Bông tuyết bay lả tả, phủ lên mặt đất một lớp đệm mỏng, hai người liền đứng ở cửa Mục gia nói chuyện.
Bạch Dịch: “Anh cách anh trai tôi xa một chút.”
Mục Ôn Nhiên còn tưởng nó muốn nói chuyện gì, nghe được lời này đột nhiên mỉm cười đầy ý vị: “Anh trai cậu?” Đây là lần đầu tiên y nghe được Bạch Dịch gọi Lộ Già là anh trai, hứng thú cực kì.
Bạch Dịch nhíu mày, nó không am hiểu ứng phó kiểu người như Mục Ôn Nhiên, đành giải thích: “… Chính là Lộ Già.”
Mục Ôn Nhiên gật đầu: “Đã biết.”
Bạch Dịch sửng sốt, nó vốn đã nghĩ tới nhiều khả năng, thế nhưng lại không ngờ tới Mục Ôn Nhiên lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Mục Ôn Nhiên tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng nó: “Tôi nói đã biết, không có nghĩa tôi sẽ làm theo ý cậu.”
Bạch Dịch ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt sắc bén.
Mục Ôn Nhiên vẫn luôn biết Bạch Dịch có địch ý với mình, mà đồng dạng, y cũng không chút hảo cảm nào với nó.
Người đứng trước mặt y đây là người thân mà Lộ Già coi trọng, y mỉm cười: “Cậu tới đây chỉ vì chuyện này thôi?”
“Anh là đồng tính sao?” Bạch Dịch tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Mục Ôn Nhiên, “Nếu anh phải, thì cách Lộ Già xa ra.”
Mục Ôn Nhiên có điểm kinh ngạc, y không nghic Bạch Dịch lại hỏi một câu thẳng thừng, bốc đồng như thế.
Thế nhưng y cũng hiếu kì, tại vì sao ai ai cũng nghĩ thứ tình cảm của y dành cho Lộ Già là tình yêu.
Rõ ràng thứ tình cảm đó phức tạp hơn tình yêu nhiều lắm.
“Lộ Già là tên ngốc, không hiểu cái gì hết đâu.” Bạch Dịch dừng một chút, hỏi, “Anh cũng là người không hiểu gì hết sao?”
Ý nghĩa của đồng tính luyến ái, anh không hiểu sao?
Trong lòng Bạch Dịch có chút hi vọng xa vời, rằng nếu Mục Ôn Nhiên thật sự quý trọng Lộ Già, y sẽ vì cậu lui trở lại cái ranh giới kia.
Mục Ôn Nhiên gật đầu cho có lệ, khẽ ồ một tiếng.
Bạch Dịch bị thái độ này của y chọc giận, tay nắm chặt lại: “Thái độ này của anh là có ý gì?”
“Bên ngoài trời lạnh, tôi vào đây.
Cậu còn có gì muốn nói không?” Miệng nói nhưng tân trí đã phiêu trên mây, lúc nãy y còn có tâm tư nghe xem Bạch Dịch muốn nói gì, hiện tại lại hoàn toàn không còn hứng thú.
Nên như thế nào cùng Lộ Già ở chung, y còn chưa cần người khác tới chỉ giùm.
Bạch Dịch thấy y muốn đóng cửa, liền hô: “Tốt nhất anh nên suy nghĩ cho kĩ, đừng hại anh ấy!”
Bạch Dịch biết mình quá kích động, nhưng nó nào có biện pháp gì, nó không phải Lộ Già, bình thường không thể thấy Mục Ôn Nhiên được, cho nên chỉ có thể chạy tới cửa nhà người ta tìm người.
Nó không biết Lộ Già lúc nào sẽ đến, từ khi thấy hai người không thích hợp, nó vẫn cứ hi vọng Lộ Già sẽ không đi tìm Mục Ôn Nhiên nữa, nó sợ hai người càng ở chung lại càng thân mật.
Nó vốn tính toán cặn kẽ lắm, tính sẽ từ từ nói xong chuyện này, nhưng rốt cuộc tuổi đời còn quá trẻ, câu cú đã nghĩ tốt chẳng nói, lại nói ra suy nghĩ thật của bản thân.
Bông tuyết lạnh lẽo đọng lại trên mặt, Bạch Dịch đội mũ lên đi thẳng ra ngoài đường lớn.
Mục Hiển đứng bên cửa sổ, chậm rãi thu hồi tầm mắt: “Kia không phải con lớn nhà họ Bạch à, nó tới làm gì thế?”
Mục Ôn Nhiên nhìn ông: “Cố ý mở cửa sổ ra mà chú không nghe được gì à?”
Bị vạch trần Mục Hiển chỉ nhún vai, một lát sau lại hỏi: “Con với em trai có liên lạc với nhau không?”
“Không có.” Mục Ôn Nhiên thấy ông lảng sang chuyện khác không tỏ ý kiến gì, “Có gì cần phải liên hệ đâu?”
“Hai anh em con sao lại cùng một cái đức hạnh thế chứ.” Mục Hiển tựa vào khung cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì, chợt than một câu, “Sầu chết chú rồi.”
Mục Ôn Nhiên không phản ứng gì.
Mục Hiển âm thần than một tiếng.
Mặc dầu mấy năm nay dáng vẻ không thay đổi gì nhiều, nhưng nhìn vào cặp mắt kia vẫn có thể nhận ra dấu vết năm tháng in hằn trên đó, đặc biệt khi ông rũ mắt, trong mắt là vẻ tang thương cùng nếp nhăn mờ mờ.
Có một số việc mặc dù nhìn thấu nhưng vẫn cứ phải giả bộ hồ đồ.
Mùng sáu tháng giêng, khối lớp 12 bắt đầu cao điểm ôn tập.
Mấy hôm nay, cứ đến giờ nghỉ giải lao Lộ Già lại chạy ra sân thể dục, hôm nay Bạch Dịch vừa vặn muốn đi wc nên gọi Lộ Già lại, kêu cậu chờ một lát rồi cả hai cùng đi.
Lộ Già: “Anh không đi vệ sinh đâu.”
Bạch Dịch: “Em biết, chờ em một lát.”
Lộ Già: “Anh không đi vệ sinh.”
Bạch Dịch: “Anh chờ em chút sẽ chết à?”
Lộ Già do dự: “….
vậy em đi nhanh đi.”
Bạch Dịch buồn bực không biết Lộ Già sốt ruột cái gì, từ wc đi ra sân thể dục tìm Lộ Già, liền vỡ lẽ.
Sắc mặt rối rắm đi tới, nhìn thẳng vào Mục Ôn Nhiên, hỏi: “Anh… vào bằng cách nào?” Nó định chửi thề mấy câu, may là nhịn được.
“Trèo tường.” Mục Ôn Nhiên giơ tat xoa đầu Lộ Già, lại xoa xoa vành tai, sờ chán chê mới đáp tay lên vai cậu.
Bạch Dịch biết Mục Ôn Nhiên cố ý làm mấy việc này, bàn tay siết chặt nghiến răng nghiến lợi mà không làm gì được, ngó tới Lộ Già, ngoan như cún thế kia, nó càng sôi máu tợn.
Cái tên Lộ Già ngu ngốc này! Có biết Mục Ôn Nhiên có ý gì với mình không hả? Còn cứ sáp lại gần hắn ta!
Bạch Dịch tức quá, ngoảnh mặt không nhìn.
Đến khi về lớp, Bạch Dịch hỏi Lộ Già: “Y cố ý tới tìm anh à?”
Lộ Già lắc đầu: “Tiện đường thôi.”
Tiện đường tiện đến vài ngày liền? Bạch Dịch không nghĩ Lộ Già ngốc đến vậy đâu, chỉ là có nhiều khi Lộ Già giả ngu giỏi quá.
Bạch Dịch cười mỉa mai.
Lộ Già coi như không nghe thấy, dạo này Bạch Dịch hay giở giọng trào phúng, cậu nghe quen rồi.
Lộ Già đương nhiên biết Mục Ôn Nhiên cố ý tới tìm mình chứ, nhưng cậu sợ hãi không dám hỏi y đi qua đi lại như thế có phiền phức hay không, sợ mình hỏi xong đối phương lại chẳng tới nữa.
Nửa năm này cậu với Mục Ôn Nhiên gặp nhau cực kì ít, cậu muốn đi tìm y mà chẳng có thời gian rảnh, thật vất vả Mục Ôn Nhiên tới tìm mình, dù là giả bộ hồ đồ cậu cũng muốn giữ người lại, dẫu cho chỉ có mười phút ít ỏi.
Học kì hai của lớp 12 ngập trong bài thi với bài tập, đọc đọc viết viết đến chết lặng cả người, Lộ Già đã quên mình vượt qua một năm khủng hoảng đó như thế nào, duy chỉ có một sự kiện là cậu nhớ rất rõ.
Đó là một đêm tĩnh lặng, không gió không mưa, không có một chút động tĩnh giống như trong phim người ta hay nhắc tới.
Nửa đêm Lộ Già nhận được điện thoại của Mục Ôn Nhiên, trong điện thoại giọng nói của y êm dịu nhẹ nhàng vô cùng: “Đang ngủ sao?”
Lộ Già bị đánh thức, cả người đều mơ mơ màng màng, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại đáp: “Không có.”
“Thế có thể ra ngoài một lát không?” Mục Ôn Nhiên đứng ở một góc khuất không có đèn đường, nói, “Anh ở trước cửa nhà em.”
Lộ Già khoác áo trộm ra cửa, thân hình Mục Ôn Nhiên cao lớn, nương theo ánh trăng Lộ Già liếc mắt một cái liền thấy y.
“Làm sao vậy?” Lộ Già khẩn trương chạy tới nắm lấy tay y nhìn ngó từ trên xuống dưới, “Anh trốn nhà đi à?”
Mục Ôn Nhiên bật cười, vỗ vỗ đầu cậu: “Coi như thế đi.”
Đôi mắt trừng thật lớn, Lộ Già hỏi lại: “Anh thật sự trốn nhà đi bụi hả?” Vài giây sau lại khẩn trương hề hề, “Anh với ba cãi nhau, bác đánh anh sao?”
“Không có.” Mục Ôn Nhiên ủn cậu một chút, “Em đừng suốt ngày nghĩ anh thảm như thế được không?”
“Haiz không có thì tốt rồi.” Lộ Già vỗ vỗ vai y, “Vậy anh nói cho em nghe xem, đã trễ thế này anh không ở nhà, tự dưng chạy tới đây làm gì?”
“Cái giọng điệu này học từ ai đó?” Mục Ôn Nhiên bắt lấy tay cậu, cười hỏi.
Lộ Già bĩu môi: “Cô giáo của bọn em — anh đừng có mà lảng sang chuyện khác, em đang hỏi anh đó.”
Đèn đường không chiếu tới, chỉ có ánh trăng sáng tỏ.
Mục Ôn Nhiên cúi đầu, nhìn thấy trên tóc Lộ Già ngập tràn ánh trăng bàng bạc.
Y nghiêm túc gọi một tiếng Lộ Già, sau đó cúi xuống tựa đầu lên vai cậu, ôm chầm lấy.
Lộ Già vốn định đáp lời, thế nhưng cậu lại giơ tay ôm lấy y, khe khẽ vỗ lên lưng y, mới nói: “Em đây.”
Mục Ôn Nhiên rất tò mò, tại vì sao tất cả mọi người lại cho rằng y yêu Lộ Già.
Làm sao có thể đơn giản là tình yêu được chứ.
Trong lòng y là dày đặc sương mù, nếu không phải tự thân mang vầng sáng, ai xông vào cũng đều bị lạc lối.
Lộ Già là tia sáng cứu rỗi y..
Danh Sách Chương: