• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thi Dạ Triêu nói với cô "Không được", Cố Lạc cảm thấy đây thuần túy là chủ nghĩa đại nam tử đang tác quái."Bây giờ nói không được quá muộn, đứa bé tôi đều sinh ra rồi, không nhét trở về trong bụng được."

Thi Dạ Triêu nhẹ a."Nếu như em khi đó là đúng tò mò về đàn ông, anh ngược lại thật ra có thể lý giải, dù sao phụ nữ cũng khao khát." Bàn tay của anh trực tiếp đặt lên bụng của cô,"Nhưng anh thật sự không nghĩ ra, là dạng đàn ông gì có thể để cho em nguyện ý ở thời điểm đó sinh cho hắn đứa bé còn phải trốn Cố tiên sinh cùng anh trai em, trừ Er¬ic, anh không nghĩ ra ai còn có thể có sức quyến rũ lớn như vậy khiến cho em làm như vậy."

Thi Dạ Triêu ngoài miệng nói lời đứng đắn, nhưng động tác dưới tay lại mang theo rõ ràng ý vị tình sắc. Bên trong xe không gian lại lớn như vậy, Cố Lạc còn có thể đi nơi nào trốn anh, huống chi trốn luôn luôn không phải là tác phong của cô.

"Đừng nghĩ đàn ông trên đời cũng chỉ có Thi gia các anh mới có, tôi thích sinh con cho ai đó cũng là chuyện của tôi, anh quản được nhiều như vậy sao?" Cố Lạc khẽ nâng lên cằm nhỏ: "Không chấp nhận nổi tôi có đứa bé, không muốn làm bố dượng, vậy đi từ hôn tốt lắm."

Anh nếu thật sự là lui hôn, Cố Lạc cảm kích anh còn đến không kịp rồi, Thi Dạ Triêu làm sao không biết chút tính toán nhỏ của cô, cười hỏi: "Để cho anh lấy lý do em có đứa bé từ hôn sao?"

Cố Lạc liếc anh, "Anh không phải là đồng ý thay tôi giữ bí mật chuyện này?"

Thi Dạ Triêu hồi tưởng, vẻ mặt mờ mịt."Lúc nào vậy? Anh thế nào không nhớ rõ có đồng ý em?"

Cố Lạc: ". . . . . ." Cô vốn tưởng rằng có thể lấy chuyện đứa bé của anh cùng Chử Dư Tịch làm điều kiện uy hiếp, quay đầu lại vẫn là không có bắt được bất luận cái nhược điểm gì của người đàn ông này.

Bọn họ đối thoại có qua có lại, 72 ở phía trước nghe hăng hái vô cùng, nhưng cũng toát mồ hôi dầm dề: hai người này tim rốt cuộc làm bằng gì? Đối với người khác mà nói chuyện này căn bản không thể nói ra ngoài được cứ như vậy bị họ dễ dàng giắt ở khóe miệng, chẳng lẽ đã bại lộ vết thương, sẽ không coi là tổn thương? Như vậy bị đối phương xé sẽ không đau?

Tầm mắt 72 trong lúc lơ đãng ở trong kính chiếu hậu cùng Cố Lạc chống lại, suy nghĩ một chút, chủ động nói: "Yên tâm, Cố tiểu thư, tôi cái gì cũng không nghe."

Ở bên cạnh ông chủ nhiều năm, chuyện nhìn mặt mà nói là kỹ năng phải tu luyện. Nếu tạm thời không nhìn một mặt âm ngoan của Thi Dạ Triêu, anh là một người mười phần thân sĩ, hơn nữa đối với phụ nữ, đa số thời điểm đều là dung túng, bao gồm đối tượng thuộc hạ giống như cô, chỉ cần không làm sai chuyện những ngày sau này cũng rất dễ dàng, tiền lương thù lao cũng không keo kiệt.

Nhưng nhiều năm như vậy, trừ bỏ Chử Dư Tịch, người phụ nữ có thể khiến cho anh dung túng tới mức như thế, chỉ có vị Cố tiểu thư trước mắt này.

Anh bình thường nhìn như không để ý, thật ra thì đều là bởi vì không quan tâm người khác đối với anh làm cái gì, nói gì. Đi theo bên người anh 72 hiểu rõ nhất, Thi Dạ Triêu cũng không phải không để ý, chỉ là không ai dám đụng vào giới hạn thấp nhất của anh.

Mà Cố Lạc, anh chẳng những để cho cô đụng, còn cho phép cô cầm lưỡi dao sắc bén ở trên vết thương của anh khuấy đảo lặp đi lặp lại nhiều lần, chẳng những không cảm thấy anh có bao nhiêu đau đớn, ngược lại càng giống như là đang hưởng thụ.

Nghĩ như vậy, 72 không thể không âm thầm oán thầm, không trách người khác nói Thi Dạ Triêu là một người ác độc biến thái, ngay cả cô cũng không muốn lại giải thích thay anh.

Trước mắt quan hệ hai người này mặc dù so với trước kia hòa hoãn không ít, nhưng môi thương khẩu chiến vẫn là chủ đề mỗi lần ở chung, nhưng Thi Dạ Triêu đã phóng túng cô ấy như vậy, 72 dĩ nhiên cũng muốn theo ông chủ.

Xe lái vào thành, 72 hỏi: "Trước đưa Cố tiểu thư về nhà sao?"

Lấy được đáp án dĩ nhiên là hai người miệng đồng thanh một câu: "Không cần."

Cố Lạc: "Ở trước mặt tìm một chỗ cho tôi xuống xe là được rồi."

Thi Dạ Triêu liền nói: "Trở về chỗ của tôi."

72 dĩ nhiên muốn nghe theo chủ nhân mình phân phó, áy náy nhìn Cố Lạc một cái.

Cố Lạc cứ như vậy bị buộc đến biệt thự của Thi Dạ Triêu.

Không biết có phải hay không bởi vì lộ trình xa trên đường lại lắc lư, lúc xuống xe nét mặt Thi Dạ Triêu có vẻ không quá thoải mái. 72 theo bản năng đi đỡ anh, trên đường linh cơ nhất động, không để lại dấu vết thu tay lại chỉ coi không nhìn thấy cũng lui về phía sau một bước. Cố Lạc không muốn chủ động tiếp nhận tay như vậy, mấy ngày qua nâng anh dìu anh thậm chí là thay thuốc đổi băng cô làm không ít, tất cả là báo đáp lại anh.

Lần thứ ba đi tới nhà Thi Dạ Triêu, cảm giác cả Cố Lạc cùng lần trước một dạng, không được tự nhiên. Thi Dạ Triêu biết cô không được tự nhiên, bởi vì thẳng đến trước mắt, cô đối với nơi này ấn tượng cũng không tốt như vậy, không phải đối với Thi Dạ Diễm lần đó say rượu luống cuống, chính là đối với anh say rượu thất thân.

Cố Lạc vừa đem anh đỡ về trên sofa phòng khách lầu hai, chỉ thấy từ trong phòng ngủ chính của anh đi ra một người, một người phụ nữ.

Người phụ nữ kia tóc màu vàng tán loạn trên vai, mặc váy ngủ thắt đai tơ tằm, thấp ngực, chân không, lộ chân dài trắng nõn, ngáp dài còn buồn ngủ vặn eo bẻ cổ: "Rốt cuộc biết trở lại?"

Người phụ nữ hỏi xong mới phát hiện Cố Lạc, sửng sốt một chút, nhìn Thi Dạ Triêu ở trên ghế sa lon một chút, sau đó hướng Cố Lạc cười một tiếng: "Tôi không biết có khách, xin lỗi."

Cố Lạc ở trong trí nhớ tìm tòi tướng mạo người phụ nữ này, rất nhanh tập trung: cô và Lục Kya Việt lần đó đi ăn bên ngoài trùng hợp đụng phải Thi Dạ Triêu cùng một mỹ nhân tóc vàng ở cùng nhau, trước mắt theo trực giác của phụ nữ thì chính là cô ta.

"Không sao, tôi lập tức phải đi ngay." Cố Lạc không rõ ràng lắm quan hệ cô ta và Thi Dạ Triêu, có thể từ trong phòng ngủ của anh ta ăn mặc như vậy ra ngoài, trước mắt xem ra cũng không như bình thường.

Cố Lạc thật sự là tính toán phải đi, cũng đang ở lúc xoay người cảm thấy có chỗ nào không đúng: phụ nữ? Từ trong phòng của anh ta xuất hiện phụ nữ?

"Ít nhất, chờ thay thuốc cho anh đã." Thi Dạ Triêu kịp thời gọi Cố Lạc lại.

Từ lúc nhìn thấy Ve¬ra ra ngoài Thi Dạ Triêu liền bắt đầu nhức đầu, thừa dịp Cố Lạc không nhìn thấy, sắc mặt không lấy gì làm tốt liếc mắt một cái trừng ném qua."Cô ấy không phải khách."

Cố Lạc lại quay người lại, "Để vị tiểu thư này giúp anh được rồi, tôi còn chuyện khác."

Ve¬ra bị trừng uất ức, tự biết là làm hại chuyện của anh, vội khoát tay."Tôi không được, tôi thấy máu là choáng."

Cố Lạc nhàn nhạt, "Không có máu." Vết thương đã bắt đầu khép lại, ở đâu ra nhiều máu để chảy như vậy?

Lấy cớ sứt sẹo như vậy, Ve¬ra cười gượng, vẩy ra tóc dài định thẳng thắn."Tôi mới vừa tỉnh ngủ, không muốn nhìn thấy hình ảnh khẩu vị nặng như vậy."

Dứt lời liền quay eo lắc mông đi xuống lầu, lưu lại Cố Lạc cùng Thi Dạ Triêu hai người không khí tế nhị nhìn chăm chú chốc lát.

Thi Dạ Triêu trước tiên mở miệng."Sẽ không tính toán mặc kệ anh liền cứ như vậy đi chứ?" Anh cố ý nói đáng thương như vậy, ngược lại lại bị Cố Lạc xem thường đáp lễ.

Cô thật đúng là không có biện pháp cứ đi thẳng như thế, theo cá tính của cô, luôn là không muốn thiếu người khác, nhất là thiếu Thi Dạ Triêu. Cũng không biết là Thi Dạ Triêu cố ý hay là có tâm, đem thuốc nước làm rơi vãi dơ bẩn một thân mình, Cố Lạc lại chỉ đành phải nâng anh đi phòng tắm rửa sạch.

Áo sơ mi nguyên bản chính là mở rộng ra, vì đổi thuốc dễ dàng, Thi Dạ Triêu ngồi dựa vào trên bậc thang bên cạnh bồn tắm, Cố Lạc giặt khăn lông cởi ra đai lưng. Chờ Cố Lạc lộn trở lại, anh đã ngồi ở đằng kia một bộ tư thái chờ cô cởi quần cho mình.

Thấy cô đối với lần này làm như không thấy, Thi Dạ Triêu chỉ chỉ một vết dơ lớn trên quần."Không cần em tắm nó, đem anh làm khô cạn sạch là được rồi."

Cố Lạc không chịu nổi hừ cười một tiếng, chỉ phụ trách lau nửa người trên của anh. Bởi vì là ngồi, mà cô là đứng, thời điểm Thi Dạ Triêu nhìn cô cần khẽ ngửa đầu."Đừng chỉ chăm sóc phía trên, anh ‘nửa dưới thân’ cũng cần em."

Cố Lạc căn bản không để ý anh, đem khăn lông bẩn nhét vào trong ngực anh, mở nắp bình thuốc thoa thuốc cho anh.

Cô cúi đầu, tóc từ vành tai chảy xuống che mặt. Thi Dạ Triêu không nhịn được đem tóc cô vén ra sau tai, sau đó tay kia liền bắt đầu dần dần không ở yên."Lưu lại ăn cơm tối?"

"Chỉ là ăn cơm tối sao?"

Thi Dạ Triêu rất thành thực cười, ám chỉ nói: "Còn có bữa ăn sáng ngày mai."

Cố Lạc châm chọc kéo khóe miệng, "Không phải là tôi xem thường anh... anh bị thương thành như vậy, tôi thật sự đối với lực chiến đấu của anh bày tỏ hoài nghi."

Thi Dạ Triêu cúi thấp đầu, mập mờ đến gần cô."Vậy em liền chăm sóc người bị thương một chút, đổi lại tư thế cơ thể, em ở phía trên chủ động một lần, như thế nào?"

"Trong đầu anh trừ chuyện như vậy không có những thứ đồ khác hả ?" Cố Lạc đem thuốc đều đều vẽ loạn lên trên vết thương dài của anh, tay không khỏi dùng thêm chút sức, Thi Dạ Triêu lập tức cảm thấy đau đến không muốn sống.

"Thật muốn làm, anh không phải là đã có sẵn phụ nữ."

Rốt cuộc chuyển đến đề tài này, Thi Dạ Triêu rất thích ý giải thích."Ve¬ra? Cô ta mới là khách nhân, tạm thời nương nhờ ở chỗ này của anh thôi. Đừng hiểu lầm, anh cũng không có thói quen tùy tiện cùng phụ nữ ở chung, cuộc sống riêng rất sạch sẽ."

"Anh nghĩ hơi nhiều, anh và người nào ở chung, cuộc sống riêng sạch sẽ hay không sạch sẽ cùng tôi không hề có chút quan hệ nào." Cố Lạc tay quấn xong băng gạc, thu thập cái hòm thuốc một chút rồi đi rửa tay, thuận tiện rửa sạch làn váy bị anh một đạo làm dơ.

Thi Dạ Triêu ở phía sau nhìn đường cong bóng lưng đẹp đẽ của cô, bởi vì cô ở trước mặt kéo làn váy đi lên, hình dáng cặp mông liền thay đổi đến mức vô cùng rõ ràng. Thi Dạ Triêu thẳng cởi quần dài, chống lên thân thể đi tới phía sau cô, triển khai hai cánh tay vây tại ở hai bên cô trên mặt bệ rửa tay rộng rãi.

"Vậy chúng ta sẽ nói một chút chủ đề có quan hệ với em." Thi Dạ Triêu đứng gần mấy tấc, nơi bụng dưới như có như không ở trên mông tròn đầy đặn vểnh lên của cô nhẹ vuốt ve."Anh cảm nhận được thân thể của anh nhớ nhung em, nếu không tại sao hiện tại mỗi lần nhìn thấy em đều đặc biệt tưởng nhớ cùng em làm yêu?"

Cố Lạc nhất thời tóc gáy dựng lên, bởi vì anh nói trắng ra cùng sau lưng một cây gì đó từ từ kiên cứng, lập tức quay người lại, cánh tay để ngang giữa hai người, nhưng như cũ không ngăn được thân thể anh lấn tới."Chớ làm loạn, muốn động dục đi tìm người khác, tôi nói rồi không muốn cùng anh có cái chủng loại tiếp xúc này."

Thi Dạ Triêu tà khí nhướng mắt quan sát, "Đừng vô tình như vậy, người quen ‘làm việc’." Tiếp theo không nói hai lời một tay kéo eo Cố Lạc, vung lên làn váy của cô dò đi lên. . . . . .

Ve¬ra ở dưới lầu vừa ăn vừa cùng 72 hàn huyên một hồi, thủy chung không thấy hai người này xuống, Mắt ngọc chuyển một cái, hỏi: "Vị kia Cố tiểu thư, là bạn gái mới của Evan sao?"

Vấn đề này làm khó 72 rồi, "Không hẳn là, nhưng. . . . . ." Thi Dạ Triêu không tiết lộ chuyện hôn ước ra bên ngoài, trừ đi tầng này quan hệ, hai người bọn họ quả thật không coi là bạn bè trai gái.

Ve¬ra đổi hỏi pháp: "Bọn họ đã làm sao?"

72 chỉ cười không nói, không nói bàn về chuyện riêng của ông chủ, chỉ là cô cười đã rất không đạo đức cho Ve¬ra đáp án. Ve¬ra cầm một miếng bánh mì, một mặt cười xấu xa."Nếu như mà tôi hiện tại đi lên ngộ nhỡ hư chuyện tốt của bọn họ, anh sẽ không đuổi tôi đi chứ?"

72 vẫn là cười, cúi đầu uống cà phê, mà Ve¬ra hiểu lời ngầm là: có thể thử một lần.

Vì vậy Ve¬ra lập tức giao phó hành động, rón rén đi lên lầu, phòng khách đã sớm không có ai, cô đem mục tiêu khóa ở phòng ngủ. Phát hiện phòng ngủ cũng là trống không, mà cửa phòng tắm cũng là nửa khép. Ve¬ra nuốt nước miếng, đem đai an toàn áo ngủ của mình kéo xuống một chút, hít sâu một hơi, rồi kéo ra cửa phòng tắm không khí ám muội gọi anh: "Evan, có nhìn thấy t-back của người ta hay không? Anh thích nhất cái kia —— ách, tôi không phải là tới không đúng lúc chứ?"

Ve¬ra chớp mắt ngọc vô tội, đối với một màn trước mắt này cô hài lòng cực kỳ.

Thi Dạ Triêu đưa lưng về phía cô, toàn thân chỉ có áo sơ mi nửa lui bên hông lộ ra phần lưng tráng kiện cùng 1 góc băng gạc màu trắng, mà cái hông của anh là đang ở bắp chân mảnh khảnh của người phụ nữ chuyển động, mà hai cánh tay của Cố Lạc níu lấy áo sơ mi của anh không biết là muốn anh cởi hay là muốn anh mặc, giờ phút này đang không trên không dưới khoác ở đó. Phóng qua thân thể của anh, có thể mơ hồ thấy Cố Lạc quần áo xốc xếch, làn da trắng bõng còn có áo lót màu đen của cô.

Thi Dạ Triêu quay đầu lại, vẻ mặt cực kỳ khó chịu, không xác định hỏi: "Tôi thích nhất cái kia?" Anh lúc nào thì thích gì đó của người phụ nữ này rồi hả ?

Ve¬ra gật đầu, chợt ánh mắt sáng lên: "A! Tìm được, đang ở bên cạnh anh."

Thi Dạ Triêu theo phương hướng tay cô chỉ nhìn sang, bên cạnh khăn lông trên kệ quả thật treo một khối vải vóc nho nhỏ. . . . . .

Anh nhắm lại mắt, không đợi mắng chửi người, nguyên bản hạ thân người nào đó đang căng cứng mạnh mẽ đem anh đẩy ra, hai ba lần kéo xong quần áo của mình, giơ tay lên tát anh một cái, sau đó quay người bước đi.

"Bye." Ve¬ra nhiệt tình cùng Cố Lạc vẫy tay chào tạm biệt, nhìn lại người đàn ông sắc mặt u ám bên kia, phía dưới lại rõ ràng nâng cao, cười ngọt ngào."Cô ấy như thế nào lại đi hả?"

Thi Dạ Triêu cắn răng nghiến lợi, "Cô có phải chán sống hay không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK