Tập tục ở Nam nghệ khá thoáng, sinh viên rất dễ hẹn gặp, chỉ cần bạn có tiền.
Hiểu được đều hiểu!
Tuy nhiên, do hệ thống hạn chế mức ban thưởng cao nhất nên Lâm Nhàn chẳng cần phí tâm tư đi mời mọc làm chi.
Hẹn ba người là đủ rồi, chỉ cần bỏ chút công phu cho bữa tối, ăn một bữa hết mười vạn, vậy mười lăm triệu còn không phải nhẹ nhõm tới tay sao?
Nghĩ tới đây, Lâm Nhàn đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng.
Hệ thống sẽ dễ dàng để mình lấy được phần thưởng cao nhất như thế sao?
Hắn trầm tư chốc lát rồi dò hỏi: "Hệ thống, rượu có được tính vào phí tổn bữa tối không?"
Rất nhiều người cảm thấy nghi hoặc với những bữa cơm giá hơn trăm ngàn, thậm chí hơn trăm vạn.
Trăm mối vẫn không có cách giải, rốt cuộc là bữa ăn sử dụng loại nguyên liệu gì mà có thể tiêu nhiều tiền như vậy?
Kỳ thật phần lớn chi phí trong bữa cơm đều là do rượu.
Trừ một vài loại nguyên liệu siêu quý hiếm ra thì các loại nguyên cao cấp khác đều không quá đắt, cho dù là thịt bò Kobe cao cấp nhất cũng chỉ mới 2.500 USD một kg.
Còn rượu đỉnh cấp động cái là mấy chục, trăm vạn, thậm chí hơn ngàn vạn.
Thông thường, trong một bữa tối mười vạn có đến tám, chín vạn tiền rượu, còn giá trị đồ ăn chân chính vẻn vẹn chỉ mấy ngàn khối mà thôi.
Cho nên trước đó Lâm Nhàn dự định gọi một bình Romanée-Conti năm 1976 thì sẽ đủ mức phí tổn.
"Rượu không tính vào phí tổn bữa tối!"
Quả nhiên!
Hệ thống chắc chắn sẽ không để lại lỗ thủng rõ ràng đến thế.
Trước mắt, Lâm Nhàn biết nhà hàng đắt tiền nhất Ma đô là UltraViolet by Paul Pairet.
UltraViolet by Paul Pairet chẳng những đắt tiền nhất, mà còn là nhà hàng ba sao Michelin duy nhất ở Ma Đô.
Nhưng dù cho như thế, một bữa tối UltraViolet by Paul Pairet chỉ khoảng trên dưới 4.000 một người mà thôi.
Lâm Nhàn thử tính toán, tính cả mình là bốn người, tiêu phí cao lắm là 1,6 vạn.
Chẳng lẽ vẫn phải tìm thêm những cô gái nhan trị vượt qua 90 điểm?
Chờ đã!
“Vì sao mình không mời thêm vài người bình thường chứ?"
Lâm Nhàn nhìn kỹ lại phần giới thiệu nhiệm, hắn phát hiện một chỗ sơ hở có thể lợi dụng!
Nhiệm vụ chỉ nói là nếu có nữ tính nhan trị thấp hơn 90 thì sẽ không tính vào số lượng mỹ nữ, thế nhưng những người đó tiêu phí vẫn tính vào phí tổn bữa tối.
Bởi vậy hắn hoàn toàn có thể mời thêm một ít nữ sinh để gia tăng phí tổn.
Nhân tiện đến Ma đô thăm hỏi Nhan Tiểu Mạn, bảo cô gọi thêm mấy người bạn cùng phòng, tăng thêm Tần Lam cùng An Nhiễm, cuối cùng mang theo cả Trương Mộng Dao.
Tổng cộng mười người, một bữa cơm tiêu phí sẽ có thể đạt tới 4 vạn khối.
Cứ như vậy, cho dù mỹ nữ nhan trị vượt qua 90 điểm vẫn chỉ có ba người, thế nhưng hắn lại có thể thu hoạch được 10 triệu ban thưởng!
Không phải hắn không muốn mời thêm vài người, mà là nhà hàng UltrA- VioletbyPaulPairet rất đặc biệt, mỗi đêm chỉ tiếp đãi mười khách hàng.
Chờ 10 triệu tiền thưởng tới tay, vậy mình có thể mua sắm kỹ năng cờ tướng sách rồi!
Đúng rồi, còn có Ferrari nữa!
Lúc hắn xử lý xong những chuyện này, thức ăn trên bàn đã nguội.
Lâm Nhàn lười gọi lại một phần, nhắm mắt ăn đại cho xong bữa, sau đó điện thoại của Nhan Tiểu Mạn đúng hạn mà tới.
"Lâm Nhàn, hôm nay có nhớ mình hay không?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm ngọt ngào của Nhan Tiểu Mạn.
"Thật sự không có, hôm nay có đại mỹ nữ đi cùng mình cả ngày, nào có thời gian nghĩ đến cậu."
Nghe vậy, Nhan Tiểu Mạn chẳng những không tức giận, ngược lại cười hì hì: "Hì hì, Trương Mộng Dao kể cho mình rồi, hôm nay cô ấy cố ý kéo cậu đi dạo hết cả ngày, khiến cậu không còn tinh lực đi tìm phụ nữ!"
Té xỉu!
Vậy cũng được!
Lâm Nhàn đột nhiên cười xấu xa: "Thân yêu, cậu còn quá trẻ, mình hoàn toàn có thể nằm không động!"
Có ý gì?
Bên đầu điện thoại, Nhan Tiểu Mạn hơi sững sờ, không hiểu ra sao, tuy nhiên nghe tiếng cười xấu xa của Lâm Nhàn thì biết chắc không phải chuyện đàng hoàng.
Cô cảm thấy Lâm Nhàn đang lái xe, tuy nhiên không có chứng cứ.
"Hừ! Cậu tốt nhất thành thật một chút, Trương Mộng Dao sẽ báo cáo tất cả tin tức của cậu cho mình hết đấy!" Nhan Tiểu Mạn khẽ nói.
Lâm Nhàn cảm thấy rất kỳ quái, cô gái không sợ Trương Mộng Dao tán tỉnh mình sao?
Nhan Tiểu Mạn chỉ đơn thuần chứ không ngốc, nếu không thì cũng thi không đậu Phục Đán.
Hơn nữa năm 2015 tới rồi, cướp bạn trai của khuê mật cũng không phải chuyện mới mẻ gì, Nhan Tiểu Mạn sao lại tín nhiệm Trương Mộng Dao đến vậy chứ?
Chẳng lẽ có ẩn tình khác?
Thế là, hắn hiếu kỳ: "Tiểu Mạn, hỏi cậu một chuyện!"
"Chuyện gì?"
"Trương Mộng Dao có phải là les hay không?"
"Phốc!"
Đầu bên kia, Nhan Tiểu Mạn nhịn không được mà phun ngụm nước miếng.
Một lát sau, cô mới ho khan đáp: "Dĩ nhiên không phải, cậu nghĩ bậy gì đó!"
Lâm Nhàn hỏi: "Vậy vì sao cô ấy lại đáp ứng cậu?"
"Chuyện của phụ nữ, cậu không hiểu đâu!"
Ha ha!
Lâm Nhàn bĩu bĩu môi, nghĩ thầm đợi đến lúc cậu khóc cho xem.
"Lâm Nhàn, mình nói cậu biết nè, huấn luyện viên quân sự thật hung, hôm nay có bạn học nữ bị mắng tức đến khóc luôn."
Nhan Tiểu Mạn bắt đầu chia sẻ những việc mình trải qua trong ngày với bạn trai mình.
Hai người trò chuyện hơn nửa giờ, Lâm Nhàn chốt lại: "Chờ huấn luyện quân sự bên này kết thúc, mình sẽ đi Ma đô tìm cậu, đến lúc đó tiện thể làm quen với bạn cùng phòng của cậu, gọi cả chị Lam cùng dùng bữa luôn."
"Tốt! Vậy mình chờ cậu!" Nhan Tiểu Mạn ngọt ngào cười nói.
Cúp điện thoại, Lâm Nhàn lại cho cha mẹ báo bình an, sau đó tắm rửa đi ngủ.
Không thể không thừa nhận, âm mưu của Trương Mộng Dao quả thật có tác dụng, đi dạo hết buổi chiều làm thể xác và tinh thần Lâm Nhàn đều mệt mỏi.
Hắn nằm trên giường, không bao lâu liền tiến vào mộng đẹp.
...
Sáng sớm.
7 giờ, Lâm Nhàn rời giường.
Cấp bậc khách sạn này chưa đủ cao nên không có phòng tập thể hình.
Hết cách, hắn đành phải hít đất một trăm cái trong phòng.
Sau khi tắm xong, Lâm Nhàn thần thanh khí sảng xuống nhà hàng ăn điểm tâm.
Hắn không kén chọn bữa sáng lắm, bánh mì, sữa bò và một chén cháo là xong.
Sau khi giải quyết bữa sáng, Lâm Nhàn về phòng, bắt đầu thu xếp những món đồ vừa mua hôm qua, nếu mang theo bao lớn bao nhỏ tới trường thì quá lộ liễu, hơn nữa còn rất phiền toái.
Lâm Nhàn thay một bộ quần áo và đôi giày mới, rồi nhét toàn bộ những thứ còn lại vài trong cái balo lệch vai Prada.
Tuy bên ngoài nhìn có vẻ rất nhỏ, thế nhưng bên trong cái balo lại rất lớn.
Quần áo mùa hè vốn đơn giản, ba bộ quần áo cộng thêm hai đôi giày, vừa vặn nhét hết vào balo.
Xuống lầu, trả phòng.
Từ trên xe taxi đi xuống, Lâm Nhàn nhìn cửa trường Nam tài, mỉm cười.
Các học tỷ học muội, ta tới đây!