùng nhau ra khỏi đồn cảnh sát. Triệu Liệt Húc kể đầu đuôi câu chuyện cho Trần Ký nghe, nhưng nghe xong anh ta lại cười ha hả.
Anh chàng vỗ vai Triệu Liệt Húc: “Mua quà thể hiện cảm xúc gì chứ, trực tiếp tiến đến hôn lưỡi 360 độ kiểu Pháp, bảo đảm cô ấy nhũn hết cả người.”
Giỡn xong, Trần Ký xoay người nghiêm túc nói: “Cậu nghĩ đúng rồi đấy, phải cùng cô ấy nói chuyện rõ ràng. Mạng sống của chúng ta như đặt trên mũi dao, lỡ như chết thẳng cẳng thì người khổ nhất vẫn là cô ấy. Lúc trước khi vợ tôi muốn ở cạnh tôi, tôi cũng nói với vợ mình như vậy.”
Triệu Liệt Húc đưa cho anh ta một điếu thuốc, hai người nói vài câu rồi rời đi.
Cô gái nhỏ của mình thích gì nhỉ?
Anh chợt lóe lên một ý nghĩ.
HẾT CHƯƠNG 30
- -----oOo------