"Khải Truyện, một lát tôi sẽ chuyển cho cậu một phần tư liệu.
Trong đó có giới thiệu một người phụ nữ tên là Lam Huệ.
Cậu tìm vài người lặng lẽ đưa cô ta về thành phố H."
"Vâng, tôi sẽ tra xét, sau đó tìm người làm việc."
Kinh Hoằng Hiên lên tiếng trả lời cúp điện thoại Lưu Khải Truyện.
Tàn thuốc rơi trên mặt đất, giày da màu đen xoay tròn vẽ thành một vòng tro tàn đen.
Một tia khói cuối cùng phai mờ trong không khí.
Kinh Hoằng Hiên mở cửa sổ ra, để bản thân rửa tội trong cơn gió, cố gắng thổi bay mùi khói trên người.
Sau khi cảm thấy mùi đã phai nhạt đi không ít, anh nhấc chân rời khỏi cầu thang.
Phòng Mễ Mị lại có bác sĩ vào cửa đo nhịp tim và vài bộ phận khác của cơ thể, báo cáo kiểm tra mới được ghi lại và đóng dấu tại chỗ, bác sĩ vẫy tay kêu người nhà họ Mễ ra ngoài phòng bệnh bàn bạc.
Kinh Hoằng Hiên không cùng đi qua, mà ở lại phòng bệnh của Mễ Mị.
Hôm đó anh đưa cô tới nhập viện, còn cùng gia đình cô trải qua hai ngày vội trước vội sau, khiến cho y tá và bác sĩ đều sớm biết anh và Mễ tiểu thư nằm bên trong có quan hệ.
Nên khi Kinh Hoằng Hiên muốn vào cửa, y tá cũng không có ngăn anh lại.
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, Kinh Hoằng Hiên xoay người, cô gái điềm tĩnh nằm trên giường bệnh, dưới ánh mặt trời dường như có thể thấy cả lông tơ trên khuôn mặt non mịn của cô.
Ngọt ngào, thuần khiết.
Cô như thật sự đơn giản chìm vào giấc ngủ.
Anh nhẹ nhàng đưa tay sờ sờ gò má ấm áp của cô gái trên giường, mịn màng căng mọng.
Thế nào cũng có cảm giác tràn đầy sức sống.
Nhưng lần này em bị làm sao vậy? Vì sao còn chưa tỉnh lại?
Kinh Hoằng Hiên thở hắt ra luồng khí đè ép sâu trong lồng ngực.
Cau mày, nhắm mắt cắn vùng má bên trong khoang miệng.
Cảm giác vô lực khiến trái tim anh chợt thắt lại, lan đến tận xương cốt tứ chi.
Anh thậm chí ngay cả một cô gái nhỏ cũng không thể bảo vệ được...
Tay Mễ Mị đặt ở bên ngoài chăn bông bởi vì vừa mới kiểm tra mà có chút dán sát vào một bên mép giường, tay Kinh Hoằng Hiên vuốt trên má nhẹ nhàng rời đi, di chuyển xuống bàn tay trắng nõn tinh tế.
Muốn đưa tay cô trở lại bên người.
Bỗng nhiên! Anh phát hiện...!Ngón tay trắng nõn gầy guộc ấy đang khe khẽ động!
Kinh Hoằng Hiên trợn to đôi mắt, nhanh chóng cúi người, gò má áp sát lên ga giường của Mễ Mị, nín thở gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé kia! Cẩn thận quan sát...
Lại động đậy!
Anh không nhìn lầm! Không phải là do ảo giác! Mễ Mị có phản ứng!
Kinh Hoằng Hiên nhấn chuông gọi: "Bác sĩ! Mễ Mị có phản ứng!"
Sau đó chính là một loạt các cuộc kiểm tra hỗn loạn.
Mễ Mị tỉnh lại cơ hồ kinh động toàn bộ giáo sư và chuyên gia của bệnh viện, mức độ khẩn trương còn không kém người Mễ gia bọn họ.
Hơn nữa tình huống hôn mê không hồi phục, đặc thù của Mễ Mị, làm cho các khoa bao gồm khoa tim mạch, khoa não, khoa ngoại thương, khoa miễn dịch, khoa phục hồi chức năng và khoa thần kinh đều phải đến, trước sau làm kiểm tra, hỏi kết quả.
Phòng bệnh vốn dĩ không tính là nhỏ bị vây chật như nêm cối.
Kinh Hoằng Hiên và người nhà họ Mễ ở ngoài phòng bệnh vẻ mặt sốt ruột chờ đợi, anh dựa vào chiều cao của bản thân, tầm mắt xuyên qua cửa sổ thấy người vừa rồi còn đang hôn mê ngủ say, giờ đã ngồi dậy, ánh mắt sáng tỏ, nghe lời phối hợp các bác sĩ kiểm tra.
Kinh Hoằng Hiên dần dần thả lỏng hai bàn tay đang nắm chặt, lòng bàn tay bởi vì khẩn trương mà tiết ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cảm ơn trời đất, cuối cùng cô ấy đã tỉnh.
——
Hô ——
Kinh Hoằng Hiên tựa vào vách tường ngoài phòng bệnh.
Trong phòng người họ Mễ hòa thuận vui vẻ, Mễ Mị bị vây ở bên trong, trên mặt mang theo ý cười, sắc mặt trắng bệch đỏ lên, nhìn ra được tình trạng đã không có gì nghiêm trọng.
Anh liền lẳng lặng nhìn cảnh tượng trong phòng qua khe cửa hé mở.
Giây phút ấy, Mễ Mị dường như cảm nhận được điều gì đó, nhìn về phía cửa bên này, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ sạch sẽ xinh đẹp dưới ánh mặt trời rung động lòng người.
Kinh Hoằng Hiên cũng bất giác nở nụ cười theo.
Anh lấy di động ra gửi cho Mễ Mị một tin nhắn:
[ Anh đi ra ngoài bàn bạc chút chuyện, buổi tối trở về xem em.
]
Mễ Mị an toàn tỉnh lại, Kinh Hoằng Hiên cũng đần bình tĩnh hơn.
Sau khi anh gửi xong tin nhắn liền mở danh bạ ra, tìm kiếm ở bên trong, chọn một dãy số trong đó rồi gọi.
Xoay người đi về phía thang máy, rời khỏi bệnh viện.
"Lão đệ à! Tìm anh em có chuyện gì?"
"Anh Chấn, tôi muốn báo cáo một câu lạc bộ bắn súng làm trái quy tắc kinh doanh."
"Gì? Cậu báo tin?" Quách Kỳ Chấn vốn đang hi hi ha ha, nghe xong lời nói của Kinh Hoằng Hiên, giọng nói nháy mắt trở nên cảnh giác: "Làm sao vậy, có người quấy rầy cậu à? Còn cho cậu bắt được đến đuôi?"
Kinh Hoằng Hiên bước chân leng keng mạnh mẽ, trầm giọng hừ lạnh: "Ừm, cái đuôi lớn như vậy lộ ở bên ngoài làm cho tôi giẫm lên, tôi đương nhiên muốn thành toàn cho anh ta."
Có một số việc, cũng nên tất toán sau vụ thu*.
Trước kia không dọn đến, không có nghĩa là anh đã quên, cho tới bây giờ anh chưa từng là người rộng lượng.
*Nguyên văn "秋后算账", nghĩa là đợi cho đến khi thời gian chín muồi để giải quyết các khoản nợ.
Trước kia đã cảnh cáo một lần, xem ra là không nhớ lâu.
A, tốt lắm, lần này sẽ trực tiếp đào đến tận hang ổ.
Về sau còn có một số ít sẽ tới, anh sẽ dỡ bỏ vài cái!
Trên con đường chính của trung tâm phố, ba chiếc xe jeep đặc công đã được cấp giấy phép thông hành lao vút từ đầu đến cuối đường.
Theo sau có một chiếc xe jeep đặc công mang đèn nhấp nháy.
Trên chiếc xe đi đầu tiên, ở ghế giữa phía sau có hai người ngồi.
Trong đó một người có khuôn mặt chữ quốc (mặt vuông), lông mày rậm mắt sói, làn da màu đồng cổ, mặc một thân đồng phục đặc công cũng khó che giấu sức bật cơ bắp lực lượng mười phần của cơ thể.
Lúc này hắn đang mặt mày hớn hở nói với người ngồi bên cạnh.
"Kinh đẹp trai a, vài năm mặc tây trang, giờ lại mặc như này, làm sao tôi lại có cảm giác cậu càng đẹp trai, ai u, cậu mặc bộ này đi ra ngoài rất tuyệt!" Nói xong còn đưa tay bóp cơ bắp của cánh tay anh.
Người mặt chữ quốc này chính là Quách Kỳ Chấn, còn người đàn ông ngồi bên cạnh mặc đồng phục com lê giống hắn, không ai khác ngoài Kinh Hoằng Hiên đã nhanh chóng đổi thành đồng phục đặc công.
Mặc một thân đồng phục màu đen, giày ủng cao, trên tay còn cầm mũ giáp chống đạn, cả người Kinh Hoằng Hiên như thay đổi một loại hương vị, không còn là Kinh đại tổng tài quý khí lạnh lùng mặc tây trang thủ công cao quý, mà lúc này anh là một thân khí chất anh lãng, huy hiệu cảnh sát trên người, vẻ ngoài lạnh lùng, lại nhiều hơn một tầng uy phong hiên ngang.
Mày kiếm mắt sáng giống như ánh hào quang lấp lánh, tay dài chân dài ngồi trên xe Jeep vẫn như cũ thẳng tắp, chỉ một cái liếc mắt, có thể khiến các cô gái nhỏ thét chói tai, chân mềm nhũn.
Quách Kỳ Chấn đưa tay bóp cơ bắp trên cánh tay anh, Kinh Hoằng Hiên tự mình nhấc cánh tay, căng cơ bắp.
Quách Kỳ Chấn dùng tay nắm chặt cơ bắp cứng rắn, lại dùng lực để có thể cảm nhận được các cơ co dãn.
"Không tệ không tệ! Làm đại tổng tài nhiều năm như vậy, thân thể nhỏ nhắn còn rất rắn chắc, ha ha ha."
"Cái khác không dám nói, chứ đánh nhau với anh nửa giờ thì vẫn có thể."
Quách Kỳ Chấn lúc này vỗ bả vai Kinh Hoằng Hiên cười to: "Được được được! Anh em chúng ta đã lâu không gặp, lát nữa trở về đội thử hai ván!" Sau đó hắn quay sang cười nói với các anh em trên xe này: "Đây là soái ca có tiếng của doanh đội chúng ta lúc trước.
Nếu không phải là gia đình cậu ấy có sự nghiệp lớn.
Lão tử sống chết cũng phải giữ cậu ấy lại!"
Kinh Hoằng Hiên nhìn đại ca vui vẻ, bất giác cũng lộ ra nụ cười.
Quách Kỳ Chấn lớn hơn mấy tuổi so với Kinh Hoằng Hiên, hai người coi như là bạn thời thơ ấu.
Nguyễn gia và Quách gia có liên hệ sâu xa, những đứa nhỏ lúc đó cũng còn có liên hệ.
Quách Kỳ Chấn gia nhập quân đội từ nhỏ, mang theo Kinh Hoằng Hiên cùng nhau chơi đùa vài năm.
Vừa vặn đoạn thời gian kia, Kinh Hoằng Hiên bởi vì biết một ít chuyện trong nhà, cả người cực kỳ u ám, Quách Kỳ Chấn mang theo anh vào trong doanh trại quân đội chơi, có thể xem như tìm cho anh một chỗ phát tiết.
Sau một thời gian dài, ở doanh trại quân đội này không có nhiễm bẩn không có chuyện vặt vãnh, tất cả đều là chiến đấu đến cùng hợp thành tinh thần, làm cho anh dần dần yêu thích sức mạnh.
Hầu hết các kỹ năng chiến đấu của Kinh Hoằng Hiên đều là học từ Quách Kỳ Chấn lúc trước khi đi theo hắn vào doanh trại quân đội hỗn loạn.
Sau này Kinh Hoằng Hiên xuất ngoại du học, vẫn luôn không ngừng chiến đấu rèn luyện, lúc hai mươi tuổi, còn chạy đến trong doanh của Quách Kỳ Chấn làm binh hơn một năm.
Bất quá đáng tiếc anh lại phải gánh vác sự nghiệp khổng lồ của gia đình, ở doanh trại quân đội phóng khoáng một năm, lại trở về trường, sau đó tiếp quản tập đoàn công ty.
Quan hệ của anh và Quách Kỳ Chấn trong đó, có thể nói tình cảm như anh em ruột thịt.
Tuy rằng hiện tại công việc của hai người trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nhưng không làm cho mối quan hệ giữa hai người trở nên xa lạ.
Xe jeep chạy một đường, rẽ vào ngã tư đường phía Nam, tiến vào phía sau phố Thương Nam.
Đậu ở cửa sau của câu lạc bộ bắn súng.
Ba chiếc xe jeep lớn nối liền với một chiếc xe hơi của đặc công, vững vàng đứng ở lối vào cửa chính của câu lạc bộ bắn súng trên phố Thương Nam.
Quách Kỳ Chấn xuất thân là cảnh sát vũ trang đặc chủng, lãnh đạo một đội người, đều là đảm nhận một số nhiệm vụ đặc thù.
Bình thường khi không có chuyện gì, vẫn luôn đợi bên trong quân đội.
Sau khi hắn nhận cuộc điện thoại của Kinh Hoằng Hiên, lại nhận được vài tấm ảnh chụp anh gửi đến.
Trong ảnh chụp là một chiếc cung nỏ hình chữ thập, người trong nghề thường xuyên mò mẫm thứ này như hắn, liếc mắt là đã nhận ra đây là đồ tốt.
Lại cẩn thận nhìn bộ phận đẩy độ giật của nỏ và kết cấu, tức thời liền nhíu mày.
Thứ này, thoạt nhìn chính là vật phẩm cấm, vượt quá phạm vi động năng của súng và thiết bị theo quy định của luật pháp quốc gia một cách nghiêm trọng.
Căn bản là không nằm trong danh sách kinh doanh được cho phép.
"Đây là của câu lạc bộ kia? Thứ này có bao nhiêu?"
"Chỉ nhiều không ít."
Quách Kỳ Chấn lúc này nhếch một bên khóe miệng, đập vỡ răng sau, cúp điện thoại của Kinh Hoằng Hiên sau đó lập tức liên hệ đồng đội của hắn ở lữ đoàn công an.
Công an bên kia nhận được ảnh chụp báo cáo của hắn, dựng sào thấy bóng** tổ chức một nhóm người đi niêm phong câu lạc bộ bắn súng trên phố Thương Nam.
**Thành ngữ "立竿见影": dựng sào thấy bóng (dựng cây sào dưới ánh nắng mặt trời, có thể thấy ngay bóng của cây sào thẳng hay nghiêng), lập tức làm gì đó để mong đợi kết quả tức thì, hiệu quả nhanh chóng.
Quách Kỳ Chấn mang theo vài người của mình, cùng người phụ trách cảnh sát đặc nhiệm tập hợp.
Thuận tiện giúp Kinh Hoằng Hiên mượn bộ đồng phục đặc công.
Đội ngũ hai người đồng loạt đi thẳng đến mục đích.
Cửa xe mở ra, một nhóm lính mặc đồng phục cảnh sát bước xuống.
Nhìn ước chừng có khoảng hai mươi người.
Quách Kỳ Chấn nhìn cửa trước trang trí phức tạp, hỏi Kinh Hoằng Hiên.
"Chính là nhà này?"
"Không sai."
Quách Kỳ Chấn hiểu rõ, vung tay một cái, làm một cái thủ thế.
Đi vào!
"Các anh em, không lên tiếng không phản hồi, niêm phong người và cửa hàng, phàm là vật dụng có động năng vượt chỉ tiêu, tất cả đều thu hồi hết!"
"Tiểu Trương và Tiểu Vương, hai người các cậu mang theo người đi cửa sau, cần phải phong tỏa toàn diện, không cho bất cứ kẻ nào mang cái gì ra ngoài!"
Những người lính phía sau tuân lệnh, từng người từng người một, được huấn luyện bài bản chen chúc mà vào.
Kinh Hoằng Hiên và Quách Kỳ Chấn hai người liếc nhau.
"Hoằng Hiên, hai chúng ta cũng đến tìm hiểu kiến thức." Nói xong, cười lấy ra hồ sơ điều tra từ trong cánh tay.
——
Câu lạc bộ bắn súng trên phố Thương Nam này, là một trong số ít các địa điểm treo biển làm nghề kinh doanh sân bắn ở thành phố H.
Tuy rằng trước mắt là Lí Phi đang phụ trách câu lạc bộ bắn súng.
Nhưng mọi người ở giới kinh doanh của thành phố H đều biết, ông chủ phía sau màn là Ninh Tuấn Thần.
Ninh Tuấn Thần si mê súng ống, nên bản thân đi làm giấy phép buôn bán, xây dựng một phòng bắn súng như vậy.
Ngưỡng cửa tìm đến câu lạc bộ này cực cao, bởi vì bản thân Ninh Tuấn Thần nhiệt tình yêu thích, súng ống đạn dược cung nỏ trong câu lạc bộ, cơ hồ đều là thứ tốt.
Súng hơi, súng trường ở trên thị trường bình thường, hắn căn bản không nhìn vào mắt.
Lúc Ninh Tuấn Thần ở trong nước, nơi này ít khi tiếp đãi người ngoài.
Về sau mới mở ra một ít quyền bên ngoài, sau khi xuất ngoại liền đem câu lạc bộ giao cho Lí Phỉ quản lý.
Cho nên Lí Phỉ là ông chủ của câu lạc bộ trên danh nghĩa, kỳ thực chính là người trông coi sân bắn.
Câu lạc bộ này không hổ là bộ sưu tập riêng của Ninh Tuấn Thần, rất nhiều súng ống đều là súng thật đạn thật, giá trị chế tác hoàn mỹ, hiếm có và đều là thứ tốt.
Cái này trên thị trường, cơ hồ đều là trong phạm vi không được cho phép kinh doanh.
Những thứ tốt này cứ như vậy đường hoàng đặt trong câu lạc bộ, không ai quản.
Dần dà Lí Phỉ cả người cũng lâng lâng, giống như ở thành phố H này không một ai có thể cai quản bọn họ.
Ông chủ có thể lấy được giấy phép, dám làm điều này, bởi vì gì? Còn không phải là vì phía trên có người!
Hôm nay câu lạc bộ không có người, Lí Phỉ đang ở trong câu lạc bộ kiểm tra thiết bị mỗi ngày, nghĩ một lát nữa chơi mấy cái cặp đạn.
Bỗng nhiên, một đống cảnh sát mặc đồng phục nghiệp vụ từ bên ngoài xông vào, cái gì cũng không nói, động tác nhanh chóng dị thường, thấy người di chuyển liền ngăn chặn lấy đi vũ khí, tra tay vào còng.
Tất cả thiết bị di động đều bị tịch thu.
Người của hắn căn bản là chưa kịp phản ứng thì tất cả gần như đều bị ngăn chặn.
Nhân viên câu lạc bộ tùy ý lớn tiếng chửi bậy sủa loạn, những cảnh sát vũ trang này được đào tạo bài bản, chính là không nói chuyện.
Sau đó những đặc công này đi thẳng đến chỗ súng ống đạn dược, cúi đầu bắt đầu càn quét ở trong câu lạc bộ.
Những loại vũ khí súng ống này được cảnh sát vũ trang sử dụng quanh năm, đều quen thuộc, có thứ gì đó cọ xát bên mép viền chút, vừa thấy chính là vượt quá tiêu chuẩn một cách nghiêm trọng.
Không nói hai lời, thu toàn bộ đi!
"Mấy người làm gì vậy! Mẹ nó dừng tay! Các người biết ông chủ chỗ này là ai không!" Khuôn mặt Lí Phỉ phẫn nộ, nhìn bọn giặc này im lặng kiêu ngạo, quát lớn.
Trên tay Lí Phỉ vừa vặn cầm một khẩu súng trường, lúc này hắn liền giơ súng lên nhắm thẳng một người trong đó, xuống tay không chút lưu tình, phốc một tiếng, bắn trúng đồ chống đạn của đặc công.
Người lính vũ trang mặc đồ đặc công kia hơi hơi nghiêng người, khiến đạn sượt qua sát ngực.
Nhưng vẫn bị đánh lui về phía sau hai bước! Hắn ngây ra một lúc, sờ phía trước, một chỗ lõm sâu bằng nửa ngón tay! Đạn bắn vào chỗ ngực của áo chống đạn còn ẩn ẩn nóng lên.
Với động năng giật này, thay thành đạn thật liền lập tức có thể bắn xuyên người không có đồ bảo hộ!
Người lính mở to mắt nhổ nước bọt, trừng lớn mắt hổ: "Đm, thật sự mẹ nó không muốn sống nữa!" Nói xong động tác nhanh chóng phóng qua, cúi người quét ngang, Lí Phỉ còn ghìm súng, phốc phốc phốc vài cái tiếng súng vang! Toàn bộ bị đánh bay! Không đợi hắn kịp phản ứng lại, cả người đột nhiên bay tứ tung ở giữa không trung.
Người lính đá bay khẩu súng trường trong tay hắn, Lí Phỉ lúc này mới kêu một tiếng thảm! Một cước đá vào trên cổ tay hắn kia, mơ hồ như nghe được âm thanh giòn tan khi xương gãy.
Người kia còn chưa tiếp đất, một cái đùi chợt nện xuống ngực, thổi phù một tiếng, Lí Phỉ đã bị hung hăng nện trên mặt đất! Ngay sau đó một đầu gối to như cái nắp nồi đập mạnh vào ngực, một tay khóa cổ họng, nắm tay to như bao cát đánh lên mặt Lí Phỉ.
Răng rắc một tiếng, mũi bị đánh gãy, Lí Phỉ kêu thảm chảy máu mũi.
Ngay sau đó lại là hai quyền!
Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế!
Đàn em của câu lạc bộ thấy Lí Phỉ bị đánh cũng muốn chống trả, nào ngờ bị nhóm quân lính áp chế như những con gà con.
Nắm lấy chỗ đau đấm mạnh hai phát vào hai chân.
Các đàn em miệng cọp gan thỏ tức thời chịu không nổi đã ôm bụng nôn thốc nôn tháo, trong phút chốc tất cả đều thành thật.
"Ôi ôi, không phải nói không động thủ sao, sao lại đánh nhau rồi." Lúc này Kinh Hoằng Hiên và Quách Kỳ Chấn từ cửa chính đi vào bên trong, kỳ thực hai người bọn họ đã sớm đến, nhìn thấy các anh em đánh người, cũng không ngăn cản, chờ mọi chuyện đã được giải quyết mới thản nhiên lộ diện.
Cho là không cho phép đánh người, đánh xong lại nói, cũng không muộn a.
Người lính áp chế Lí Phỉ dùng tay đấm mạnh một quyền vào bụng hắn.
Thời điểm nhìn thấy đội trưởng của bản thân xuất hiện, hắn đã lỗ mãng phế đi nửa cái mạng của Lí Phỉ, mang theo khẩu súng trường đến trước mặt hai người.
Giọng nói nghiêm túc.
"Quách đội, tên ngốc kia vừa rồi lấy khẩu súng này bắn tôi.
Kích cỡ và uy lực của khẩu súng này, đã là súng ống chính quy.
Nghiêm trọng vượt quá phạm vi cho phép kinh doanh của quốc gia." Nói xong đem vết đạn rõ ràng trên ngực cho đội trưởng xem.
Quách Kỳ Chấn vẻ mặt chợt trở nên lạnh lùng, cẩn thận sờ soạng vết đạn trên ngực của người lính, lại nhìn súng trong tay.
Hắn và Kinh Hoằng Hiên liếc nhau.
"Chim kền kền."
"Của nước Mỹ."
Quách Kỳ Chấn lúc này tức giận! "Phản rồi! Mẹ nó, dám đánh lính của lão tử." Hắn nhấc chân đạp bên cạnh người lính một cước: "Cậu mẹ nó cũng ngốc a! Tên ngốc này bắn cậu như vậy còn không biết trốn? Nếu đây mà là đạn thật, cậu chỉ có thể lật vỏ dưa hấu! Trở về viết kiểm điểm cho tôi! Tức chết lão tử!"
Người lính bị hắn đá một cái liền rơi vào ủy khuất.
Mình cũng có né một chút, còn mặc cả đồ chống đạn, nên không suy nghĩ nhiều như vậy.
Quách Kỳ Chấn sắc mặt nghiêm nghị.
Vung tay trầm giọng hô: "Đào sâu nơi này ba thước, tất cả đều mang đi cho tôi!"
Kinh Hoằng Hiên và Quách Kỳ Chấn cũng gia nhập chiến dịch truy quét.
Bọn họ tóm lấy vài đàn em còn ý thức, hỏi ra vị trí của một số phòng sưu tập, từ trên người Lí Phỉ lấy đi chìa khóa, đem đi tất cả các thiết bị có thể tìm thấy.
Chỉ trong nửa giờ, câu lạc bộ bắn súng đã bị càn quét sạch sẽ! Ngay cả Lí Phỉ liên quan đến cũng mang đi.
Cảnh sát vũ trang bỏ lượng lớn súng ống cướp đoạt được vào xe jeep, nghênh ngang mà đi.
Ở cửa trước, một người lính mang theo người bị còng tay giống con chó đã chết Lí Phỉ, mở xe đặc công ra ném lên.
Một người lính dán giấy niêm phong lên cửa lớn của câu lạc bộ bắn súng, sau đó mấy người lên xe, xe đặc công một đường nghênh ngang phóng đi với biển hiệu nhấp nháy.
Đến đi nhanh chóng, sạch sẽ lưu loát, liền tính người Ninh Tuấn Thần bên kia đuổi tới, đối mặt với bọn họ cũng chỉ còn lại một mớ hỗn độn, cùng với thư điều tra giấy trắng mực đen.
Mấy chiếc xe lần lượt đi vào đội cảnh sát.
Nhóm lính trong xe ào ào đi xuống, Quách Kỳ Chấn cầm chim kền kền kia trong tay, đi tìm người được tổng bộ công an giao cho, cũng liên hệ với đồng chí kia của hắn.
"Vương Lâm, cảm ơn."
"Khách khí rồi!"
Quay lại mấy tiếng trước, sau khi Quách Kỳ Chấn cúp điện thoại của Kinh Hoằng Hiên, liền liên hệ với đồng đội cũ Vương Lâm, hiện tại ở tổng bộ công an.
Vương Lâm nghe nói Quách Kỳ Chấn muốn phát lệnh điều tra, nói là phát hiện lượng lớn súng ống trái phép, tức thời liền mở báo cáo điều tra, phái người đi thăm dò niêm phong câu lạc bộ có vấn đề.
Trước mắt, Vương Lâm nhìn Quách Kỳ Chấn trở về thắng lợi, cười hì hì hỏi hắn: "Thế nào? Dễ chịu chứ! Tìm được cái gì vậy?"
"Ha ha, lúc này sợ là vấn đề có chút lớn nha." Quách Kỳ Chấn tiến đến trước mặt hắn nhẹ nhàng nói thầm vài cái danh hiệu.
Vương Lâm nghe được vẻ mặt khó tin.
"Gan cũng đủ lớn, hắn có bao nhiêu?"
"Số này." Quách Kỳ Chấn ra hiệu một số với hắn.
"Đm!" Vương Lâm kinh ngạc: "Ai làm thủ tục cho? Chơi với đại bàng đấy! Cậu định làm như thế nào?"
"Hừ hừ, mọi thứ tôi đều mang đi.
Đều là vật phẩm vi phạm lệnh cấm.
Tôi ngược lại thật ra muốn nhìn xem có người dám tìm đến trên đầu tôi không, tôi khiến hắn chịu không nổi!" Quách Kỳ Chấn vẻ mặt vô lại: "Anh em, giúp tôi tra xem lúc trước ai làm thủ tục cho câu lạc bộ này."
Bên này Quách Kỳ Chấn và Vương Lâm mưu đồ bí mật gì đó.
Một đầu khác, Kinh Hoằng Hiên sớm không còn tham dự vụ án này, cho nên anh ở trên xe thay quần áo xong, nửa đường yêu cầu Quách Kỳ Chấn thả anh xuống.
Ngay cả cửa lớn của cục cảnh sát cũng chưa tiến vào.
Lúc này sắc trời đã chập tối, Kinh Hoằng Hiên tìm được xe của mình ở bãi đậu xe quảng trường phố Nam.
Sau khi lên xe nhìn thấy Quách Kỳ Chấn phát tín hiệu thu đội cho anh, khóe miệng gợi lên độ cong.
Câu lạc bộ của Ninh Tuấn Thần triệt để bị phá.
Kế tiếp, nên sửa chữa ở nơi khác.
Kinh Hoằng Hiên hoạt động hai khớp xương tay, tiếng lách cách rõ ràng dị thường trong xe yên tĩnh, ngón cái của anh cọ vào nhau, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước.
Trụ cột của Ninh gia không sạch sẽ, nhiều năm như vậy luôn ở sau lưng giở trò.
Dã tâm của Kinh Lôi Đình hung hăng ngang ngược, không ai có thể ngăn cản được.
Hai nhà nhiều năm qua tranh đấu gay gắt, không chỉ có mâu thuẫn ở mặt ngoài, mà còn có quan hệ ảnh hưởng đến mặt xám sau lưng.
Hơn nữa, nói không chừng còn có một chút vướng mắc lâu năm không thể nói ra.
Nguyễn gia là một bước đột phá vào năm đó.
Đường ven biển, là một miếng thịt béo.
Bất cứ ai nắm giữ đường bờ biển, đều có thể giao dịch đen xuyên đại dương.
Kinh Hoằng Hiên hừ lạnh.
Anh và Kinh Lôi Đình từ nhiều năm trước, sau khi biết được mọi chuyện, giữa bọn họ, đã sớm không nói đến tình cha con.
Ý nghĩ năm đó của Nguyễn Khinh Ngữ không rõ ràng, thân là con gái một, vì một cái tiểu bạch kiểm, dâng lên cho Kinh Lôi Đình hơn một nửa Nguyễn thị, chỉ vì muốn được ông ta thành toàn.
Kinh Lôi Đình đã thành công.
Một nửa Nguyễn thị rơi vào tay Kinh Lôi Đình, khi một tờ giấy trắng bị vấy bẩn một chút, sẽ không ngừng lan ra.
Không có cách nào, ông bà Nguyễn gia chỉ có thể quyết định thật nhanh.
Đối với việc bị ông bà ngoại vứt bỏ, nội tâm anh phi thường đau lòng hơn nữa là càng thêm oán hận Kinh Lôi Đình.
Kỳ thực anh đối với việc kinh doanh của người này, một chút cũng không động tâm.
Lúc trước, chỉ kém chút nữa là anh từ bỏ toàn bộ tập đoàn Túng Thế.
Nhưng là vì trên tay Kinh Lôi Đình còn nắm cả Nguyễn thị.
Túng Thế có 30% sản nghiệp là dung hợp với Nguyễn gia.
Mặc dù là ở dưới Túng Thế, nhưng tai mắt của Nguyễn gia ở khắp nơi.
Kinh Lôi Đình hiện tại như đang đi trong vực sâu, không cẩn thận một cái sẽ thịt nát xương tan.
Kinh Hoằng Hiên không thể đánh cược! Đến lúc đó vô số người sẽ bị liên lụy.
Ông ngoại bà ngoại của anh, tuy đã lui về, nhưng ai sẽ cảm thấy bọn họ trong sạch?
Ông ngoại bà ngoại cả đời quang minh chính đại, cứ như vậy đến tuổi già cũng khó giữ được.
Anh không đồng ý tâm huyết vẻ vang cả đời của ông ngoại bà ngoại, cuối cùng bị lão làm bẩn.
Nhiều năm như vậy Kinh Lôi Đình luôn không từ bỏ việc trói buộc anh, anh tiếp quản tập đoàn Túng Thế sáu năm dài, mặt ngoài là cảnh tượng CEO trẻ tuổi, kỳ thực từ đầu, mỗi ngày anh đều như bước trên lớp băng mỏng.
Kinh Lôi Đình thường xuyên bố trí cạm bẫy, làm cho anh dính vào những công việc làm ăn này.
Anh cũng đã từng muốn thay đổi Kinh Lôi Đình, mấy năm nay luôn cố gắng rửa sạch bụi bặm.
Nhưng Kinh Lôi Đình lại khăng khăng một mực, muốn đem anh bồi dưỡng thành người thừa kế bù nhìn.
Chút ấm áp cuối cùng giữa cha con bọn họ đều biến mất gần như không còn.
Hiện tại, anh phải dứt ra.
Kinh Hoằng Hiên nhắm mắt suy nghĩ chuyện kế tiếp, hơi thở u ám trên người dần dần nhạt đi.
Một lát sau, anh mở to mắt, lấy di động ra, lục lọi tài khoản xã hội của ai đó.
[ Kinh Hoằng Hiên: Anh đi ra ngoài bàn bạc chút chuyện, buổi tối trở về xem em.
]
[ Mễ Mị: Em muốn ăn đồ Quan Đông, (#^.^#) ]
Ha.
Kinh Hoằng Hiên bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh rút chìa khóa xe, mở cửa bước xuống.
Ở cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi 711, khóe môi Kinh Hoằng Hiên mang theo ý cười, từng bước một đi đến cửa hàng tiện lợi nhỏ.
——
——
Rạng sáng ba giờ, bờ biển phía tây Bắc Mĩ giông tố đan xen vào ban đêm, mây đen che khuất ngôi sao Lãnh Nguyệt, sóng biển xen lẫn giông tố, ầm ầm ập tới.
Cửa của biệt thự bên bờ biển đóng chặt, ngăn chặn gió mưa lại bên ngoài.
"Ôi—— ôi——!"
Trên chiếc giường nước hình khuyên trong phòng ngủ chính ở tầng hai bỗng nhiên truyền đến từng tiếng thở gấp gáp.
Chăn lụa mỏng được đắp trên người bị đá đến dưới chân, lộ ra gương mặt của người nằm ở trên giường —— Ninh Tuấn Thần.
Hai mắt Ninh Tuấn Thần nhắm nghiền, khuôn mặt nhăn lại thật chặt, mũi hít thở phập phồng khẩn trương, dường như trong mơ đang xảy ra chuyện không mấy tốt đẹp.
"Đinh linh linh —— "
Lúc này tiếng chuông điện thoại ở phòng ngủ chính vang lên.
Tiếng chuông không tính là chói tai, nhưng trong phòng ngủ yên tĩnh lại đặc biệt đột ngột.
Cho dù như vậy, cũng không đánh thức được Ninh Tuấn Thần ra khỏi cơn ác mộng.
Ninh Tuấn Thần không phân biệt rõ bản thân đang ở trong hiện thực hay là trong mơ.
Trước mặt hắn hiện giờ là Nghê Nhất Lâm tản ra sự phong tình mà hắn chưa thấy qua, phảng phất như một đóa hoa có gai đã trải qua lễ rửa tội.
Nước mắt thấm đẫm trên khuôn mặt tuyệt mỹ của cô, ánh mắt nhìn hắn đầy mãnh liệt mà tuyệt vọng.
Trái tim của hắn rất đau, cả người bị một tình cảm vô cùng lớn nhấn chìm.
Đừng nhìn tôi như vậy, vì em, cho dù mất đi mạng sống này tôi cũng không luyến tiếc.
Cô đứng ở trước mặt hắn, cầm một khẩu súng lục tinh xảo trong tay, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào hắn.
"Ninh Tuấn Thần, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại!"
"Đừng!"
Hắn hoảng sợ nhìn ngón tay Nghê Nhất Lâm bóp cò, chỉ cảm thấy chỗ lồng ngực dường như nổ tung thành một lỗ bằng cái bát, giây tiếp theo trọng lượng khổng lồ bỗng nhiên đánh úp lại.
"A ——!"
Ninh Tuấn Thần cả người cứng ngắc nhảy lên, nháy mắt từ trong mộng tỉnh lại!
Hắn phản xạ có điều kiện đưa tay kéo mở áo ngủ bản thân, chỗ ngực vẫn còn nguyên vẹn ấm áp, làn da trơn bóng, cơ bắp cuồn cuộn dẻo dai.
Trái tim được bao bọc đập lên mạnh mẽ.
Ánh mắt hắn hoảng sợ đánh giá chung quanh.
Không có đèn! Không có Nghê Nhất Lâm! Không có súng!
Hộc—— hộc——!
Ninh Tuấn Thần đưa tay sờ soạng mồ hồi lạnh trên trán.
Hạ đường huyết nhắm mắt lại.
Lại là giấc mơ này!
Rất chân thật, chân thật đến nổi hắn không phân biệt được là hiện thực hay là giấc mơ.
Vì sao vậy chứ...
"Đinh linh linh —— "
Tiếng chuông di động bám riết không tha.
Rốt cục cũng gọi được thần trí Ninh Tuấn Thần trở lại, hắn thở phào nhẹ nhõm nhận điện thoại.
"A lô?"
"Thiếu gia! Câu lạc bộ trong nước của chúng ta bị nhà nước phong tỏa rồi! Chuyện lần này không tốt!".
Danh Sách Chương: