Trả tiền xong, Vương Hoành phảng phất như hóa thân thành chủ nhân của sinh nhật, bận trước bận sau chào hỏi mọi người vào trong phòng.
Cách ăn mặc của Nhan Tiểu Mạn hoàn toàn khiến Vương Hoành kinh ngạc.
Gã cảm thấy tối nay là cơ hội tốt, nhất định không thể bỏ qua.
Nhìn thấy một màn này, Lâm Nhàn cười nói: "Thân yêu, mị lực của cậu thật lớn."
"Cậu còn cười, mình bị Vương Hoành phiền đến chết thôi." Nhan Tiểu Mạn tức giận trợn mắt nhìn hắn.
Cả nhóm vào phòng, liền nhìn thấy Vương Hoành đang giúp lấy nhân viên phục vụ khui rượu.
Miêu San San dở khóc dở cười bảo: "Vương Hoành, cậu đừng khui, chúng tôi uống không uống rượu đâu."
"Không sao, uống không được thì thôi, mấy chai rượu mà thôi, cũng không đáng mấy đồng tiền!"
Vương Hoành khoát tay, tiếp tục trang cmn bức.
Cmn, đây là vấn đề tiền sao?
Chúng tôi căn bản không muốn uống rượu, hiểu chứ?
Miêu San San muốn nói lại thôi, cuối cùng đành phải thở dài ngồi ở trên ghế sa lông, tùy ý Vương Hoành biểu diễn.
Lâm Nhàn không lo nhiều như vậy, vừa vào phòng, hắn và Nhan Tiểu Mạn liền rúc ở trong góc, vừa ăn hoa quả vừa tâm sự, khỏi phải nói có bao nhiêu thich ý.
Bận rộn hết mấy phút, Vương Hoành mới rảnh rỗi, muốn tìm Nhan Tiểu Mạn lấy lòng, thế nhưng vừa quay đầu nhìn lại, gã lập tức trợn tròn mắt, chết đứng nguyên chỗ.
Chỉ thấy Nhan Tiểu Mạn và Lâm Nhàn rúc vào với nhau, đút hoa quả cho nhau, lộ ra sự thân mật vượt quá bình thường.
Lúc này, dù là đồ đần thì cũng có thể nhìn ra quan hệ giữa hai người.
Vương Hoành ngồi ở trên ghế sa lông, không nói một lời, không biết đang nghĩ gì.
Lần trước tại trạm xe buýt, mặc dù gã rất tức giận, nhưng lại không hề để ở trong lòng.
Vương Hoành cảm thấy Nhan Tiểu Mạn căn bản không có khả năng coi trọng Lâm Nhàn, muốn tiền không có tiền, dáng dấp cũng không đẹp trai bằng Lâm Tuấn Khải, bình thường trong trường học rất giống người trong suốt.
Kết quả là hiện thực hung hăng cho gã một cái.
Bầu không khí trong phòng kara rất xấu hổ, vốn là một bữa đi chơi giữa các chị em, dù thêm Lâm Nhàn thì cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Thứ nhất, bởi vì Lâm Nhàn là bạn trai của Nhan Tiểu Mạn, xem như nửa người nhà. Thứ hai, Lâm Nhàn rất biết cách nói chuyện, nói chuyện và hành động rất đúng mực, không khiến các cô có cảm giác câu thúc.
Nhưng bây giờ đột nhiên có thêm Vương Hoành, tình huống hoàn toàn khác biệt.
Các nữ sinh không hề thoải mái, tốp năm tốp ba ngồi ở trên ghế sa lông nhẹ giọng nói chuyện với nhau, căn bản chẳng ai định đi lên ca hát.
Miêu San San cũng rất phiền muộn, một bữa sinh nhật đang tốt đẹp đột nhiên biến thành như vậy, bất kì ai cũng cảm thấy không thoải mái.
Vương Hoành ngồi một hồi, bỗng nhiên bưng ly rượu lên, bước nhanh hướng về phía Lâm Nhàn.
Nhìn thấy một màn này, chúng nữ nhao nhao quay đầu nhìn lại.
"Anh bạn, tôi mời cậu một ly!"
Nhìn ly rượu trước mặt mình, Lâm Nhàn hơi sững sờ.
Bất kể như thế nào, người ta dùng tiền mời khách, mời rượu, về tình về lý hẳn là nên cho chút thể diện.
Lâm Nhàn nhìn Vương Hoành một thoáng, sau đó cầm ly rượu lên, cụng ly rồi uống một hơi cạn sạch.
"Lâm Nhàn, đủ thoải mái! Tôi mời cậu một ly nữa!"
Vương Hoành dứt lời, lại rót đầy hai ly.
Nhưng lần này, Lâm Nhàn không nâng ly, mà là ngửa ra sau dựa vào trên ghế sa lông, lạnh nhạt nói: "Anh bạn, chúng tôi hình như không quen!"
Uống một ly là nể mặt cậu rồi, còn cậu muốn chuốc rượu tôi, vậy xin lỗi, tôi và cậu không quen!
Lâm Nhàn biết rõ tâm tình Vương Hoành không tốt, nhưng liên quan đến hắn cái rắm ấy, hắn không phải cha của Vương Hoành, đương nhiên không cần thiết phải nuông chiều đối phương.
Vương Hoành xác thực muốn chuốc say Lâm Nhàn, khiến hắn bêu xấu, không nghĩ tới Lâm Nhàn căn bản không để ý tới mình.
Hiện tại đang có rất nhiều nữ sinh ở đây, Vương Hoành cảm thấy rất xấu hổ, âm trầm nói: "Anh bạn, không nể mặt mũi như vậy, có phải là đàn ông hay không? Vài ly rượu cũng uống không được sao?"
Uống vài ly liền có thể chứng minh mình là đàn ông?
Lâm Nhàn kém chút bị cái logic ngây thơ này chọc cười.
“Lát nữa tôi còn muốn lái xe, không tiện uống nhiều." Lâm Nhàn không mặn không nhạt đáp.
"BA~!"
Nghe vậy, Vương Hoành thẳng tay vứt chìa khóa BMW lên bàn, trang bức: "Không sao! Yên tâm uống, uống say thì tôi đưa cậu trở về!"
Lâm Nhàn đang định mở miệng, Nhan Tiểu Mạn bên cạnh nhìn không được, lạnh lùng quát: "Vương Hoành, đủ rồi đó!"
Vương Hoành uống một hơi cạn trong ly rượu, ánh mắt phức tạp, mượn men rượu mà hỏi: "Cậu không phải nói trước khi tốt nghiệp đại học không yêu đương sao?"
Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng lập tức bó tay rồi.
Anh bạn, EQ của cậu rốt cuộc là thấp cỡ nào?
Cái này tỏ rõ là từ chối cậu, đồng thời cũng không tổn hại mặt mũi của cậu, kết quả cậu vậy mà tưởng thật?
Ngay cả Trương Mộng Dao cũng không nhìn nổi, mở miệng nói: "Vương Hoành, có chừng có mực thôi!"
Nhìn thấy Trương Mộng Dao đứng ra giúp Nhan Tiểu Mạn nói chuyện, Lâm Nhàn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Thế nhưng Vương Hoành trực tiếp quát lại: "Trương Mộng Dao, mắc mớ gì tới cậu!"
Trương Mộng Dao bị gã chọc cho tức cười, khoát tay bảo: "Được, coi như tôi xen vào việc của người khác! Mời cậu tiếp tục biểu diễn!"
Sở dĩ cô đứng ra nói chuyện là muốn cho Vương Hoành một bậc thang, nói sao cũng là bạn học, không cần thiết huyên náo quá căng.
Nhưng mà cậu đã muốn bị đánh mặt, vậy tôi không ngăn nữa.
Trước kia chúng nữ chỉ hơi không thích ứng đối với sự ân cần và nhiệt tình của Vương Hoành, mặc dù ấn tượng về gã không tốt, tuy nhiên cũng chẳng phải kém.
Thế nhưng giờ phút này, cả nhóm đều chung mối thù trừng mắt liếc hắn.
Nhan Tiểu Mạn vốn muốn giữ chút thể diện, nhưng thấy đến Vương Hoành quát Trương Mộng Dao, cô liền tức giận hét lên: "Vương Hoành, tôi nói không yêu đương có quan hệ gì với cậu? Tôi và cậu quen lắm sao? Trước đó chúng ta là bạn học, tôi bận tâm đến thể diện, hiện tại tôi cho cậu biết, tôi có bạn trai, về sau xin đừng tới phiền tôi nữa!"
Lời nói này khiến sắc mặt Vương Hoành lúc đỏ lúc trắng.
Tuy nhiên chúng nữ lại chẳng hề đồng tình với gã, trước đó Nhan Tiểu Mạn hay Trương Mộng Dao đều đã cho gã bậc thang xuống đài rồi.
Cơ hội cho cậu rồi, chẳng những cậu không trân quý, mà còn hận người khác, vậy cậu chính là đáng đời.
"Cậu tại sao phải chọn Lâm Nhàn? Tôi có điểm nào kém hơn hắn?"
Vương Hoành đã lâm vào tình trạng vò mẻ không sợ rơi, hiện tại hắn chỉ muốn thông qua gièm pha Lâm Nhàn để kéo lại mặt mũi.
Thấy thế, Lâm Nhàn mỉm cười, trong lòng tự nhủ giờ đến phiên tôi biểu diễn!
Nhưng mà Nhan Tiểu Mạn căn bản không cho hắn cơ hội, tiếp tục lạnh lùng quát: "Cậu chẳng có điểm nào sánh nổi hắn! Cậu muốn nói tiền sao? Lâm Nhàn tiện tay mua đồng hồ hai mươi hai vạn, tặng cho tôi cái vòng tay ba mươi tám vạn, hắn không có tiền sao?"
Tất cả mọi người chỉ biết Lâm Nhàn tặng cho Nhan Tiểu Mạn cái vòng tay giá trị ba mươi tám vạn, không nghĩ tới Lâm Nhàn mang đồng hồ cũng giá trị đến hơn hai mươi hai vạn.
Vương Hoành ngây ngẩn, gã vẫn cho rằng gia cảnh Lâm Nhàn rất phổ thông, không nghĩ tới ẩn núp sâu như vậy.
Tuy nhiên gã vẫn ngụy biện: "Ai biết là thật hay giả!"