Hắn vốn không quen Miêu San San, chỉ biết mà thôi.
Mua quà cáp xong, trời đã chạng vạng tối.
Địa điểm Miêu San San mời khách là tiệm lẩu có danh tiếng tại thành phố Giang Trấn.
Vừa đẩy cửa tiến vào bao sương, Lâm Nhàn không khỏi hơi sững sờ.
Ta lạc vào nữ nhi quốc sao?
Trong bao sương không nhiều người, ước chừng mười mấy, tuy nhiên tất cả đều thuần một sắc nữ sinh.
Mấu chốt là nhan trị coi như không tệ, chưa nói tới Miêu San San và Trương Mộng Dao, dù là nữ sinh kém nhân thì cũng có đến 70 điểm.
Cách ăn mặc của Nhan Tiểu Mạn hôm nay làm tất cả mọi người sáng mắt lên, dù cùng là phụ nữ thì các cô vẫn không khỏi kinh ngạc.
Rất nhanh, ánh mắt của các cô tập trung vào Lâm Nhàn.
Cả phòng toàn nữ tính, bây giờ đột nhiên có nam sinh trà trộn vào, muốn không chú ý thật khó lắm.
Miêu San San nhanh chóng tiến lên, nắm tay Nhan Tiểu Mạn, cười nói: "Tiểu Mạn, hôm nay cậu thật xinh đẹp."
"Tàm tạm thôi à."
Nhan Tiểu Mạn khiêm tốn một câu, sau đó hỏi: "Miêu Miêu tỷ, tôi mang Lâm Nhàn cùng đi, cậu sẽ không để tâm chứ?"
"Có biến!"
Miêu San San lưu chuyển ánh mắt giữa hai người, giảo hoạt cười hỏi: "Thành thật khai báo, quan hệ của các cậu là thế nào?"
"Ai u, Nhan giáo hoa động xuân tâm!"
"Tuyệt đối có biến!"
“Tôi ngửi thấy mùi bát quái."
Trong bao sương, những nữ sinh khác cũng ồn ào theo.
Nhan Tiểu Mạn đỏ mặt, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Mắt thấy một màn này, Lâm Nhàn liền chủ động giới thiệu: "Xin chào các mỹ nữ, tôi gọi Lâm Nhàn, là bạn trai của Tiểu Mạn."
"Oa!!!"
Nghe được Lâm Nhàn chủ động thừa nhận, trong bao sương lập tức sôi trào.
Các cô không nghĩ tới, Nhan Tiểu Mạn một mực bảo trì hình tượng nữ thần lạnh lẽo cô quạnh vậy mà lại có bạn trai.
Tuy nói rất nhiều nữ sinh tốt nghiệp trung học thường bắt đầu buông thả bản thân, nhưng loại chuyện này phát sinh trên người Nhan Tiểu Mạn vẫn khiến người ta rất kinh ngạc.
Nhất thời, chúng nữ đều nhao nhao hứng thú với Lâm Nhàn.
Miêu San San cũng kinh ngạc nhìn Lâm Nhàn, trêu ghẹo: "Lâm Nhàn, cậu được đó, âm thầm lặng lẽ mà bắt được trái tim Nhan giáo hoa của chúng tôi rồi. Nếu tin tức này truyền đi, đoán chừng không ít nam sinh phải thương tâm."
"Miêu Miêu tỷ sinh nhật vui vẻ."
Lâm Nhàn cười cười, đưa món quà trong tay tới.
Miêu San San lớn hơn bọn họ một tuổi, bởi vì thi đại học năm ngoái phát huy thất thường, cho nên cô lựa chọn học lại một năm, năm nay rốt cục đã được như nguyện, thi vào trường đại học danh giá.
"Cám ơn, làm cậu tốn kém rồi."
Miêu San San vừa nhận quà vừa nói tiếng cám ơn, sau đó hô: "Đừng đứng đây nữa, nhanh ngồi đi!"
Hai người cùng ngồi xuống, ánh mắt của mọi người vẫn cứ tập trung vào người Lâm Nhàn.
Thấy thế, hắn không khỏi trêu ghẹo: "Nhìn ánh mắt các mỹ nữ, chắc hẳn đều là tình địch của tôi? Không nói nhiều lời thừa thải nữa, chư vị, rút kiếm đi!"
Lời nói này dẫn tới một trận cười.
Bởi vì đột nhiên xuất hiện nam sinh nên các cô gái có phần hơi câu thúc, nhưng chuyện cười của Lâm Nhàn lập tức làm bầu không khí sinh động.
Miêu San San ôm bả vai Nhan Tiểu Mạn, hỏi: "Lâm Nhàn, cậu học trường nào ở Ma đô?"
"Không phải, tôi học ở Kim Lăng!"
"Yêu xa!"
Lúc này, Trương Mộng Dao một mực không nói gì bỗng nhiên mở miệng.
Mặc dù cô không nói rõ, nhưng mọi người đều có thể nghe ra ý trong lời nói.
Yêu xa không đáng tin cậy, xác suất chia tay rất lớn, đây là nhận thức chung của mọi người.
Trương Mộng Dao hôm nay cũng cố ý ăn mặc một phen, áo phông màu trắng phối hợp với váy ngắn, vừa gợi cảm vừa thanh thuần.
Nhất là một đôi gấu lớn lấp ló dưới áo phông, vô cùng kích thích thị giác.
Nghe vậy, Nhan Tiểu Mạn nhìn về phía Trương Mộng Dao, hai người liếc nhau, mùi thuốc súng dày đặc.
"Vẫn được, dù sao cũng tốt hơn người nào đó không ai thèm." Nhan Tiểu Mạn đốp lại.
Trương Mộng Dao mỉm cười, không trả lời, mà lại nhìn về phía Lâm Nhàn: "Lâm Nhàn, lần trước cậu hỏi số QQ của tôi, sao đến nay vẫn chưa liên hệ? Tôi vẫn đang chờ cậu hẹn tôi đi ra ngoài chơi đây!"
Dứt lời, cô đắc ý liếc Nhan Tiểu Mạn.
Lời nói rất rõ ràng, không phải cậu nói không ai thèm tôi sao? Bạn trai cậu trước đó còn hỏi số QQ của tôi đấy!
"Phốc!"
Lâm Nhàn kém chút phun ngụm nước ra ngoài.
Té xỉu!
Chuyện có liên quan gì tới mình chứ?
Lâm Nhàn nhức cả trứng, cái này quả thật là nằm cũng trúng.
Mấu chốt là hắn chẳng cách nào phản bác, bởi vì hắn xác thực từng hỏi số QQ của Trương Mộng Dao, mặc dù chỉ là hỏi giùm cho Vương Tử Hiên.
Nhan Tiểu Mạn không thèm xoắn xuýt chuyện số QQ, mà là cười nhạo: "Vì sao không hẹn cậu đi chơi, trong lòng cậu không tự biết sao?"
Cô phản kích rất sắc bén, Trương Mộng Dao bị tức đến nghiến răng, hừ lạnh: "Thái Bình công chúa!"
"Gấu lớn vô não!"
Nhan Tiểu Mạn không hề nhượng bộ chút nào.
Tình cảnh này vô cùng quen thuộc với Miêu San San, chỉ thấy cô bình tĩnh đứng lên, hô: "Nhân viên phục vụ, người đã đông đủ rồi, có thể dọn đồ ăn lên!"
Câu nói này tương đương với nghỉ ngơi giữa trận, hai cô gái chỉ lạnh lùng rên một tiếng, không thèm nói chuyện nữa.
Nhân viên phục vụ liên tục dọn đồ ăn lên bàn, theo khói nghi ngút bốc ra từ nồi lẩu, bầu không khí trong bao sương lần nữa trở nên sinh động.
"Chúc chị Miêu Miêu sinh nhật vui vẻ!"
Cả nhóm rót đồ uống, nhao nhao nâng ly chúc mừng.
"Thọ tỷ nam sơn!"
"Sớm sinh quý tử!"
"Thích kết lương duyên!"
"Tân hôn hạnh phúc!"
Một nữ sinh ồn ào, những người khác cũng nhao nhao theo.
Miêu San San tức giận quát: “Tôi thấy các cậu ngứa da lắm, đợi buổi tối mới từ từ thu thập các cậu sau."
Nhân vật chính hôm nay là Miêu San San, bởi vậy Lâm Nhàn phá lệ khiêm tốn, trừ bỏ ngẫu nhiên giúp Nhan Tiểu Mạn gắp thức ăn ra thì không hề có biểu hiện gì.
Lúc này, một nữ sinh mặt tròn bỗng nhiên hỏi: "Tiểu Mạn, vòng tay của cậu mua ở đâu? Quá đẹp, tôi cũng muốn mua một cái."
Nghe vậy, chúng nữ lập tức đưa mắt nhìn sang vòng tay.
"A, quả thật rất đẹp!"
"Viên hồng ngọc kia là thật sao?"
Trương Mộng Dao vốn chẳng mấy chú ý, hiện tại xem xét kĩ càng mới phát hiện, trên cổ tay trắng noãn của Nhan Tiểu Mạn mang theo một cái vòng tay màu bạc.
Trên vòng tay được khảm một viên hồng ngọc cùng trăm viên kim cương đang tỏa ra ánh sáng lung linh.
Tuy hai người ngứa mắt lẫn nhau, nhưng Trương Mộng Dao không thể không thừa nhận, cái vòng tay này thực sự rất đẹp.
Nhất là phong cách thiết kế, chẳng những không khiến người cảm thấy tục khí, ngược lại còn lộ ra vẻ tinh xảo và cao quý.
Miêu San San cũng động tâm: "Thật đẹp, chắc là đắt lắm!"
"Đây là do Lâm Nhàn mua tặng mình ở Ma đô, giá cả cũng tàm tạm thôi!"
Nhan Tiểu Mạn nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của người khác, lòng hư vinh của cô vô cùng thỏa mãn. Tuy nhiên cô không định khoe khoang, nghe được Miêu San San hỏi thăm giá cả, cô chỉ mập mờ đáp một câu cho qua.