Hai tháng liền mưa xuân liên miên, ăn xong tết nguyên tiêu Diệp Dư Khắc chính thức nhìn thấy cậu thiếu niên trong điện thoại của Mục Ôn Nhiên kia.
Hắn biết không thể gọi cậu là thiếu niên, thế nhưng ngoài danh từ này hắn chẳng tìm được từ nào càng phù hợp để miêu tả về cậu hơn.
Lộ Già ngoài đời với trong hình giống nhau, một đôi mắt to tròn vo, sáng ngời trong suôt, khoé môi mỗi khi hơi mím lại sẽ thoáng hiện ra lê xoáy, hàng mi vừa dày vừa dài.
Diệp Dư Khắc nghe nói cậu kém Mục Ôn Nhiên 3 tuổi, tấm hình kia chụp năm cậu mới mười sáu, bây giờ gặp người thật, nhìn chẳng hề chênh lệch gì, mặc dù đã qua bảy năm, Lộ Già cho người ta cảm giác cậu vẫn là một thiếu niên.
Hắn hẹn Mục Ôn Nhiên ở một quán bar, Mục Ôn Nhiên trực tiếp mang người nhà theo, Lộ Già thấy hắn liền chào hỏi, ba người ngồi ở quầy bar, Mục Ôn Nhiên ngồi giữa.
Diệp Dư Khắc tò mò nhìn mấy lần, bị Mục Ôn Nhiên ngăn trở, hắn liền bĩu môi: “Còn không cho nhìn à? Hẹp hòi ghê vậy.”
Lộ Già nghe tiếng nghiêng đầu nhìn qua, bị Mục Ôn Nhiên ngăn lại.
Diệp Dư Khắc che miệng ho một tiếng, nghĩ tới câu chuyện sắp nói đang định nghiêm túc lại, tự dưng lại thấy Lộ Già lặng lẽ ló đầu nhìn qua, giật mình.
Mục Ôn Nhiên quay sang nhìn, giả bộ như không thấy.
Diệp Dư Khắc vội vàng chỉnh đốn lại tâm tình, hỏi: “Tôi nghe nói ba ông tới chỗ ông làm chặn người?”
Mục Ôn Nhiên không lên tiếng, Diệp Dư Khắc tiếp tục nói: “Ông nên kiềm chế chút đi, đừng làm lớn chuyện, dù sao bác ấy cũng là…”
Mục Ôn Nhiên nói thẳng vào trọng điểm: “Chú hai bảo ông tới?”
Diệp Dư Khắc có chút nhụt chí, vò đầu bứt tóc than thở: “Haiz… chuyện này, không còn cách nào mà, ông rảnh rỗi thì về nhà một chuyến cũng không chết người được.”
“Tôi biết rồi.” Mục Ôn Nhiên liền hỏi, “Còn việc gì nữa không?”
“Không có việc gì không thể rủ ông uống rượu à?” Diệp Dư Khắc cũng khá là lúng túng, nhưng mà Mục Hiển gọi cho cha hắn, cha hắn liền hạ cái ‘thánh chỉ’ giao nhiệm vụ gian khổ này cho hắn, hắn không làm không được.
Mục Ôn Nhiên gọi một li rượu, đẩy đến trước mặt hắn: “Có thể, uống đi.”
Diệp Dư Khắc lại càng bất đắc dĩ tợn, nhấp một ngụm rồi nói: “Không có cơ hội nói tiếp sao?” Hắn biết rượu này bao nhiêu độ, Mục Ôn Nhiên làm thế này là muốn hắn uống đến nằm gục luôn.
Mục Ôn Nhiên hiếm khi sẽ để lộ tâm trạng trên mặt, hiện tại cũng vậy, Diệp Dư Khắc đoán không nổi suy nghĩ trong lòng y, đôi mắt đen láy kia phẳng lặng tĩnh mịch khiến người ta phải sợ hãi.
Từ khi về nước đến nay Mục Ôn Nhiên không phải chưa từng gặp Mục Chương Thành, chỉ là hai người họ khó có tiếng nói chung.
Mục Chương Thành quyết giữ ý của mình, y lạnh mặt nghe, mãi đến khi Mục Chương Thành mắng xong, y mới quay người rời đi.
Hình thức ở chung của hai người họ là như vậy đấy, mười năm như một vô vị chán ngắt, tình cờ có thể kèm thêm sự trầm mặc đến nghẹt thở.
Diệp Dư Khắc nghĩ Mục Ôn Nhiên sẽ đứng dậy bỏ đi, Lộ Già liền vỗ vỗ cánh tay Mục Ôn Nhiên: “Anh với ba lại cãi nhau?”
Mục Ôn Nhiên không hiểu cái từ lại này ở đâu ra, đáp: “Không có.”
“Haiz.” Lộ Già thở dài, suy nghĩ một chút liền nói, “Anh như vậy chú Mục sẽ lo lắng đấy, coi như vì chú Mục anh về xem một chút đi?” Chú Mục ở đây dĩ nhiên là chỉ Mục Hiển.
Diệp Dư Khắc cứ nghĩ rằng Mục Ôn Nhiên sẽ im lặng như thường lệ, hắn chưa từng thấy Mục Ôn Nhiên thoả hiệp với bất kì quyết định nào của bản thân.
Thật ra điểm này của y rất giống cha hắn, đều cương quyết với chính kiến của mình.
Đáng tiếc hắn đã đoán sai, Mục Ôn Nhiên gật đầu nói “Được rồi”.
Diệp Dư Khắc nhất thời như hoá đá.
Lộ Già thì lại tỏ ra lo lắng: “Anh chú ý đó, đừng để bị bắt chẹt.” Rồi lại ngẩng đầu lên mười phần tự nhiên nói tiếp, “Em luôn đứng bên phía anh.”
Mục Ôn Nhiên mỉm cười đáp: “Ừm.”
Lộ Già mỉm cười giơ tay ok, khoe hàm răng trắng xinh.
Diệp Dư Khắc không có cách nào hình dung bầu không khí như vậy, Mục Ôn Nhiên có thể dễ dàng thoả hiệp đã đủ khiến hắn ngạc nhiên rồi, điều làm hắn ngạc hiên hơn cả là thái độ của Lộ Già — cậu không chút cố kỵ thiên hướng Mục Ôn Nhiên, tựa như mọi thứ xung quanh đều không quan trọng, chỉ cần y an ổn là được rồi.
Diệp Dư Khắc không làm rõ được đến tột cùng là ai cưng chiều ai.
Ra ngoài quán bar mới biết trời đang có mưa bay, Mục Ôn Nhiên đi lấy xe, Lộ Già cùng Diệp Dư Khắc đứng dưới mái hiên trú mưa.
Diệp Dư Khắc lên tiếng trước: “Em biết không? Hình nền di động của Mục Ôn Nhiên là ảnh em đó.”
Lộ Già nghe vậy ngẩn ra.
“Gì cơ?”
Diệp Dư Khắc cho là cậu không nghe rõ nên lặp lại lần nữa: “Anh thấy nó lù đù như thế, tám phần mười sẽ không chủ động nói với em rồi.
Mấy năm ở nước ngoài, nó nhớ em lắm đấy.
Giờ đã trở về rồi, hai người cứ vui vẻ thôi, đừng nghĩ tới chuyện có thể hay không thể, Mục Ôn Nhiên có thể giải quyết được, em thấy sao?” Ý định của Diệp Dư Khắc là tốt, hi vọng hai người ở bên nhau càng vui vẻ thoải mái, thành thật mà nói vừa nãy nhìn cảnh kia hắn ước ao lắm.
Lộ Già: “….”
Diệp Dư Khắc thấy Lộ Già không nói gì, liền quay ra nhìn cậu.
Khuôn mặt cậu đầy rối rắm, hoãn một lúc mới ồ một tiếng.
Diệp Dư Khắc hài lòng gật đầu.
Thật ra Lộ Già không hiểu rõ ý tứ của Diệp Dư Khắc lắm, nhưng mà lời hắn nói khiến cậu tự dưng thấy biệt nữu lắm.
Đó là ba năm cậu không có tham dự vào, cậu nghe được từ miệng người khác về một Mục Ôn Nhiên mà cậu chưa biết.
Cậu không muốn thừa nhận mình không vui, giơ tay ra hứng lấy giọt mưa, cảm giác mát lạnh thẩm thấu vào trong tâm.
Đưa Diệp Dư Khắc về đến cửa phòng trọ xong, Mục Ôn Nhiên lái xe chạy hướng nơi Lộ Già ở.
Lúc dừng chờ đèn đỏ, Lộ Già bất chợt hỏi một câu: “Lúc ở bên nước Mỹ anh có nhớ em không?”
Mục Ôn Nhiên không quay đầu lại, “Có” một tiếng.
Lộ Già khoanh tay, nghiêng đầu dựa lên cửa kính: “Vậy anh liền nói đi.”
“Nói cái gì?” Mục Ôn Nhiên khẽ cười, “Anh rất nhớ em?”
Xe lăn bánh, Lộ Già cúi gằm mặt xuống.
Mục Ôn Nhiên liếc mắt nhìn qua: “Diệp Dư Khắc đã nói gì với em?”
Lại bị đoán được.
Lộ Già tựa đầu lên lại cửa kính, xoắn xuýt một hồi mới nói: “Nói anh dùng hình em làm ảnh nền, nói anh nhớ em lắm… Nói hai đứa mình phải sống thật hạnh phúc? Câu cuối cùng kia em nghe không hiểu gì cả.”
Mục Ôn Nhiên thầm ghi tội này của Diệp Dư Khắc.
“Nếu anh nhớ em thì phải nói cho em biết chứ.” Lộ Già nhìn ngoài cửa sổ, nước mưa lăn trên mặt kính, “Chứ đừng nói với người khác.”
Ai dà, hóa ra là bận tâm chuyện này.
Mục Ôn Nhiên nhếch miệng cười, y phải thừa nhận sự thành thật của Lộ Già khiến y sung sướng tột độ.
Y vẫn là một kẻ tồi tệ, cố chấp u ám, dục vọng chiếm hữu lại cao, nhờ Lộ Già xuất hiện mà bản thân y trở lên tốt đẹp hơn.
Lộ Già hình như đang xoắn xuýt, không biết mình biệt nữu là do đâu.
Mục Ôn Nhiên thò một tay qua vỗ vỗ đầu cậu, Lộ Già bình tĩnh trở lại, liền đưa ra một vấn đề khác: ‘Sao anh lại dùng ảnh của em là hình nền?”
“Em dễ nhìn.”
Lộ Già chớp chớp đôi mắt, qua vài giây liền khúc khích cười, lúc sau vẫn quay ra hỏi Mục Ôn Nhiên để xác nhận: “Có thật không?” Ánh mắt kia sáng lấp lánh, như ngôi sao bắt cứ lúc nào cũng tỏa sáng.
Mục Ôn Nhiên sắp bị sự đáng yêu của bạn nhỏ khiến cho tâm hồn trấn động, y mải miết nghĩ xem nên nói gì tiếp để cậu càng vui vẻ hơn.
Lộ Già còn đang kìm nén cái miệng cười toe của mình, không để người ta nhận ra mình đang cười, Mục Ôn Nhiên lại nói: “Ừm, em ưa nhìn lắm, anh rất nhớ em.”
Lộ Già nghiêm túc nhìn Mục Ôn Nhiên vài giây, tay che trước ngực, bẹp bẹp miệng ồ một tiếng đáp lại.
Thật ra cậu vui cực kì, thế nhưng cảm thấy mình không thể vì mỗi một câu nói mà vui quá như vậy được, nhìn không hay lắm.
Trước mặt Mục Ôn Nhiên cậu đã đủ ấu trĩ rồi, không thể tiếp tục ngây thơ như vậy.
Giờ khắc này Lộ Già còn chưa phát hiện ra, phần dục vọng tham lam ẩn giấu sau vẻ dịu dàng kia, Mục Ôn Nhiên còn đang nghĩ cách để biểu đạt cho Lộ Già rõ.
Tiếng mưa ngoài cửa xe dần thấm vào trong tim, có những cố sự cũng dần được tái hiện lại.
Danh Sách Chương: