Triệu Liệt Húc khẽ cười, cũng không nhiều lời.
Chu Khôn cụng ly với Triệu Liệt Húc, môi mỏng áp lên ly rượu trông như đang thưởng thức loại rượu thượng hạng.
Anh ngửa cằm uống một hớp, mắt vẫn dõi theo Chu Khôn.
Vẻ mặt Dương Thanh Hà lạnh tanh, nhất quyết giữ im lặng với ông ta.
Cô không thích Chu Khôn chẳng vì lý do nào cả, từ lần đầu gặp nhau cô đã bắt đầu chống đối ông ta. Ông ta có đôi mắt dài hẹp như cái động không đáy, ẩn chứa sự lạnh lùng tựa có hàng nghìn thanh kiếm sắc bén bên trong.
Cái nhìn lạnh giá của ông ta cực giống với ánh mắt của Dương Thủ Thành lúc gã muốn bóp ch3t cô. Vừa thâm hiểm vừa tàn nhẫn, không chừa cho cô một con đường sống nào.
Ở bên cạnh Chu Khôn y như một sợi dây vô hình siết cổ cô lại, không sao thở nổi, hoặc là do bị dồn nén quá mức.
Người như vậy, từ tận đáy lòng Dương Thanh Hà luôn thấy sợ hãi.
Vậy nên ngần ấy năm, cô cố tránh mặt ông ta, lặng lẽ núp trong thế giới của mình. May thay, sự thờ ơ của Chu Khôn đã ngăn ông ta đến gần cô.
Song chỉ cần vài câu nói của Chu Khôn, Dương Thanh Hà đã nổi da gà. Không phải thấy ghê người, cũng không phải vì cảm động bởi tình thân, mà là vì cảm giác khó chịu không thể miêu tả được.
Dù biết Chu Khôn đang diễn trò, nhưng cô vẫn thấy không thoải mái, giống như bữa cơm lần trước vậy.
Đôi môi đỏ chót của Nguyễn Lệ Chi chúm tròn làm vẻ ngạc nhiên, “Gia phong của chủ tịch Chu thoáng thật, bà xã ngài cũng đồng ý thả tự do như vậy ư?”
Tuy Chu Khôn mỉm cười nhưng con ngươi buốt giá, ông ta từ tốn đáp: “Vì có sự đồng tình nên mới có thể thành người một nhà.”
Nguyễn Lệ Chi à một tiếng đầy quyến rũ, nhướng mày nhìn Trương Uẩn phía sau Chu Khôn, nói đùa: “Vị tiểu thư này là bạn gái của chủ tịch Chu sao? Hâm mộ quá, trông cô khá trẻ mà đã có khiếu thẩm mỹ như vầy. Nếu hồi trẻ tôi ăn mặc như thế này thường xuyên hơn thì có lẽ cuộc đời đã sang trang khác.”
Trương Uẩn nghiêng đầu quay đi một bên, hai mắt rung rưng.
Chu Khôn: “Cô Từ đây cũng rất xinh đẹp, con trai cô cũng khôi ngô hơn người.”
Hai mắt Nguyễn Lệ Chi sáng lên, che miệng cười không ngớt.
“Chắc hẳn chủ tịch Chu cũng khen vợ mình như vậy, còn anh Từ nhà tôi chưa bao giờ nói tôi nghe những lời này.”
Từ Hồng Minh cười gượng, lừ mắt nhìn Nguyễn Lệ Chi và ngầm nổi giận.
Bên kia có người gọi Từ Hồng Minh, ông ấy nhẫn nhịn rồi cười bảo: “Hai gia đình cứ trò chuyện trước, tôi qua bên kia một chút.”
Từ Hồng Minh đưa vợ mình rời đi, Nguyễn Lệ Chi cất được vài bước đã quay đầu trắng trợn nháy mắt với Chu Khôn.
Ai nấy cũng trông thấy, song mọi người đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Chu Khôn nhìn về phía đôi vợ chồng Triệu Thế Khang và nâng ly: “Chỉ nhìn hai vị thôi là biết ngay người hiền lành. Thanh Hà ở đây ít bạn, lại chẳng có người thân, phiền hai vị quan tâm đến nó rồi.”
Cố Dung: “Đó là lẽ dĩ nhiên.”
Dương Thanh Hà đặt ly rượu xuống, cố gắng giữ bình tĩnh: “Em đi vệ sinh.”
Trên trán cô rịn mồ hôi dù rõ ràng trong đại sảnh đang rất mát mẻ. Triệu Liệt Húc im lặng vài giây, chỉ bảo: “Có chuyện gì thì gọi cho anh.”
“Vâng, em đi một lát rồi quay lại.”
Chu Khôn nhìn bóng lưng cô, mím môi dưới nói với Triệu Liệt Húc: “Xem ra tình cảm giữa cậu và Thanh Hà rất tốt, đi vệ sinh mà cũng không yên tâm ư?”
Triệu Liệt Húc cười nhạt, “Vài ngày trước xảy ra chút chuyện, cháu nghĩ bác trai hẳn cũng biết việc này.”
“À, cậu đang nhắc đến vụ án giết người ở trường đại học sao? Tôi có nghe đồn qua. Vì chuyện này mà mẹ con bé định bảo nó về New York, thế nhưng giờ xem ra chắc nó cũng không muốn, tôi nghĩ có mọi người Thanh Hà sẽ rất an toàn. Nhân tiện đây, cậu Triệu làm nghề gì nhỉ? Cũng kinh doanh giống chủ tịch Triệu à?”
“Cháu làm việc trong trong đội cảnh sát hình sự của cục cảnh sát Hoài Thành.”
“Cảnh sát ư?” Chu Khôn nhướng mày, “Bất ngờ thật đấy.”
Có điều, trông ông ta chẳng có vẻ gì ngạc nhiên lắm.
Chu Khôn: “Nghề này quá nguy hiểm, hy vọng hai người sẽ quý trọng những gì trước mắt, vì con bé cũng chịu nhiều vất vả rồi. Người mà, rất mong manh, không cẩn thận sẽ dễ vỡ, đến lúc đó hối hận cũng chẳng kịp. Tôi nói có đúng không, cảnh sát… Triệu… Triệu Liệt Húc?”
Ông ta nhấn mạnh từng chữ, song vì cảm mạo nên giọng có phần khàn khàn.
Mắt Triệu Liệt Húc tối sầm, nhìn Chu Khôn với ánh mắt như dao cau khoét vào mỏm đá.
Chu Khôn hớp nốt chút rượu vang còn lại, chợt mỉm cười với anh: “Lần sau có cơ hội chúng ta lại trò chuyện tiếp, tôi đã hẹn gặp giám đốc Hoàng bên kia rồi.”
Triệu Thế Khang liên tục đáp được.
Chu Khôn gật đầu, đưa Trương Uẩn đi mất.
Triệu Liệt Húc đặt ly rượu xuống, ngó đồng hồ đeo tay rồi nói với Triệu Thế Khang: “Con đi tìm Thanh Hà.”
“Đi đi.” Cố Dung kéo Triệu Thế Khang lại bảo: “Hồi nãy tôi nhìn thấy phó giám đốc Lý, hình như con gái cậu ấy cũng tới, trông tròn trịa mà mũm mĩm đáng yêu lắm, ông đi xem chung với tôi đi.”
Triệu Thế Khang: “Ôi trời bà thật là, hễ thấy con nít là không chịu ngồi yên.”
Triệu Liệt Húc đi thẳng đến nhà vệ sinh phía đông ở tầng 1. Vừa đi được vài bước anh bỗng dừng lại, quay đầu thoáng thấy bóng dáng của Chu Khôn đang trò chuyện với một người đàn ông mặc âu phục màu xám, nét mặt của ông ta luôn giữ sự lạnh lùng.
Anh nhìn nhầm rồi ư?
Hơi thở, cách ngắt câu và âm cuối vừa rồi cực kỳ giống người hai mươi hai năm về trước, nhưng giọng Chu Khôn vừa khàn đặc lại mỏng nên láng máng cảm giác hơi khác nhau.
Đã hai mươi hai năm trôi qua, tính cách, lối sống, ngoại hình của một người sẽ thay đổi, huống chi là giọng nói.
Triệu Liệt Húc nhéo mi tâm, thở dài.
Có lẽ vụ án của Tăng Quốc Phát đã làm anh rối tung lên.
…
Dương Thanh Hà đi vệ sinh xong thấy Chu Khôn vẫn còn ở đó, cô do dự vài giây rồi lên tầng hai. Người phục vụ bảo tầng hai là khu nghỉ dưỡng, yên tĩnh hơn và có cả bể bơi.
Tiệc vừa bắt đầu nên tầng hai vắng hoe, mặt nước xanh biếc phản chiếu lại vầng trăng.
Thời tiết ngày càng mát mẻ, qua vài ngày nữa là bước vào thu nhưng chắc sẽ còn nóng dài trong thời gian tới.
Dương Thanh Hà đi tới đầu hồ bơi, trên từng dãy bàn trải khăn trắng có bày rượu cùng các món ăn ngon. Cô bưng ly nước trái cây lên và nhấp một ngụm, vừa ngẩng đầu đã thấy ánh lửa lập lòe ngay dàn cây leo xanh bên phải.
Chàng trai chống khuỷu tay lên lan can trắng, lưng hơi cong, ngón tay kẹp điếu thuốc. Hai gò má cậu ta lõm xuống, ngũ quan tuấn tú song lạnh lùng.
Dương Thanh Hà tựa vào một bên lan can, “Tôi xin một điếu thuốc được chứ?”
Từ Duệ Hàng ngước mắt, mặt mày dửng dưng. Cậu ta ngậm điếu thuốc, ném bao thuốc lá và bật lửa cho Dương Thanh Hà.
“Cảm ơn.”
Dương Thanh Hà ngửi điếu thuốc, lâu lắm rồi cô không hút.
Cô thành thạo châm thuốc lá, rít một hơi thật dài, làn khói mờ ảo tan biến trong không khí. Dương Thanh Hà lay điếu thuốc, cất lời: “Tôi tên là Dương Thanh Hà, bạn cùng phòng của Tô Cấm.”
Từ Duệ Hàng đưa mắt nhìn ra xa, trầm giọng nói: “Tôi từng nghe cô ấy nhắc tới.”
Từ Duệ Hàng quay ra ngoài, Dương Thanh Hà tựa vào trong, hai người đứng ngược hướng, cô ngẩng đầu ngắm trăng.
“Hai người kết trái chưa?” Cô hỏi.
Từ Duệ Hàng biết cô đang hỏi gì, cậu ta không đáp.
Trong lòng Dương Thanh Hà đã sáng tỏ, “Đừng làm tổn thương cô ấy, cô ấy rất đơn thuần.”
Ít nhiều gì cô cũng từng tiếp xúc với một số cậu ấm cô chiêu trong giới thượng lưu, lòng dạ ai cũng sâu không lường được, đối với công ty và phụ nữ cũng vậy, chẳng được mấy ai sạch sẽ.
Tuy cô và Tô Cấm quen nhau chưa lâu, nhưng cũng được xem là bạn thân. Có lẽ vì Tô Cấm là bạn nữ trong nước đầu tiên của cô. Cô ấy lại yếu đuối ngây thơ, đối xử với cô chân thành, lâu rồi cô chưa có một người bạn như vậy.
Từ Duệ Hàng nhếch môi, ánh trăng tỏ qua đôi mắt dưới cặp kính mỏng, sâu thẳm và trong trẻo.
Cậu ta dập điếu thuốc, thản nhiên đáp: “Cô hiểu lầm tôi, tuy nhiên… Chuyện này chẳng liên quan gì đến cô cả.”
Từ Duệ Hàng đút hai tay vào túi, nhấc đôi chân dài rời đi.
Dương Thanh Hà bật cười.
Bướng bỉnh, lạnh lùng, thông minh, người con trai mà Tô Cấm thích thật sự không tồi.
Dương Thanh Hà hút thuốc, nhìn gia cảnh của Từ Duệ Hàng, nụ cười dần cứng lại.
Từ thần thái cho tới điệu bộ của người này, cô bỗng thấy quen thuộc một cách kì lạ.
Dương Thanh Hà cụp mắt và xoay người, cô nhìn đằng xa xôi, đêm đã buông nhưng vẫn nghe thấy tiếng sóng vỗ.
Trong phút chốc, hai bóng hình chợt chồng lên nhau.
Một người là Chu Khôn, một người là Từ Duệ Hàng.
Dương Thanh Hà ngoảnh lại, Từ Duệ Hàng đã mất dạng. Cô sửng sốt một hồi, khói thuốc quanh đầu ngón tay bay lượn lờ trước mắt.
Từ Duệ Hàng trông như bản sao của Chu Khôn vậy, cả người toát lên vẻ lạnh lùng và kiên định, luôn đem lại cảm giác thâm trầm và u ám, chỉ khác là đôi mắt cậu ta sáng hơn Chu Khôn nhiều.
Là do chưa trải đời nhiều nên trông sáng sủa hơn chăng?
Dương Thanh Hà cau mày, điếu thuốc còn chưa tới miệng đã bị cướp mất.
Triệu Liệt Húc đứng sau lưng Dương Thanh Hà, thân hình cao lớn gần như bao trọn lấy cô. Tay trái anh đặt lên vai cô, tai phải cướp điếu thuốc nọ.
“Chẳng phải em bảo sẽ thôi hút thuốc sao? Vậy lần trước là gạt anh à?”
Giọng điệu trầm ấm vang lên, Dương Thanh Hà không ngờ mình bị bắt tại trận bèn láu lỉnh xoay người ôm lấy anh, giọng ngọt ngào như rót mật.
“Không lừa anh đâu, sau lần trước thì đây là lần đầu tiên mà.”
Triệu Liệt Húc xoa phía sau đầu Dương Thanh Hà, anh hút nốt nửa điếu thuốc còn lại, đầu thuốc lá dính son môi của cô, phảng phất hương vị ngọt ngào.
Anh nhả khói, hôn lên trán cô, “Em có tâm sự à? Sao lại chạy lên đây?”
Dương Thanh Hà dụi vào lòng Triệu Liệt Húc, bên tai là nhịp đập mạnh mẽ của anh.
“Không phải, em không muốn tới gần ông ta nên lên đây hóng gió thôi.”
“Ba dượng của em? Trước kia anh không thấy em đề cập đến.”
“Em cũng không ngờ hôm nay sẽ gặp phải ông ta. Vài ngày trước đã gặp một lần, là cái hôm anh bắt người ở Khải Lệ, em tưởng ông ta sẽ không ở Trung Quốc lâu.” Dương Thanh Hà dừng lại rồi kể tiếp, “Thật ra không có gì đáng kể, em không thân với ông ta, anh có thể không tin nhưng nhà họ Chu quá lạnh lẽo, mẹ em cũng thế. Nói dễ nghe thì mọi người đều là một cá thể tự do, nói khó nghe thì chỉ là người nhà trên danh nghĩa mà thôi.”
Triệu Liệt Húc: “Hôm nay gặp ba dượng của em, anh mới nhận ra rằng dường như mình không biết hết về em.”
Dương Thanh Hà đầy hứng thú: “Ồ? Có phải anh cảm thấy bản thân như người ngoài đúng không?”
“Người ngoài? Là anh á?”
“Đương nhiên không phải, vì anh là đội trưởng Triệu mà em yêu nhất.”
Triệu Liệt Húc bật cười, rít một hơi cuối cùng, sau đó đang dụi điếu thuốc thì liếc thấy tàn thuốc lá rơi trên lan can.
Lúc anh lên lầu đụng phải Từ Duệ Hàng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh với đôi mắt trong veo, Triệu Liệt Húc nhướng mày: “Điếu thuốc đó là Từ Duệ Hàng cho em à?”
“Em đã xin cậu ta.”
“À, nhà họ Từ định kết thông gia với nhà họ Chu, nếu hôm nay anh không ở đây thì có phải chuyện này đã định một nửa rồi không?”
Dương Thanh Hà phồng má, cố ý làm nũng.
Triệu Liệt Húc bóp má cô, “Trả lời đi.”
“Anh ghen sao?”
“Không.”
“Bạn Từ Duệ Hàng đẹp trai cao ráo, tác phong có thừa, tuổi tác lại xấp xỉ em, nếu không có anh thì…” Dương Thanh Hà cố ý kéo dài giọng.
Triệu Liệt Húc cười khẩy.
Dương Thanh Hà ôm cổ anh, nhón chân lên hôn Triệu Liệt Húc, “Em chỉ thích anh thôi, không có nếu như. Huống hồ bây giờ bọn họ đều biết em là người phụ nữ của anh, anh muốn chối bỏ cũng không được đâu.”
Triệu Liệt Húc choàng tay qua vòng eo thon thả của Dương Thanh Hà. Váy dạ hội bó sát càng tôn lên dáng người của cô, phía trên là xương quai xanh nhô lên. Anh di chuyển tầm mắt về phía chính giữa, mặc dù không sâu nhưng vẫn có.
Dương Thanh Hà cắn môi Triệu Liệt Húc, “Anh đừng hòng vứt bỏ em.”
Triệu Liệt Húc cười nhạt, “Em là người phụ nữ của anh sao?”
“Tại sao em không phải?”
“Thật?”
Dương Thanh Hà chớp mắt, “Vậy đội trưởng Triệu cho em làm người phụ nữ của anh không?”
Triệu Liệt Húc cúi đầu hôn cô, trong lúc môi lưỡi quấn quít, anh hỏi: “Cái đó hết chưa?”
“Ưm… Hồi nãy lúc đi vệ sinh em đã xem qua, hôm nay không có.”
Anh ghì chặt eo cô, “Dương Thanh Hà, tối nay em chết chắc rồi.”
HẾT CHƯƠNG 42
___________
- -----oOo------