Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vô Ảnh
Đêm qua Mễ Mị ngủ rất ngon, khi mặt trời đã nhô lên cao cô mới chịu dậy.
Cô ngủ say đến mức không rõ đây là ngày hay đêm.
Trước khi xuống giường, cô theo thói quen mở cốt truyện ra đọc, nhưng chờ một lúc vẫn không thấy cốt truyện hiện ra, CPU của cô vẫn chưa kịp loát, cô ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Cảm giác này...!giống như mỗi ngày cô đều hoàn thành xong bài tập được giao, kết quả là, vào một ngày đẹp trời, trường học đột nhiên đóng cửa...
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào.
"Con gái, là mẹ đây, con đã dậy chưa?" Tần Dĩnh đứng ở bên ngoài dịu dàng hỏi.
"Con dậy rồi ạ."
Tần Dĩnh đẩy cửa ra bước vào phòng, Mễ Mị nhảy từ trên giường xuống, vội vàng chạy vào trong tolet, cô quay sang nói với Tần Dĩnh: "Con vào trong phòng tắm răng rửa mắt.
Mẹ ngồi ở đây chờ con một lúc."
Tần Dĩnh dịu dàng gật đầu, bà ấy nhìn thấy Mễ Mị đã đi khuất.
Lúc này bà ấy mới xuống ghế sofa trong phòng để chờ cô.
Ngày hôm nay bà ấy mặc bộ áo vest màu đen, khuôn mặt trang điểm rất nhẹ.
"Mẹ, tí nữa mẹ có việc phải ra ngoài à?" Mễ Mị mất năm phút để hoàn thành xong công việc vệ sinh cá nhân,vì đang ở độ tuổi thanh xuân nên làn da trắng nõn mịn mà như lòng trắng quả trứng gà.
Mỗi khi được nhìn thấy cô con gái xinh đẹp của mình, Tân Dĩnh cảm thấy rất nhẹ nhõm và vui vẻ.
"Ừ, tí nữa mẹ hẹn một vài người bạn đi spa."
Tần Dĩnh nắm chặt lấy tay Mễ Mị, cả hai người cùng ngồi trên một chiếc ghế sofa, Tần Dĩnh đưa tay lên khẽ nhéo cái mũi nhỏ của Mễ Mị: "Con ngủ đến tận bây giờ mới chịu dậy, từ khi nào mà con trở nên lười biếng như vậy.
Con cũng biết nếu con nghỉ ngơi không đúng khoa học, thì sẽ ảnh hưởng rất xấu đến sức khỏe.
Lần sau con không được như vậy nữa, biết chưa?"
Mễ Mị ngoan ngoãn gật đầu.
Cha mẹ Mễ gia rất quan tâm và chiều chuộng cô con gái nhỏ, họ lúc nào cũng muốn ở bên cạnh nhắc nhở cô con gái, vì họ sợ chẳng may có chuyện gì xảy ra, cô con gái của họ sẽ gặp nguy hiểm.
Trước đây vì chuyện này mà nguyên chủ cảm thấy rất bực, cô ấy cho rằng họ đang kiểm soát cô ấy và cô ấy không được phép làm chuyện mình thích.
Nhưng Mễ Mị nghĩ mình vẫn có thể chịu đựng được.
Dựa theo những gì cô quan sát gần đây, cha mẹ Mễ gia rất cưng chiều cô con gái, vì sợ con gái giận nên thái độ lúc nào của họ dịu dàng.
Hầu hết thời gian, Tần Dĩnh cùng Mễ Trung Dương cũng chỉ nhắc nhở cô một vài chuyện lặt vặt.
Thấy cô ngoãn ngoan nghe lời, họ cảm thấy yên tâm hơn.
Công việc của họ rất bận nên họ chẳng có thời gian để ý đến cô.
Sau đó, Mễ Mị đã tổng kết lại và rút ra được kết luận, bọn họ nói thì cứ kệ bọn họ, cô nghe xong rồi để đấy, cô vẫn tiếp tục sống một cuộc sống mình thích, ví dụ như là lén thức đêm ~~
"Sức khỏe của con dạo gần đây vẫn ổn chứ?" Tần Dĩnh rất quan tâm đến sức khỏe của cô con gái.
"Ổn ạ, mỗi tháng con đều đi đến chỗ bác sĩ La kiểm tra sức khỏe, chú ấy nói bệnh tình của con đã có tiến triển." Những gì Mễ Mị nói đều là sự thật, ngày hôm qua quả thực là bác sĩ La đã nói như vậy.
Tần Dĩnh vui vẻ gật đầu, theo thói quen bà ấy lại căn dặn cô thêm mấy câu.
"Gần nhất chuyện tình cảm của con với Hoằng Hiên vẫn ổn chứ? Nếu có chuyện gì không vui con có thể tâm sự với mẹ." Cuối cùng thì, Tần Dĩnh cũng nói ra được điều bà ấy muốn hỏi nhất.
Bà ấy nhìn cô với vẻ mặt đau lòng.
"Vẫn...!ổn ạ." Mễ Mị cảm thấy có hơi khó hiểu.
"Chuyện lần trước trên báo, thằng bé đã giải thích rõ ràng với con chưa?"
Mễ Mị nghe đến đây cô ngay lập tức hiểu ra, hóa ra là vì chuyện này.
Chuyện đó ầm ĩ đến mức ai ở trong giới hào môn cũng từng nghe qua, dựa theo sự chiều chuộng của Mễ gia đối với Mễ Mị, có thể nhẫn nhịn vài ngày mới dám hỏi, quả thực không phải là chuyện dễ dàng gì.
"Tất cả mọi chuyện đều do Kinh Hồng Phỉ gây ra, cô ấy nhờ anh Hoằng Hiên đi đến giúp, sau đó sai người lén chụp hình gửi cho tạp chí."
Sau khi Tần Dĩnh nghe xong toàn bộ câu chuyện, bà ấy cảm thấy không hài lòng: "Kinh Hồng Phỉ tại sao lại làm như vậy, Mẹ không ngờ con bé lại nhẫn tâm hãm hại anh trai ruột của mình.
Không hiểu trong đầu con bé đang nghĩ gì."
Mễ Mị đồng ý với ý kiến của Tần Dĩnh, cô cũng không biết lý do vì sao Kinh Hồng Phỉ lại làm như vậy.
Nhưng cô thấy cô ta không hề ghét Kinh Hoằng Hiên, nên cô đoán chắc là vì quá ghét cô nên mới làm vậy? Kinh Hồng Phỉ đúng là đồ ngốc.
"Từ ngày còn bé, con bé lúc nào cũng tỏ ra thái độ thù địch với con.
Về sau con tránh tiếp xúc với con bé đi." Tần Dĩnh rất ghét mấy kiểu phụ nữ mưu mô xảo quyệt như Ôn Nhiễm, mà con gái do bà ta đẻ ra chắc chắn cũng chẳng phải loại tốt lành gì.
Nên bà ấy cũng không có hảo cảm với Kinh Hồng Phỉ.
"Hoằng Hiên đã nói gì với con?"
"Ngay ngày hôm đó anh ấy đã gọi điện giải thích với con rồi.
Còn an ủi con rằng, chỉ trừ khi có việc quan trọng thì anh mới dẫn con về Kinh gia.
Còn bảo con đừng nghĩ nhiều." Mễ Mị quyết định nói dối, làm như vậy không khiến cho Tần Dĩnh đau lòng lại còn giúp Kinh Hoằng Hiên ghi điểm trước mặt mẹ cô.
Dù gì ngày hôm qua, họ đã trở thành đồng minh của nhau.
Mễ Mị quyết định hy sinh hết mình để bảo vệ người đồng đội kia.
Mà Kinh Hoằng Hiên tỏ ra thái độ ghét ra mặt.
Mà Ôn Nhiễm cũng không dám chạy đến làm phiền anh.
Bà ấy nghĩ về sau nếu hai người kết hôn, Kinh Hoằng Hiên có thể bảo vệ cho Mễ Mị, Tần Dĩnh cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Điều mà Tần Dĩnh muốn hỏi đã hỏi xong, bà ấy cũng không muốn nhắc đến hai mẹ con nhà Ôn Nhiễm, nên quyết định chuyển chủ đề sang chuyện khác.
"Gần đây mẹ thấy con ở nhà suốt? Con muốn đi ra ngoài chơi không, con muốn gì thì cứ nói với mẹ."
"Không có ạ, gần đây con chỉ muốn ở nhà." Mễ Mị mấy ngày nay đều nghiên cứu mối quan hệ lằng nhằng của các nhân vật trong truyện cùng với cốt truyện siêu cẩu huyết.
Cô bận tối mặt tối mũi, làm gì có thời gian suy nghĩ đến mấy chuyện khác.
"Con còn tiền tiêu không? Dạo gần đây mẹ vừa mới bàn bạc thành công một hợp đồng lớn, mẹ gửi cho con ít tiền." Mễ Mị chưa kịp phản ứng, thấy Tần Dĩnh đã cầm điện thoại lên, ngay lập tức chuyển tiền cho cô.
Mễ Mị nhận thông báo trên điện thoại, cô ngay lập tức mở ra xem.
Nhìn thấy số tiền được gửi, cô hét toáng lên: "Oa! Mẹ ơi, mẹ thật nhiều tiền."
Tần Dĩnh nghe thấy vậy, bà ấy cảm thấy rất đắc ý: "Bảo bối chúng ta muốn thứ gì thì con cứ đi mua nhé.
Chỉ cần con cảm thấy vui vẻ là mẹ vui rồi."
Tần Dĩnh nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Mễ Mị, bà ấy còn cảm thấy vui hơn cả Mễ Mị.
Ngày trước, con bé lúc nào cũng trong tình trạng ủ rũ, cho dù họ đưa cho con bé thứ gì thì con bé không bao để tâm đến đến, điều này làm hai vợ chồng cảm thấy rất buồn.
Bây giờ được nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát vui vẻ của cô con gái, bà ấy cảm thấy rất hạnh phúc.
Trước khi rời đi, Tần Dĩnh còn dặn dò cô: "Nếu ai dám bắt nạt con thì con nhất định phải nói cho mẹ biết."
Mễ Mị khẽ gật đầu.
Cô nở nụ cười ngọt ngào chào tạm biệt Tần Dĩnh.
Cánh cửa vừa đóng chặt lại, cô bỗng nhiên hiểu được lý do vì sao nguyên chủ cảm thấy cuộc đời này rất nhàm chàm.
Bởi vì, cô ấy chưa từng thiếu gì cả!
Cô ấy sống một cuộc đời không có mục tiêu để phấn đấu, vì không chiếm được tình yêu Kinh Hoằng Hiên mà nó biến thành chấp niệm trong lòng cô ấy.
Sống chết để dành lấy tình yêu của người kia.
Chậc chậc, đúng là hồng lam họa thủy
——
——
Trên lầu ba của trung tâm thương mại, tại cửa hàng chuyên bán đồ Dior.
Mễ Mị cùng Thu Viện Á đang xem quần áo ở bên trong cửa hàng.
Thu Viện Á rủ cô đi dạo phố, Mễ Mị nghĩ lâu rồi mình không đi dạo, nên cô ngay lập tức đồng ý.
Thu Viện Á đang cầm một chiếc váy màu đỏ, cô ấy ngắm nghía trước gương, cô ấy rất thích phong cách trưởng thành quyến rũ, nên cô ấy mặc chiếc váy này sẽ rất đẹp.
"Cậu có muốn mặc thử chiếc váy này không?"
Mễ Mị khẽ lắc đầu, cô không hợp với những kiểu váy như vậy.
Thu Viện Á bước vào trong phòng thay đồ.
Mễ Mị chọn được chiếc váy ưng ý cô cũng bước vào theo.
Bây giờ đang là buổi trưa, cả hai đã đi dạo một vòng quay trung tâm thương mại.
Trong lúc các cô đi mua đồ, bọn cô thấy một quán cafe, cả hai ngay lập tức ghé trong đó.
Phù ——
Đặt mấy túi đồ to đùng đó sang một bên.
Mễ Mị ngồi xuống, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Cho tôi một đĩa hoa quả dầm."
"Tôi cũng vậy."
Những miếng hoa quả căng mọng, được phủ thêm một lớp sữa chua, ở trong đây còn có món cam mà cô yêu thích, nhìn vừa đẹp mắt lại ăn rất ngon.
Tâm trạng của Mễ Mị đang rất tốt.
Là con gái mà, ai mà chẳng thích đi mua sắm và ăn uống làm đẹp.
"Dạo gần đây cậu đang bận rộn chuyện gì vậy? Bận đến mức không thèm trả lời tin nhắn của tôi." Thu Viện Á hỏi cô.
Mễ Mị nghĩ quả thực mấy ngày nay cô rất bận rộn.
Nhưng khi Thu Viện Á hỏi cô đang bận chuyện gì, cô cũng không biết nên trả lời cô ấy như thế nào.
"Tôi đang bận xử lý một vài chuyện." Mễ Mị cảm thấy giải thích như vậy là hợp lý nhất.
"Tôi thấy cậu bây giờ so với trước kia thì nhìn có sức sống hơn rất nhiều, dù bận rộn như nhìn cậu vẫn rất vui vẻ, có thể mách bí quyết cho tôi được không.
Tôi đang chán muốn chết~ "
"Gần đây tôi đang đọc một quyển tiểu thuyết.
Nói về tình yêu giữa bá đạo tổng tài và cô bé lọ lem." Cuộc đời của cô chính là một bộ tiểu thuyết, cô nói vậy cũng không hề sai.
"Được rồi, tôi quả thực không thể trông chờ vào cậu." Thu Viện Á nói.
"Sắp tới, có thể tôi không còn thời gian rảnh nữa rồi.
Bố của tôi yêu cầu tôi đến công ty để làm việc."
Nói đến này Mễ Mị liền cảm thấy rất hứng thú, đây cũng là suy nghĩ của cô trong mấy ngày hôm nay.
"Mấy ngày hôm nay tôi cũng nghĩ đến điều này.
Mình có nên đi tìm công việc nào đó không.
Tuy bố mẹ của tôi không muốn tôi vất vả, nên mọi công việc đều đổ dồn lên vai anh cả của tôi.
Còn tôi với Mễ Quan giống như hai con sâu gạo." Mặc dù nói vậy nhưng Mễ Mị không hề cảm thấy áy náy.
Thu Viện Á nghe xong liền hào hứng nói: "Thật à.
Cậu định đi tìm việc làm? Cậu định làm công việc gì?"
Đây có thể là ước mơ của rất nhiều người, chắc chắn là: "Ngồi mát ăn bát vàng."
"..." Thu Viện Á suýt chút nữa phun miếng xoài lên mặt cô.
Cô ấy im lặng, nhìn Mễ Mị một lượt từ trên xuống dưới, trêu chọc nói: "Dạo gần đây tôi đột nhiên phát hiện cậu cũng có năng khiếu hài hước, sau này tiếp tục phát huy nhé."
"Ha ha ha!"
Hai người vui vẻ nói chuyện.
Một lúc sau, đột nhiên Thu Viện Á nhớ ra điều gì đó: "Ồ! Đúng rồi.
Cậu có biết chuyện xảy ra gần đây giữa Kinh Hồng Phỉ và bạn trai của cô ta không?"
Mễ Mị nghe thấy vậy, liền háo hức hỏi: "Có chuyện gì xảy ra à? Cô ta và người bạn trai đó đã xảy ra chuyện gì?"
Thu Viện Á khẽ gật đầu, nét mặt cô ấy hiện rõ sự nghi ngờ: "Dạo gần đây, tôi thấy cô ấy thường xuyên khoe trên SNS, nào thì được bạn trai mua tặng hoa, rồi còn đăng bức ảnh hai người nắm tay nhau.
Đến ngay cả tôi, cũng không cảm thấy người bạn trai kia có điều gì bất thường?"
!!!
Mễ Mị nghe thấy vậy, ngay lập tức mở nick wechat của Kinh Hồng Phỉ ra xem.
Dạo gần đây cô đang bận quan sát Nghê Nhất Lâm, nên không thời gian để ý đến Kinh Hồng Phỉ.
Từ sau bữa tiệc lần trước, cô nghĩ cô ta đã phát hiện và chuẩn bị ra tay hành động.
Và đúng như cô đoán, cô ta nhất định sẽ không buông tha dễ dàng cho hai người kia.
Tuy nhiên hành động của cô ta đã bị phát hiện, và đã có người đứng ra ngăn cản.
Nhưng mới chỉ có mấy ngày, mà tình huống đã thay đổi một cách chóng mặt.
Kinh Hồng Phỉ đã đăng tải rất nhiều bức ảnh, hầu như là tấm ảnh chụp chung với Tư Niên.
Có vẻ mối quan hệ hai người vẫn rất hòa thuận, thậm chí còn mặn nồng hơn so với lúc trước.
Cô nhìn thấy bài viết cô ta vừa mới cập nhật: Cái gì không thuộc về bạn thì mãi mãi không thuộc về bạn.
Bức ảnh phía bên dưới đang chụp Kinh Hoằng Hiên.
Này...
Mễ Mị nhìn Thu Viện Á: "Có thể cho tôi mượn điện thoại của cậu một lúc được không."
Thu Viện Á lập tức đưa điện thoại cho cô mượn.
Mễ Mị nhanh chóng tìm kiếm hình ảnh đại diện của Kinh Hồng Phỉ.
Lúc này cô mới phát hiện ra, ở trong điện thoại của Thu Viện Á, không hề nhìn thấy bài viết kia.
Thu Viện Á không thể nhìn thấy bài viết đó, nhưng cô lại có thể nhìn thấy.
Nói cách khác, bài viết này chỉ có cô mới nhìn thấy, cô ta đang muốn khiêu khích cô.
Mễ Mị tức giận đến mức sôi máu lên.
Cô nói tôi không thể chiếm được cái gì cơ?
Là ai đang gây chuyện trước?
Kinh Hồng Phỉ, tôi không ngờ cô lại là kẻ ngốc như vậy!
Tác giả có chuyện muốn nói:
Kinh Hoằng Hiên: Có rất nhiều cách để đáp trả, em có muốn thử không?
Mễ Mị thẳng thừng nói: Chê, rất chê..
Danh Sách Chương: