Đợi cửa thang máy vừa đóng, không khí lập tức xảy ra biến hóa vi diệu.
Hai người mỗi người chiếm cứ một cái góc nhỏ, tư thái đều là lạnh nhạt mà phòng bị, cái loại phòng bị đó là phòng bị từ nội tâm phát ra.
"Không ngờ." Thi Dạ Diễm nhìn chằm chằm cửa thang máy soi rõ bóng người, "Em cho là anh đời này cũng sẽ không đem dây chuyền cho bất kỳ một người phụ nữ nào, không ngờ cứ như vậy dễ dàng cho Cố Lạc."
"Là chị dâu chú." Thi Dạ Triêu nhàn nhạt ném ra một câu.
Thi Dạ Diễm cười."Cuộc điện thoại đêm đó, anh rất để ý hả?"
"Anh không ngại cuộc điện thoại này."
Thi Dạ Diễm chứa đựng một tia không có ý tốt,"Như vậy là. . . . . . Để ý em?"
Thi Dạ Triêu không lên tiếng, đây coi như là cam chịu sao? Thi Dạ Diễm tiếp tục không sợ chết nhổ lông ở ngoài miệng sư tử: "Nếu đúng như vậy, vậy chuyện anh cần để ý còn hơn nhiều." Hắn nghiêng đầu một chút,"Ý nào đó mà nói, giữa chúng ta lại thêm tầng quan hệ, mặc dù em cũng không phải rất hy vọng làm tình địch của anh."
Hắn vừa định liệt kê từng thứ một đủ loại giữa hắn và Cố Lạc sẽ làm Thi Dạ Triêu tức giận, chỉ thấy Thi Dạ Triêu nghiêng đầu lại, khẽ mặt lạnh: "Chú là đặc biệt tưởng nhớ muốn cùng anh đánh một trận sao? Sau đó xem xem cô ấy đứng ở t bên nào?"
Thi Dạ Diễm mặt hướng về phía anh dựa vào nơi đó, vẫn là cái loại cười đó: "Nếu như em đoán không sai bây giờ trong lòng anh nhất định là muốn như vậy." Liếc anh mấy lần, "Nếu như không phải, vậy thì thu lại “ý chí chiến đấu” tản ra trên người anh một chút, trường hợp này động thủ thật không đẹp mắt, với thân phận của anh."
Thi Dạ Triêu khóe miệng bĩu một cái, ánh mắt sắc bén vài phần.
Thi Dạ Diễm hai cánh tay ôm ngực, "Chẳng qua nếu như anh muốn, em có thể theo cùng."
Kết quả hai người dĩ nhiên không có đánh nhau, Thi Dạ Diễm nói xong câu đó cửa thang máy liền mở ra. Cố Lạc đang ở bên ngoài nói chuyện với Cố Doãn, đưa lưng về phía bọn họ. Cố Doãn lông mày vừa nhấc, liếc Thi Dạ Triêu một cái, khẽ đẩy vai Cố Lạc hướng trong ngực anh đưa tới.
"Trước kia không nhìn ra, anh đối với phụ nữ đúng là có lòng, ra tay khá lớn." Sau lại liếc nhìn Thi Dạ Diễm."Tình yêu của đàn ông Thi gia các người đều là như vậy sao? Thật là khiến người ta bội phục."
Thi Dạ Diễm khinh thường hừ hừ, "Sính lễ đã cho rồi, xem anh chuẩn bị lấy cái gì làm hồi môn cho cô ấy."
Cố Doãn cười, nhìn hai người đàn ông Thi gia này một chút: "Sẽ làm cho anh hài lòng."
Cố Lạc không nhìn thấy gió nổi mây phun giữa hai người bọn họ, nhưng những này nhìn ở trong mắt Thi Dạ Triêu cảm giác đây tất cả có thâm ý khác.
Bởi vì không khí này thật sự tế nhị, Cố Lạc tìm cớ muốn rời đi trước cùng Thi Dạ Triêu. Cố Doãn biết tâm tư của cô, cũng không ngăn trở."Tôi còn có chuyện, ngày mai phải rời khỏi San Francisco, có lẽ gặp lại ở hôn lễ của anh rồi."
Cố Doãn vuốt vuốt tóc của cô, "Rất khó tưởng tượng, em từ đứa bé nho nhỏ một chút đã lớn đến phải lập gia đình rồi."
Cố Doãn mâu thuẫn trong lòng, Cố Lạc có thể cảm nhận được một chút. Cũng không biết có phải phải tối nay quá mức đắm chìm trong vui mừng cùng cảm động Thi Dạ Triêu tạo cho, cô đột nhiên cảm thấy nếu như Cố Doãn không có làm những chuyện kia với cô, lúc này sẽ là một khoảnh khắc ngọt ngào đối với cô. Hơn nữa tay Cố Doãn xoa đầu cô, lại cũng là ấm áp như vậy, nếu như đó không phải là ảo giác mà nói.
"Nếu như anh không muốn, em có thể không lấy chồng." Cố Lạc khẽ cong lên nụ cười, hơi cúi đầu, tay nhỏ bé nắm lấy tay áo của hắn, nhỏ giọng gọi câu: "Anh."
Cố Doãn động lòng, đem cô ôm gần một chút, cúi đầu hôn lên trán cô, thu lại biến đổi ở dưới ánh mắt mấy lần, cuối cùng lắng đọng, để âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe được: "Nhớ anh đã từng nói không? Không lấy anh ta, liền gả cho anh, em muốn gả cho anh?"
Một câu nói, dễ dàng đánh Cố Lạc về thực tế, đẩy hắn ra, mỉm cười trên mặt đã không có nhiệt độ, sau đó ngay cả một câu gặp lại cũng không có trực tiếp kéo tay Thi Dạ Triêu rời đi.
Mắt thấy xe của bọn họ đi xa, Thi Dạ Diễm bỗng dưng mở miệng."Tôi chưa có nói sao, tôi cảm thấy anh rất đáng thương."
Tầm mắt Cố Doãn vẫn như cũ nhìn chăm chú vào phương hướng bọn họ rời khỏi, vẻ mặt như thường."Có thể đáng thương hơn so với loại người như anh bị người nhà đuổi ra khỏi nhà sao? Diễm Thiếu"
Cách gọi "Thi Diễm Thiếu" đối với Thi Dạ Diễm mà nói không thể nghi ngờ là một sự mỉa mai, hắn bĩu môi, hào phóng thừa nhận."Ít nhất bại bởi Evan, coi như không có mất mặt như vậy. Tôi và anh không giống nhau, tất cả của anh đều là anh tự tay tạo thành."
"Tôi nghe không hiểu ý của anh." Cố Doãn đưa tay lấy điếu thuốc.
"Nếu như anh có thể từ lúc vừa mới bắt đầu đã đổi một phương thức đối với cô ấy, có lẽ đến bây giờ Cố Lạc đã tiếp nhận anh."
Cố Doãn vừa muốn đưa thuốc lá vào trong miệng, tay bỗng nhiên dừng lại, sau đó mới chậm rãi ngậm điếu thuốc, hai mắt híp lại."Anh biết không ít, cô ấy nói cho anh hay sao?"
"Chuyện này đối với cô ấy mà nói là một sỉ nhục, cô ấy kiêu ngạo như vậy, sẽ không nói với bất luận kẻ nào." Thi Dạ Diễm chỉ chỉ đầu của mình."Tôi không ngốc, nhìn ra được. Thẳng thắn mà nói, anh vốn là người có ưu thế nhất, nhưng cũng chính anh một tay đem cô ấy từ bên mình càng đẩy càng xa. Tôi không hiểu, anh là có lòng tin cô ấy sẽ không yêu Evan, hay anh cho là những thứ này đối với anh mà nói cũng không có quan trọng như vậy?"
Nếu như có thể, Cố Lạc và Thi Dạ Triêu sẽ không phát triển trở thành quan hệ bây giờ, thậm chí không có cơ hội nhận biết mình, chứ đừng nói đến một lòng với mình nhiều năm. Nhưng nếu tình cảm của Cố Doãn đối với Cố Lạc là yêu, như vậy hắn ta tại sao vừa bắt đầu đã dùng sai phương pháp.
Cố Doãn không có cho hắn đáp án, cho đến khi Thi Dạ Diễm đi thật lâu, hắn mới nhớ lại điếu thuốc trong miệng vẫn không có châm lửa. Tài xế đứng ở bên cạnh xe chờ, không biết người đàn ông này đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì, một mực nhìn một phương hướng. Cho đến khi hộ vệ khẽ thở dài một cái, đột nhiên mới hiểu nguyên nhân, nghĩ đến nhiều năm như vậy, có thể làm cho Cố Doãn đi đến con đường này cũng chỉ có một người.
Vốn là trước khi Thi Dạ Diễm hỏi ra cái vấn đề này, Cố Doãn vẫn biết rõ tình cảm của mình đối với Cố Lạc có bao nhiêu phức tạp thì có bấy nhiêu đơn giản. Hắn muốn có được cô, nhưng cũng muốn có được tất cả mọi thứ trừ cô ra, ví như thứ nhiều năm trước Thi Dạ Diễm vì Du Nguyệt Như buông tha, so hiện nay Thi Dạ Triêu chậm trễ hơn tự tay tặng cho Cố Lạc. . . . . .
Kết thân, trên mặt tình cảm mặc dù không tình nguyện, nhưng lý trí biết như vậy sẽ mang lại cho hắn bao nhiêu thứ.
Rốt cuộc là có lòng tin cô không sẽ yêu Thi Dạ Triêu, hay là cô yêu người nào đối với mình mà nói không quan trọng. . . . . .
Luôn luôn biết mình muốn cái gì Cố Doãn cứ như vậy bị cái vấn đề này quấn lấy, thì ra là đáp án vẫn rõ ràng bắt đầu thay đổi thành mơ hồ, bao gồm những đau đớn ở trong lòng trước kia bị hắn cố ý bỏ qua, giờ phút này lại rình cơ hội giùng giằng muốn phá lồng ra.
Cố Doãn nhẹ nhàng nắm tay, cảm giác dư vị lúc vừa đụng chạm cô, khi phản ứng lại, bỗng dưng phát giác mình cũng sẽ tham luyến thứ gọi là ấm áp cùng thân mật.
Một bên hộ vệ đưa qua một chiếc điện thoại di động, Cố Doãn liếc nhìn mã số lóe lên trên màn hình, nhận."Không cần nói với tôi ngưoi vẫn chưa tìm được cơ hội, đến tột cùng là không có cơ hội, hay là vẫn không nỡ xuống tay?"
Điện thoại đầu kia không nói gì, Cố Doãn suy nghĩ nặng nề chuyển một cái."Đã như vậy, chúng ta liền đổi lại cách chơi."
. . . . . .
Đợi cúp điện thoại trở lại trong xe, tài xế lắm mồm hỏi một câu: "Trực tiếp về khách sạn sao?"
Cố Doãn ngửa đầu tựa vào chỗ ngồi phía sau, nhẹ nhàng khép mắt, lời nói đến miệng chợt thay đổi."Tìm phụ nữ tới đây."
"Vâng"
Tài xế quay đầu xe, còn chưa đi ra ngoài lại nghe Cố Doãn đổi chủ ý: "Thôi, đi tới chỗ cô ta."
Cô ta?
Cô nào?
Tài xế và hộ vệ liếc mắt nhìn nhau, hộ vệ lắc đầu một cái, tài xế lại không dám hỏi, suy nghĩ một chút, trong bụng chủ ý đã định.
Cố Lạc và Thi Dạ Triêu ở chung một chỗ, vậy có khả năng nhất chỉ có thể là người đầu óc có chút ngu Trình tiểu thư.
Bọn họ đều cho rằng hiện tại Cố Doãn cần cũng không phải một người phụ nữ đầu óc thông minh cỡ nào, có lẽ hắn cần chính là một người bạn không đủ cơ trí lại có thể làm cho hắn thay đổi tâm tình.
. . . . . .
Cố Lạc tắm xong, Thi Dạ Triêu đang thông điện thoại với 72. Y phục của ánh còn chưa có đổi, đứng ở trước cửa sổ sát đất mà phân phó mấy câu với 72, Cố Lạc nhân cơ hội liên lạc tình cảm với Lục Kya Việt, nhưng đợi cô và con trai nấu hết nồi cháo điện thoại, Thi Dạ Triêu bên kia vẫn còn nói chuyện.
Cố Lạc nhón mũi chân lên đánh lén phía sau anh, ngón tay ra dấu tạo thành cây súng chĩa vào hông của anh, "Cấm động."
72 nghe được âm thanh Cố Lạc, nhìn xuống đồng hồ, chuẩn bị kết thúc điện thoại. "Đúng rồi, Thi phu nhân nói tất cả áo cưới lễ phục cũng đã làm xong, chờ Cố tiểu thư trở về mặc thử, nếu như chỗ nào không hài lòng còn có thời gian đổi."
Thi Dạ Triêu mới chịu "Ừ" một tiếng, điện thoại di động liền bị Cố Lạc cầm đi.
"Ông chủ của cô ở trong tay tôi, 24h sau không đợi được điện thoại, chúc mừng cô lấy lại tự do, tìm thêm một ông chủ đi." Cố Lạc nghịch ngợm nói xong cũng lập tức cúp điện thoại, "Họng súng" vẫn còn ở trên eo anh.
Thi Dạ Triêu không có nửa điểm không vui, cực kỳ phối hợp làm tù binh."Muốn cái gì? Tài? Hay là sắc?"
"Để em suy nghĩ một chút." Tay nhỏ bé của Cố Lạc tùy tiền sờ sờ ở eo của anh, bắp đùi bền chắc cũng không có bỏ qua cho, "Thật là dụ người kêu gào." Cô đi vòng qua trước người Thi Dạ Triêu, ngón tay từ dưới quanh co đi lên, khiêu cằm của anh."Nghĩ xong, em muốn lấy cả tài lẫn sắc."
Thi Dạ Triêu nhíu mày, "Có thể phản kháng không? Anh không thích bị phụ nữ cường bạo."
"Nói láo." Cố Lạc lúc này cắn lên cằm anh một cái: "Anh thích đấy."
Ban đầu lần đó cô uống say, theo như anh nói căn bản đều là cô chủ động, nếu như nói đêm đó Thi Dạ Triêu vừa bắt đầu còn có do dự có muốn cùng cô xảy ra chút gì hay không, ở thời điểm cô thô lỗ xé rách áo sơ mi của anh liền lập tức hoàn toàn không thấy bóng dáng. Người phụ nữ bình thường nghiêm chỉnh đối anh ngay cả nụ cười tươi tắn cũng không có, sau khi say lại dã man không ngờ hợp tâm ý của anh.
Thi Dạ Triêu nhất thời liền cười, bị cô ngoan ngoãn đẩy tới bên cửa sổ sát đất, để mặc cho cô cởi quần áo của mình."Em tối nay không uống nhiều chứ? Lần này mượn rượu loạn tính sẽ không miễn cưỡng chút nào sao?"
Cố Lạc chỉ quấn khăn tắm, thân thể thơm ngát chui vào trong lòng anh, ôm anh hôn nồng nhiệt, ngậm môi của anh cũng không đỏ mặt."Anh rất miễn cưỡng sao?"
Thi Dạ Triêu cố ý không đáp, Cố Lạc mềm mại khẽ hừ, xoay người muốn đi. Cô đều đã chuẩn bị xong bị ôm trở về, không ngờ Thi Dạ Triêu căn bản không có ý đó, Cố Lạc đứng lại, chống nạnh không vui hỏi: "Tại sao không lôi kéo em? Không sợ em đi à?"
Thi Dạ Triêu dù bận vẫn ung dung, "Em có thể đi tới chỗ nào đây?"
Cố Lạc kiêu ngạo hất cằm, "Thế giới lớn như vậy ——"
"Nhưng em sẽ trở về." Thi Dạ Triêu ánh mắt sáng quắc, giọng nói chắc chắn, giống như đó là một chuyện chắc chắn nhất cuộc đời này.
Cố Lạc giật mình chốc lát, hốc mắt ướt nước quay lưng đi. Nếu như có thể, cô căn bản cũng không muốn rời đi.
Thi Dạ Triêu ở phía sau ôm cô vào lòng, lồng ngực ấm nóng dán vào lưng của cô, vuốt sợi dây chuyền trên cần cổ cô, sau đó lòng bàn tay phủ lên."Phản ứng này của em là xấu hổ sao?"
Cố Lạc không lên tiếng, tay nhỏ bé bao trùm ở trên tay anh, một hồi lâu mới nói: "Không thể thu hồi lại, mặc kệ anh có phải thật lòng hay không, cái này đã cho em, chính là của em rồi."
Thi Dạ Triêu ánh mắt từ từ nặng nề, là hai người bọn họ còn chưa đủ thân thiết, còn chưa đủ hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau, nếu không vì cái gì lúc nào cũng có thể đưa đối phương thứ đồ đại diện cho chân thành, mà hai trái tim lại vĩnh viễn có cự ly nào đó.
"Là của em." Thi Dạ Triêu hôn gò má của cô một cái."Thế giới của anh, đều là của em."