Tôi không có tên, chỉ có một biệt hiệu, A.
Mọi người đều gọi tôi, ngài A.
Ngàn vạn ngôi sao cũng không hẳn có thể nuôi dưỡng ra được một mặt phẳng chứa đựng chu kỳ của sự sống, vũ trụ to lớn, bao la, mỗi hành tinh có thể sinh ra sự sống đều là một kho báu.
Cục Thẩm tra giám sát tính ổn định của mặt phẳng, để duy trì những hành tinh khó có được sự sống nhiều nhất có thể.
Nội dung công việc của tôi vô cùng đơn giản - giải cứu thế giới.
Độn Thiên là ông chủ của tôi, cũng là cục trưởng cục Thẩm tra, nhưng anh ta luôn bắt chúng tôi gọi anh ta là ông chủ.
Tất cả mọi người nói ngoại trừ ông chủ thì tôi là người thần bí nhất ở cục Thẩm tra.
Cảm giác thần bí này phát sinh khá đặc biệt.
"Lão A, "số hiệu 572" mới đến siêu nhiều chuyện, nghe nói trong cục có ngài A, vẫn luôn tò mò hỏi thăm người khác về chuyện của anh. Không chừng cậu ta tưởng anh là huyền thoại tiên phong trong cục, được sư phụ trao tặng danh hiệu A độc nhất vô nhị!”
Tên cáo ranh Diêu Tam Vĩ này lại đến nhiều chuyện với A. Loại chuyện này anh đã nghe quá nhiều lần rồi. Bao nhiêu năm nay cục Thẩm tra cũng không nhất định có người mới, nhưng chỉ cần có người mới, sau khi biết sự tồn tại của A, đều sẽ tò mò "ngài A".
"Lại nói lão A, rốt cuộc anh đến từ đâu thế? Sao lại lợi hại như vậy? Còn nữa, tại sao anh chưa bao giờ lộ diện?" Diêu Tam Vĩ đuổi theo sau lưng A hỏi không ngừng. A cuối cùng cũng bị anh ta ồn ào đến phiền.
A nhìn Diêu Tam Vĩ, giơ thẳng tay một ngón tay lên với anh ta: "Tôi có thể trả lời cậu một vấn đề.”
"Cái gì cái gì?" Diêu Tam Vĩ phấn khích mà đong đưa cái đuôi.
"Tôi quả thật rất lợi hại.”
Giây tiếp theo, A biến mất trước mặt Diêu Tam Vĩ, trở lại không gian hệ thống, để lại Diêu Tam Vĩ vẻ mặt mờ mịt.
Né tránh con cáo ranh dính người kia, A thả lỏng thân thể nằm trên giường. Gạt bỏ mây mù, nhìn lên vũ trụ sao rực rỡ mê người trên đỉnh đầu.
Không gì có thể mê người hơn vũ trụ.
...
"Tích tích tích." Mặt biên hệ thống thu được tin tức.
"A này, có một mặt phẳng đã xảy ra chuyện. Tình huống có chút nghiêm trọng, những người khác không đủ năng lực, chỉ có cậu làm được.”
Tin tức của Diêu Tam Vĩ và nhiệm vụ cùng nhau được phát đến chỗ anh. A cũng không thèm nhìn nhiệm vụ tiếp theo, sau đó bình tĩnh mở tin tức nhiệm vụ.
Đây là một thế giới vô cùng bình thường, bình thường đến mức loài người còn áp đảo người thống trị cao nhất của thế giới kia, là căn bản nhất, cũng là thế giới mặt phẳng số lượng nhiều nhất.
Mục tiêu lần này của anh là một giáo sư sinh vật đại học. Ông ta bị một thế giới tận thế xuyên qua linh hồn.
Người này ở thế giới tận thế là một nhà khoa học sinh vật có năng khiếu xuất sắc, thích dung hợp gen, cố gắng phát minh ra gen vắc xin phòng bệnh khiến thế giới kinh ngạc, tiến hóa toàn bộ nhân loại.
Cuối cùng ông ta quả thật là làm thế giới kinh ngạc, cũng hủy diệt thế giới. Ông ta một tay nghiên cứu chế tạo ra gen biến dị, gây ra dịch bệnh toàn cầu. Dịch bệnh qua đi, xác chết chất thành đống. Ông ta bị chôn vùi cùng với xác chết. Không nghĩ tới kỳ tích lại đến, vừa mở mắt, đã xuyên qua thành một người khác của thế giới kia.
Vị tiến sĩ tận thế này rất nhanh đã thích ứng thân phận, đồng thời ham muốn nghiên cứu cuồng nhiệt lại dấy lên. Ông ta cảm thấy mình đã rút ra kinh nghiệm, lúc này nhất định có thể thành công!
Ông ta có thể hủy diệt thế giới một lần, có thể hủy diệt lần hai.
Nhân vật nguy hiểm, nếu ông ta thành công, sẽ hủy diệt mặt phẳng này.
Phải diệt trừ ông ta.
...
A mở mắt ra, mọi thứ trong góc nhìn đều trở nên cao lớn. Anh cúi đầu, môi đôi móng vuốt lông tơ dẫm trên mặt đất. Anh thử động đậy tay chân.
Có chút không quen, xem ra phải luyện tập vài ngày.
Giáo sư Vương say mê sinh vật, tính cách quái gở, đến nay vẫn chưa lập gia đình, cũng không có bạn bè. Cuối thời tiến sĩ đã trải qua sinh tồn tận thế, tính cách cảnh giác. Hai phương diện đó cộng lại, trở thành một mục tiêu vô cùng không dễ tiếp cận.
Căn cứ vào quy tắc không thể chiếm thân thể người sống của cục Thẩm tra, muốn tiến gần đến việc giải quyết mục tiêu nhiệm vụ, lựa chọn tốt nhất là biến thành sinh vật có năng khiến cho ông ta bớt cảnh giác ở thế giới này.
A nằm bò trên thân cây, học cách liếm lông của loài mèo. Ánh mắt xa xăm nhìn chăm chú vào cửa sổ nhà giáo sư Vương ở phía trước.
Đúng vậy, anh lựa chọn biến thành một con mèo hoang.
Đây là một con mèo hoang tam hoa có tuổi thọ không dài. Sau khi A xuyên vào người con mèo thì trực tiếp lợi dụng bàn tay vàng của hệ thống chữa khỏi bệnh.
A dựa vào tàng cây hải đường phơi nắng, lười nhát ngáp một cái.
Anh quan sát vài ngày, phát hiện giải quyết sự việc có hơi phiền toái. Giáo sư sinh vật mà tiến sĩ tận thế xuyên qua này vẫn còn tồn tại linh hồn trong cơ thể. Như vậy sẽ không thể đơn giản mà trực tiếp tấn công linh hồn tiến sĩ tận thế, như vậy sẽ làm giáo sư bị thương, không hợp quy tắc.
Mục đích của anh lần này là muốn đuổi người đã xuyên qua, giữ giáo sư Vương lại.
Chuyện này người khác quả thật là không làm được.
Chậc, phải lập kế hoạch lại một lần nữa.
Ngày thứ mười quan sát mục tiêu.
"Meo meo? Meo meo?" Giọng nói trong trẻo của một cô bé nhẹ nhàng truyền đến từ phía dưới. A rũ mắt nhìn xuống, một cô bé buộc tóc đuôi ngựa đứng dưới tàng cây hải đường, nhìn khoảng mười tuổi.
A vẫy cái đuôi, không để ý cô bé, tiếp tục quan sát.
Ngày thứ mười một.
"Meo meo... em lại tán gẫu ở đây.”
Lại là cô bé.
Ngày thứ mười hai.
"Meo meo, chị mang một chút đồ ăn cho em, có muốn ăn không?" Cô bé lót một tờ giấy dưới tàng cây, thả một nắm thức ăn cho mèo.
Không ăn.
Ngày thứ mười ba.
"Meo meo, chị lại đem thức ăn cho em này, hôm nay cũng phải cố gắng ăn hết.”
Không ăn.
Ngày thứ mười bốn.
Cô bé nhìn thấy cái bát trống không, vui vẻ nói: "Meo meo! Có phải lúc chị ở đây em xấu hổ không ăn không? Vậy chị để thức ăn ở đây rồi về nhà, tạm biệt.”
Cô bé cười hì hì rời đi.
Mười phút sau, ba con mèo hoang từ nơi khác chạy đến tụ tập dưới tàng cây, chia hết sạch thức ăn.
A vẫy vẫy cái đuôi.
Ôi, tôi đã nói, tôi không ăn thức ăn cho mèo.
Ngày thứ hai mươi.
"Meo meo, hôm nay chị đem theo cá khô, em có ăn không?" Cô bé lấy cá khô được gói cẩn thận từ trong túi ra, nhẹ nhàng đặt dưới tàng cây, sau đó lùi vài bước ngồi xổm xuống, vẻ mặt chờ mong nhìn anh.
...
Mười phút sau.
Ôi, sao lại còn dính người hơn cả con cáo ranh Tam Vĩ kia.
A quyết định đi ăn một con cá, làm cho cô bé kia hết hy vọng.
"Meo meo, em thích ăn à?”
Hừm... cũng không tệ lắm.
Chung quanh xuất hiện âm thanh sột soạt, ba con mèo hoang kia nghe mùi lại xuất hiện.
"Meo meo, chúng nó là bạn của em sao?" Cô bé ngạc nhiên vui mừng vỗ tay, cười hì hì lấy ra một nắm cá khô: "Lại đây, chia cho các em ăn.”
"Meo meo meo.”
Ba con mèo hoang vui vẻ đi vòng quanh cô bé lôi kéo làm quen.
A gặm xong một con cá khô, nhảy hai cái chuồn lên cây, tìm vị trí quen thuộc quan sát mục tiêu nhiệm vụ.
"Meo meo à em thật lợi hại!”
A:...
Ngày thứ N.
"Chị tên là Mễ Mị, đặt cho em cái tên Mật Đường được không? Bộ dạng của em rất giống kẹo đấy." Cô bé nhẹ tay sờ sờ cái tai anh. A dừng động tác ăn thịt viên lại, giương mắt nhìn cô bé một cái. Cô bé bị bắt quả tang cười hì hì, nghiêng người lấy nước khoáng từ trong túi ra, rót vào một cái bát nhỏ đưa tới trước mặt anh.
"Mật Đường ngoan.”
Mễ Đường Đường?
Thôi kệ đi...
"Đường Đường, em theo chị về nhà được không?" Trong mắt cô bé tràn đầy mong mỏi dè dặt.
Thân thể A bỗng nhiên cứng đờ, sau đó nhảy hai bước trốn lên cây, tìm chỗ quen thuộc ngồi xuống quan sát.
Không được, em gái nhỏ, tôi rất bận.
Ánh mắt A đảo qua ba con mèo ăn chực bên kia.
Bên kia có ba con lăn qua lăn lại làm bộ đáng yêu cầu bao nuôi đấy.
Cô bé ngày qua ngày lại đến tìm anh. Ba con mèo kia được cô bé cho ăn đến vẻ ngoài bóng nhẫy, không leo cây được, vô cùng sung sướng.
Cô bé lại chỉ thích anh, mỗi ngày đều hỏi có muốn về nhà cùng cô bé hay không.
Ôi... em gái nhỏ, tôi làm xong nhiệm vụ là phải đi.
Cuối cùng anh cũng loại bỏ người xuyên qua kia, quá trình tương đối nguy hiểm, dù sao giáo sư là nhà sinh vật học, nghiên cứu một đống thuốc lộn xộn. Kiếp trước dù thế nào cũng đã ở cuối thời sinh tồn một khoảng thời gian, năng lực phản ứng rất tốt.
A loại bỏ linh hồn tiến sĩ tận thế, sau đó thanh tẩy trí nhớ cho giáo sư Vương.
Nhiệm vụ lần này chấm dứt viên mãn.
Nhưng mà...
"Đường Đường! Hai ngày nay em đi đâu vậy? Chị còn tưởng em bị bắt đi rồi." Dưới tàng cây hải đường quen thuộc, cô bé vừa xuất hiện đã chạy về phía anh, rồi lập tức dừng lại, hình như là sợ mình dọa đến anh, tủi thân đứng tại chỗ đỏ viền mắt.
A hơi bất an vung cái đuôi. Anh vài ngày không xuất hiện là đi làm việc. Đứa trẻ làm sao mà lại khóc rồi.
Lần đầu tiên anh giơ tay lên, nhẹ nhàng níu ống quần cô bé.
Đừng khóc.
Cô bé được khích lệ, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng sờ đầu của anh.
"Đường Đường, em muốn theo chị về nhà phải không?" Ánh mắt trong suốt, đều là hình ảnh phản chiếu khuôn mặt mèo của anh trong đó.
Nội tâm của A bỗng nhiên sinh ra một tâm tư kỳ lạ.
"Meo meo...”
Không thì, coi như là tự cho mình nghỉ phép đi?
Từ đó về sau, A từ mèo hoang lắc mình trở thành một con mèo nhà có chủ.
A bị ép ở trạm thú y nhận vắc xin phòng bệnh, mặt đầy vạch đen, làm một con mèo nhà thật phiền toái. Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đau lòng của cô bé, anh yên lặng đè xuống nỗi buồn bực, ngoan ngoãn chịu tiêm.
Ai bảo anh đồng ý với cô bé. Thôi bỏ đi, nhịn vậy...
Cô bé đối xử với anh rất tốt, người nhà cô bé cũng rất tốt với anh. A chưa từng gần gũi với người khác như vậy. Từ đầu anh rất không quen, luôn một thân một mình, không thân thiết với người khác, mỗi ngày đều đứng ở chỗ cao nhất trong nhà liếc nhìn chúng sinh, ban đêm nhìn lên sao trời.
"Đường Đường, có phải em muốn ra ngoài chơi không?" Cô bé ngẩng đầu ngây thơ hỏi anh, một người một mèo chạm mắt nhau. Cô bé vẫy tay với anh.
"Đường Đường! Đi nào, chị đưa em ra ngoài chơi!”
"Meo.”
Mỗi ngày A đều nói với mình, đây là ngày cuối cùng, ngày mai anh sẽ rời khỏi bản sao và rời đi.
Ngày mai lại qua ngày mai...
Không biết sau bao nhiêu cái ngày mai, A còn ở lại nhà Mễ Mị, làm một con mèo tam hoa vua một cõi. Anh cảm thấy bản thân có chút vui đến quên cả trời đất.
Một hôm nào đó, Mễ Mị viết trên giấy chữ Mật Đường, gọi A đến xem.
"Đường Đường, đây là tên của em, ngày mai chúng ta sẽ đi làm bảng tên.”
A liếc mắt nhìn, trong nháy mắt đã đơ người.
Mật Đường?
Anh kinh ngạc nhìn cô bé, cô vẫn luôn gọi tôi là Mật Đường?
Từ chối, kiên quyết từ chối!
"Meo.”
"Em rất thích đúng không?”
"Meo!”
"Ôi, em có thể nghe hiểu lời của chị, em thật thông minh!”
Tôi có thể nghe hiểu, nhưng mà cô nghe không hiểu tôi! Tôi không muốn gọi là Mật Đường.
A bực bội vung cái đuôi, bỗng nhiên nhìn thấy "Ba trăm bài thơ Đường" trên bàn cô bé.
"Meo!”
Móng vuốt mèo đặt trên mặt chữ "Đường" kia, nói với cô bé.
"Meo!" Tôi muốn gọi bằng chữ "Đường" này.
"Meo." Không đồng ý sẽ bỏ nhà trốn đi.
Mễ Mị chớp mắt mấy cái: "Chữ này đọc là "Đường", ồ, em thích cái này?”
"Meo." Đúng vậy.
Mễ Mị thử viết xuống giấy hai chữ Mễ Đường, nói với A: "Đường Đường, em xem hai chữ này, em muốn chọn cái nào?”
A làm bộ nghe thấy, lại bước hai bước, cảm thấy việc ủ rượu cũng gần giống, mới giơ móng vuốt lên, đè chữ "Mễ Đường".
Đôi mắt to tròn của cô bé nhìn anh, A vẫy đuôi và vuốt cổ tay mỏng manh của cô bé.
Vậy gọi bằng tên này.
Ngày hôm sau, trên cổ A đã đeo một bảng tên màu đồng tinh xảo: Mễ Đường.
Cuộc sống làm mèo thoải mái mà nhàn nhã, A rất hài lòng với lần nghỉ phép này, cực kỳ hài lòng.
Nhưng mà nghỉ phép cũng sẽ có một ngày kết thúc. Một ngày nào đó của ba năm sau, A đang thoải mái phơi nắng ở ban công, hệ thống bỗng nhiên nhận được tin tức.
Anh nhận được nhiệm vụ do văn phòng sắp xếp.
Đôi mắt vốn hờ hững của A từ từ mở ra, thao tác nhận nhiệm vụ.
Ngày nghỉ của anh đã kết thúc.
"Đường Đường, hôm nay ở nhà vui không? Chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Cô bé bây giờ là một học sinh trung học, cao lên không ít, ngũ quan càng ngày càng tinh xảo. Cô bé trưởng thành rồi, nhưng vẫn đối xử tốt với anh.
Cô chạy đến chậu thức ăn cho mèo nhìn thoáng qua, phát hiện còn lại rất nhiều cà rốt.
"Đường Đường! Em lại kén ăn, phải ăn rau củ nếu không em sẽ bị táo bón.”
"Meo.”
A nhảy xuống ban công, bước đến bên chân cô bé, cúi đầu ăn hết cà rốt còn trong bát.
"Đường Đường nhà ta sao lại ngoan như vậy, thông minh như vậy!”
"Meo.”
Mị Mị, tôi phải đi rồi.
Vào một đêm nào đó, A rời khỏi cơ thể con mèo sống nhờ ba năm, để lại bản sao Mễ Đường Đường.
- -----oOo------