Vệ sĩ phía sau thấy anh rất lâu không nói gì, cả gan nói: "Athena muốn cứu một người không phải việc khó. Trình tiểu thư ở trong tay anh ta càng lâu thì càng nguy hiểm."
Bọn họ không phải là đàn ông không có nhân tính. Tuy Cố Doãn không thừa nhận Trình Tiếu Nghiên nhưng bọn họ đều thấy ba tháng qua anh ăn ngủ không yên. Chỉ là không hiểu vì sao anh chậm chạp không có hành động gì. Nếu hôm nay đã mở miệng hỏi Thi Dạ Triêu thì rốt cuộc là đã không kiềm nén được nữa rồi.
Ai ngờ Cố Doãn vừa nghe lời này thì sắc mặt chỉ càng trầm hơn, cuối cùng không mặn không nhạt nói một câu: "Không chết được. Tuy Vera bảo vệ mặt mũi của cô ta không tệ nhưng cũng không để cho cô ấy chết."
Vệ sĩ lo lắng: "Nhưng loại người như Thi Dạ Triêu sao có thể nể mặt người ta? Trình tiểu thư lại không phải là đàn ông, yếu đuối --"
Cố Doãn liếc mắt qua, anh ta liền im ngay, thầm nghĩ ông chủ thật là vịt chết còn cứng mỏ, không, là lòng dạ sắt đá.
Thật ra Cố Doãn vừa hỏi thì Thi Dạ Triêu liền nhìn thấu người trước mắt. Đều là đàn ông, anh nhìn ra được Cố Doãn cố gắng che giấu sự lo lắng nhưng sự lo lắng này có bao nhiêu quan trọng thì anh không dư thời gian mà quan tâm.
Người được phái đi tìm Cố Lạc chưa hề mang về một manh mối có ích nào. Thậm chí sau này còn không có người dám nhắc tới chuyện này với anh.
Lần đầu tiên Lạc Già Việt gặp Thi Dạ Triêu sau khi anh gặp chuyện không may là vào một buổi chiều khi tan học. Lái xe tới đón cậu về, vừa vào cổng chính thì đã thấy một chiếc xe màu đen đậu ở đó.
Lục Già Việt không đợi xe dừng hẳn, vội vàng mở cửa xe, nhảy xuống, chạy như bay vào.
Đó là một cảm giác mới lạ mà Thi Dạ Triêu được thể nghiệm lần đầu tiên trong đời.
Một đứa bé gọi to tên anh, chưa đi tới cửa thì đã nghe thấy, đợi anh xoay người thì vừa hay nhào tới cạnh chân anh. Trong nháy mắt này dường như có thứ gì đó quất mạnh vào lòng anh.
"Evan!" Lục Già Việt ôm chặt lấy đùi anh, ngửa đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng quan tâm không chút che giấu. Thi Dạ Triêu sửng sốt một chút rồi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu. Anh vừa mở miệng nói một chữ thì bỗng Lục Già Việt dùng hai tay ôm chặt lấy cổ anh, gào khóc: "Sao chú không về nhà? Mẹ không có ở đây, chú cũng không ở đây. Chẳng lẽ hai người không cần con nữa? Phải không?"
Lòng Thi Dạ Triêu trùng xuống nhưng hồi lâu không nói được nên lời. 72 quay đầu đi, tự rót một ly rượu ở quầy bar uống một hơi cạn sạch, viền mắt hơi ướt.
Thi Dạ Triêu im lặng rất lâu, bàn tay to chần chừ vỗ nhè nhẹ lên lưng Lạc Già Việt. Ai ngờ cậu bé càng khóc dữ hơn, bàn tay nhỏ bé đấm lung tung lên người anh để trút hết toàn bộ cảm xúc trong thời gian này ra. Người ở lại chăm sóc Lục Già Việt nghe tiếng chạy tới, mở to hai mắt, không thể tin được mà nhìn một màn này: Thi Dạ Triêu luôn cao cao tại thượng vậy mà lại đang dỗ một cậu bé.
Cô nhỏ giọng hỏi 72: "Đứa nhỏ này, ặc, rốt cuộc là có quan hệ gì với ông chủ? Là con riêng thật à?"
72 cười, lau đôi mắt, trả lời mập mờ không rõ: "Khó mà nói, ai biết được."
Từ lúc có trí nhớ tới nay, Lục Già Việt chưa bao giờ khóc như thế. Bởi vì chưa bao giờ có lý do cho cậu chảy nước mắt. Cố Lạc vẫn luôn cho cậu những thứ cậu muốn.
Chỉ tới giờ phút này, cậu mới cảm nhận được sợ hãi là gì, hoảng hốt là gì.
Hai người đàn ông một lớn một nhỏ này cũng không rõ "mất đi một người" là chuyện bọn họ không thể chấp nhận được nhất, cố tình ông trời lại sắp xếp để họ không còn lựa chọn nào khác mà phải chấp nhận chuyện này.
72 chuẩn bị bữa tối. Rốt cuộc Lục Già Việt dừng khóc, buông Thi Dạ Triêu ra, vô cùng mất tự nhiên mà lau đôi mắt đã sưng đỏ.
Thi Dạ Triêu càng thiếu thốn từ ngữ hơn. Lục Già Việt cũng mất tự nhiên, cái miệng nhỏ nhắn kể chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra bên cạnh nó trong khoảng thời gian này không ngừng như đang báo cáo. Chuyện có ích vô ích đều nói hết ra, mặc kệ anh có thích nghe không.
72 ngồi ở một chỗ khác trên bàn ăn, vừa đáp lời Lục Già Việt vừa lén quan sát vẻ mặt của Thi Dạ Triêu. Anh là một người rất ghét ồn ào, bây giờ lại nuông chiều Lạc Già Việt hết cỡ. Cô cũng không quên thái độ thù địch và kháng cự của đứa bé này với Thi Dạ Triêu.
Mọi người đều sẽ thay đổi. Sự dựa dẫm của ba người này với nhau vượt quá tưởng tượng của cô.
Buổi tối, Lục Già Việt ngồi cạnh bồn tắm nhìn 72 pha nước tắm, muốn nói lại thôi. Dường như 72 đang né tránh ánh mắt của cậu, bởi vì biết người trong lời cậu định nói là ai.
Chân nhỏ của Lục Già Việt dừng việc đá nước, ôm khăn tắm, chạy chân không ra ngoài. 72 không ngăn cản mà chỉ thầm thở dài.
Thi Dạ Triêu nghe tiếng Lục Già Việt mở cửa vào, vẫn chưa mở mắt, tiếp tục ngâm trong bồn tắm, trên trán đắp khăn.
Lục Già Việt bước lên hai bậc thang, cố lấy dũng khí, nói: "Con muốn tắm với chú."
Thi Dạ Triêu không có phản ứng, động cũng không thèm động một cái. Lục Già Việt thật cẩn thận đạo vào bồn tắm, học bộ dáng của anh, ngồi vào cạnh anh dưới sự ngầm đồng ý của anh. Trong lúc đó hai người không hề trao đổi gì nhưng bầu không khí rất tốt. Một lúc sau, Lạc Già Việt lấy khăn của anh, bước qua bắt đầu lau người cho anh, còn cẩn thận tránh mấy vết sẹo trên người anh.
Cậu nhìn ra được đây đều là những vết thương mới. Có lẽ...là có liên quan tới vết thương của Cố Lạc.
Bàn tay nhỏ bé của cậu lau giọt nước mắt còn chưa kịp rơi ra, hít hít mũi. Thi Dạ Triêu nhíu mày, mở mắt ra, hít một hơi thuốc nhưng lại phát hiện ra thuốc đã hết từ lâu.
Lục Già Việt to gan ngăn cản động tác lấy thuốc của anh, "Mẹ không thích mùi khói."
Tay Thi Dạ Triêu dừng lại một chút, đáy mắt thoáng qua tia đau đớn không rõ. Anh buông hộp thuốc lá xuống, hai người lại rơi vào im lặng một lần nữa.
"Mẹ sẽ về." Bỗng Lục Già Việt nói rất chắc chắn: "Đây là lời hứa của mẹ với con."
"..."
"Cho nên chú đừng lo lắng."
"..."
Chờ mẹ về -- đây là lời hứa hẹn nặng nề nhất trước mỗi lần Cố Lạc nhận nhiệm vụ nói với Lục Già Việt.
Dưỡng thương cho tốt, em chờ anh tới cứu em -- đây là lời hứa hẹn nặng nề nhất mà Cố Lạc nhận được từ Thi Dạ Triêu. Cố Lạc tin tưởng anh.
Trái tim Thi Dạ Triêu như bị dao cứa, đứng dậy mặc áo tắm vào, không nói một lời, để Lục Già Việt lại.
72 nghe thấy tiếng cửa phòng mở thì đi theo Thi Dạ Triêu lên sân thượng.
Anh đón gió mà đứng, miệng ngậm điếu thuốc chưa châm, hơi thở trang nghiêm đầy áp lực tỏa khắp xung quanh.
Mưa ở Vancouver nói đến là đến. 72 mở dù che cho anh, không biết phải an ủi thế nào. Trên vai Thi Dạ Triêu có dấu răng. Là dấu vết cô để lại khi anh xử lý vết thương cho cô. Đã qua lâu vậy rồi mà nó vẫn còn rõ như thế. Anh chạm vào vai qua lớp vải áo: "72."
72 tiến lên một bước, chờ được chỉ thị, lại nghe anh nỉ non như đang lẩm bẩm: "Có phải tôi không nên đối xử với cô ấy như thế không."
Tìm ra người đứng sau lưng quan trọng hay cô...quan trọng.
72 theo anh đã lâu, đây là lần đầu tiên thấy anh nghi ngờ quyết định của mình: "Đừng lo quá, Cố tiểu thư sẽ không sao --"
"Cô ấy có thai rồi."
"..."
Hồi lâu sau 72 mới hiểu được, phản ứng đầu tiên là dường như muốn trốn đi, không có dũng khí nhìn xem nét mặt lúc này của Thi Dạ Triêu là thế nào. Trong tình huống này, khả năng có thể giữ đứa bé dường như là 0. Nếu thế, đây cũng là lần thứ hai Thi Dạ Triêu tận mắt nhìn thấy đứa bé của mình rời đi.
Nghĩ tới ngôi mộ kia, 72 che môi lại, dùng hết toàn bộ sức kiềm chế để không khóc thành tiếng, chỉ sợ phát ra chút tiếng động nào quấy nhiễu tới anh.
Thi Dạ Triêu vẫn luôn không quay lại, đứng sừng sững như tượng đá.
Anh càng sóng nước chẳng xao như thế, 72 càng khó có thể khống chế cảm xúc của mình: "Tôi sẽ phái người đi thăm dò." Cô bỏ lại những lời này thì xoay người rời đi...
Mấy ngày sau, có người tìm tới 72. Giọng đàn ông trong điện thoại có phần xa lạ. Cô tìm tòi thông tin liên quan tới giọng nói này trong đầu thì người nọ bỗng nở nụ cười: "Vẫn nghĩ không ra thì quay đầu lại nhìn đi."
Người 72 đờ ra, vội vàng quay đầu lại, tiến vào tầm mắt cô là Ngải Tư với vẻ mặt bất cần đời và đôi mắt màu lam đầy tà khí.
...
Ngải Tư là người bên Cố Doãn nhưng anh lại một mình tới gặp 72 chỉ vì một chuyện.
Bên Từ Ngao cũng đang tìm Cố Lạc, 72 biết rõ trong lòng. Cô ung dung cúp điện thoại dưới cái nhìn chăm chú chứa ý cười của Ngải Tư, xoay người đi vào một cửa hàng bán hàng thủ công mỹ nghệ bên đường.
Ngải Tư quan sát xung quanh, không thấy có gì khác thường, mấy phút sau anh cũng vào theo.
Không gian trong cửa hàng rộng rãi nhưng trên kệ hàng bày đầy những bức tượng thủ công mỹ nghệ, cũng ngăn cản tầm nhìn.
Ngải Tư tìm được người phụ nữ xinh đẹp có mái tóc ngắn trước cái kệ thứ hai đếm ngược từ dưới lên. Cô đang cầm một cái lọ hoa có tạo hình kỳ lạ, đôi màu tinh tế nhíu lại, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Dáng người mảnh khảng với đường cong rõ ràng dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của anh. Ngải Tư thong thả bước tới, dừng lại bên cạnh cô, đưa lưng về phía cô, thuận tay cầm lấy một thứ thưởng thức.
Hồi lâu, 72 chờ không thấy anh nói gì thì lui lại một bước, khẽ dựa vào kệ hàng: "Bên phía đội trưởng Từ có mới không?"
Ngải Tư cũng lùi lại một bước, hai người đứng đối diện nhau. 72 tập trung chờ anh trả lời nhưng không ngờ anh lại từ trên cao nhìn xuống, liếc mình vài lần, cười tủm tỉm, dùng tiếng Trung hỏi: "72 là mã số của cô à? Có thể hỏi tên thật của cô được không?"
Lúc nói chuyện, tay anh xẹt qua đuôi tóc của cô. 72 không để lại dấu vết tránh khỏi, cũng đổi sang tiếng Trung: "Thời gian của tôi không nhiều, xin nhanh một chút."
Khóe miệng Ngải Tư nhếch lên, lấn về phía cô. 72 lấy bình hoa trong tay ngăn thân mình anh lại, tạo khoảng cách giữa hai người. Ai ngờ Ngải Tư lại thuận thế lấy bình hoa trong tay cô đi, với tay đặt nó về vị trí cũ. Lúc này giữa hai người không còn gì ngăn cách, chỉ cách một khoảng nhỏ.
Đầu 72 bị ép sát vào kệ hàng phía sau, không còn đường lui. May là Ngải Tư không vượt qua khoảng cách giữa họ, chỉ hơi cúi đầu, cố đè giọng xuống thấp nhất: "Cô cho là ai làm chuyện này? Vẫn nghi ngờ Cố Doãn à?"
Tư thế của anh ngả ngớn nhưng lại bàn bạc chuyện rất đứng đắn. 72 kiềm chế, "Tôi không mong là anh ta. Dù sao thì Cố tiểu thư cũng là em gái của anh ta."
Ngải Tư ra hiệu cho cô nói hết nhưng lại chống hai cánh tay bên cạnh cô, vây cô ở trước người mình. 72 mấp máy môi, giơ một tay lên, nhẹ nhàng khoác lên cổ anh.
Trong mắt người khác, bọn họ như một đôi tình nhân, chỉ có Ngải Tư biết rằng chỉ cần tay cô dùng sức một chút là có thể vặn gãy cổ anh.
Sao người phụ nữ nào anh cảm thấy có hứng thú đều khó đối phó thế?
Ngải Tư hậm hực thu tay, kéo mũ xuống, an phận đút tay vào túi quần, trấn an cô: "Đừng căng thẳng thế. Chỉ là để che mắt người khác thôi, cô biết mà."
72 hừ lạnh một tiếng đầy ghét bỏ, xoay người rời đi, không hề nói nhiều thêm với anh nửa chữ. Ngải Tư gọi cô cũng không nghe.
Người phụ nữ này, tính tình đủ lớn. Ngải Tư bất đắc dĩ theo sau cô. 72 vung tay ra sau, vẻ mặt như chạm phải thứ gì đó không sạch sẽ. "Tôi nói ròi, không có dư thời gian cho anh."
Ngải Tư rất bi thương, nhún nhún vai: Ok, đưa tôi đi gặp Thi Dạ Triêu."
...
Toronto
Lần đầu tiên Ngải Tư vào nhà lớn của nhà họ Thi, cũng là lần đầu tiên gặp Thi Dạ Triêu sau khi sự kiện kia xảy ra.
Trước cửa sổ sát đất là một ma - mơ - canh mặc một bộ áo cưới trắng tinh. Ngải Tư cũng biết đó là để chuẩn bị cho ai, trong lòng buồn bã. Anh giờ một lát mới thấy Thi Dạ Triêu xuất hiện, rõ ràngd✯đ✯L✯q✯đrằng anh ta không kiên nhẫn hơn 72 chút nào, đi thẳng vào vấn đề bằng một chữ: "Nói."
Ngải Tư cũng không nói lời vô ích, "Tin tức không rõ, manh mối có hạn, bối cảnh của người này không hề nhỏ."
Khuôn mặt tuấn tú của Thi Dạ Triêu tái đi, "Từ Ngao bảo anh mang vài câu vô nghĩa thế cho tôi à?"
Ngải Tư như không nghe thấy lời mỉa ai của anh, ghi lại từng manh mối trong đầu cho anh. "Tư liệu nắm được trước mắt vẫn là một người đại diện anh ta."
Thi Dạ Triêu nhanh chóng đọc lướt qua, nghe vậy thì giương mắt: "Ai?"
"Một người phụ nữ." Ngải Tư nói tới đây thì biết không cần phải nhiều lời nữa.
72 nhíu mi. Thực ra mục tiêu người này muốn nhằm vào không phải chỉ là Cố Lạc hoặc Thi Dạ Triêu mà là hai người bọn họ. Là au mà ra tay độc ác với Cố Lạc như thế? Là ai hận Thi Dạ Triêu như vậy?
Phụ nữ...
Theo vẻ mặt của Thi Dạ Triêu thì bọn họ cùng nghĩ tới một người.
Ngải Tư cũng là người có năng lực đoán ý qua lời nói và sắc mặt, cười: "Có người rồi?"
72 lấy ra một bộ album và manh mối, mở ra từng cái một. Người tình của Hổ Sa chết, có người lén đặt bom trong xe Thi Dạ Triêu, suýt nữa gây thành thảm kịch v.vv...Từng sự kiện xâu chuỗi với nhau.
Ngải Tư cầm lấy mấy tấm hình trong số đó, dừng trên tấm cuối cùng. 72 hỏi: "Sao?"
"Tôi từng gặp người này." Anh chỉ người đàn ông quay mặt lại trên tấm hình.
"Gặp ở đâu?"
Ngải Tư trầm ngâm nhớ lại, cuối cùng cho ra một đáp án: "Vài năm trước, tôi theo Cố Lạc đi Miami, từng gặp người này bên cạnh người nào đó. Sở dĩ nhớ rõ như thế là bởi vì một con mắt của anh ta là giả."
Miami! Lòng 72 căng thẳng, quay sang nhìn về phía Thi Dạ Triêu vẫn luôn không nói một lời. "Gặp người này bên cạnh ai?"
Ngải Tư cố ý dừng một chút, đưa ra một câu trả lời rất chắc chắn:
"Eric."
...
Quả nhiên.
72 cụt hứng ngồi trên ghế, Thi Dạ Triêu từ từ hạ mi mắt, để lại một phòng yên tĩnh đầy áp lực.
Một bóng người đứng thẳng trước cửa, Ngải Tư cách một cái bàn đều cảm nhận được gió bão lạnh thấu xương càng ngày càng lớn, chỉ có hơn chứ không kém lần gặp mặt giương cung bạt kiếm ở nước K ba tháng trước.
Ngực Thi Thác Thần bởi vì quá kiềm chế mà phập phồng, rồi sau đó lấy điện thoại trong ngực ra, chờ bên kia được nối máy thì nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh:
"Đưa Eric về đây, không quan tâm là dùng cách nào!"