Ba năm thật sự là một khoảng thời gian dài, tối ba mươi năm thứ nhất, Lộ Già nghe nói Mục Ôn Nhiên về nước, nhưng lúc ấy cậu đang bận phụ mợ chuẩn bị cơm tất niên, mà Mục Ôn Nhiên lại đang ở quê nhà.
Hai người không gặp nhau, qua mùng bảy Lộ Già mới biết được Mục Ôn Nhiên lại bay đi rồi.
Hai người không hề gián đoạn liên lạc, mặc dù hoàn cảnh xung quanh đã khác, nhưng Lộ Già vẫn chia sẻ một ít chuyện hằng ngày, Mục Ôn Nhiên cũng sẽ đáp lại.
Lộ Già lảm nhảm, lo này lo kia, cậu sợ tính tình Mục Ôn Nhiên trầm mặc ít nói dễ bị bắt nạt.
Hai người đôi khi cũng sẽ gọi video, lúc nào Lộ Già cũng che lại cam bên mình, bao giờ thấy mặt Mục Ôn Nhiên cậu mới mỉm cười bỏ tay ra.
Ngày ấy Lộ Già đang cường điệu mình cao lắm rồi, đột nhiên bên phía Mục Ôn Nhiên xuất hiện một người xa lạ, người nọ lấy xong đồ vật ngó tới dùng tiếng anh hỏi: “Ông đang chat video với ai đấy?” Nói xong ủn vai Mục Ôn Nhiên sang bên, nhìn vào màn hình, ‘Hi~’ một tiếng.
Mục Ôn Nhiên trực tiếp khép notebook lại, né tránh tay người nọ: “Lấy đồ xong rồi?”
“Đừng nhỏ mọn như vậy.” Người nọ đổi sang tiếng Trung, “Đây là người trong di động…”
“Lấy xong rồi liền đi ra ngoài.” Mục Ôn Nhiên ngắt lời gã.
Lộ Già nghe thấy tiếng đóng cửa, màn hình tối om lại sáng lên, cậu biết Mục Ôn Nhiên ở kí túc xá liền hỏi: “Bạn cùng phòng của anh hả? Người Trung Quốc?”
“Ừ.”
Lộ Già thật cẩn thận lựa từ: “Đó… là bạn của anh sao?”
Mục Ôn Nhiên suy tư nửa giây rồi trả lời: “Coi như thế.”
Lộ Già khá là kinh ngạc, cậu hiểu khá rõ Mục Ôn Nhiên, có thể nói ra câu ‘coi như’ kia là đã cực kì lợi hại rồi.
Cậu vỗ vỗ tay: “Cảm tạ trời đất quá ca ca, rốt cuộc anh cũng kết bạn rồi, em vui lắm.”
Mục Ôn Nhiên rất bất đắc dĩ, gõ gõ màn hình: “Em làm bài tập xong chưa?”
Lộ Già haiz một tiếng: “Anh coi em như đang học cấp ba ấy, bọn em không có bài tập, không cần phải làm.” Nói xong liền hướng về camera khoe khoang đắc ý.
Mục Ôn Nhiên khẽ cười.
Trò chuyện kết thúc, nụ cười tươi còn nở rộ trên môi mãi không tan.
Một lát sau Lộ Già dùng lòng bàn tay xoa xoa mặt, miệng tự lẩm bẩm: “Mình cao lên rồi.” Tuy rằng vẫn luôn lo lắng Mục Ôn Nhiên không làm quen được bạn, nhưng đến khi y có bạn rồi cậu lại phát hiện trong lòng mình có một chút, một chút ghen ghét… Thật sự chỉ một chút thôi.
Trước giờ người ở bên cạnh y luôn là cậu, mà hiện tại lại không phải.
Lộ Già thở dài, mờ mịt không rõ cảm giác chua xót ngập tràn trong lòng mình hiện tại là điều gì.
Trước kia cứ muốn phải lớn thật nhanh, hiện tại chỉ mong được bé trở lại, quả là lòng tham vô tận.
Nhưng lớn lên trưởng thành chỉ là vấn đề thời gian, chúng ta lại chẳng có cách nào trở lại hồi thơ ấu cả.
Thành phố nơi Lộ Già đang sinh sống là một thành thị cấp hai, cuộc sống phồn hoa chen chúc rất dễ gặp được người quen.
Đêm hè bất tận, Lộ Già ở quán ăn đêm chạm mặt Phương Nhận đi dạo phố cùng bạn gái.
“Em đi cùng bạn học à?” Phương Nhận mỉm cười chào hỏi, Lộ Già nhìn nhìn hai người họ rồi gật đầu, Phương Nhận lại nói, “Sao không đi cùng Mục Ôn Nhiên?” Lời này hoàn toàn vô thức bật thốt ra, bởi vì Phương Nhận chỉ biết mỗi Mục Ôn Nhiên, chào hỏi khách sáo dĩ nhiên chỉ có thể nhắc tới Mục Ôn Nhiên.
Lộ Già theo bản năng xua tay: “Anh ấy đi du học rồi.”
Phương Nhận ngẩn ra, muốn nói gì đó cứu vãn lại không nghĩ ra được câu nào dễ nghe, chẳng nhẽ nói “xin lỗi” sao? Mục Ôn Nhiên đâu có chết… cũng không biết vì sao, ánh sao đêm chiếu rọi lên thiếu niên, nhìn cậu mà lòng đau nhói.
Lộ Già đâu có cô đơn đâu, còn cả một đám bạn học xung quanh nữa kìa.
Cậu nhân duyên tốt, rất nhiều người thích chơi với cậu lắm.
Chính anh cũng đâu có ngoại lệ, chỉ là khi ai đó nhắc đến Mục Ôn Nhiên, đôi mắt kia sẽ ảm đạm đi nhiều.
Đường phố rực sáng, người người nhộn nhịp, chẳng có ai tuỳ thời sẽ ngoái lại nhìn xem cậu còn đi theo sau hay không, cậu cũng chẳng biết nắm lấy tay ai nữa.
Mọi người đều hướng về phía trước, sẽ không có ai dừng tại chỗ mãi không đi.
Phùng Vũ Sầm đi sang một thành phố khác học, Bạch Dịch đột nhiên có hứng thú với đàn ghi ta, Phương Nhận bắt đầu đi làm đồng thời kiếm được cô bạn gái.
Bạn học kêu Lộ Già qua, ánh đèn ở thời khắc đó dị thường sáng ngời, chỉ thấy cái bóng mờ mờ của mọi người, Lộ Già cuối cùng vẫn cất bước đi qua.
Sẽ không có ai đứng tại chỗ chờ đợi, chúng ta đều sẽ bị thời gian đẩy về phía trước.
Ban đêm đột nhiên vang lên tiếng động, Mục Ôn Nhiên lập tức mở mắt ra.
Ánh đèn ở đầu giường chia căn phòng thành hai thế giới, một nửa sáng dìu dịu một nửa tối tăm.
Cậu mở cửa nhìn thấy Mục Ôn Thừa đang rón rén đi ra cửa, Mục Ôn Thừa bị doạ sợ hết hồn, vỗ ngực thở phào: “Moá em cứ tưởng là mẹ.”
Sở Duyệt không cho phép Mục Ôn Thừa đi chơi đêm, hắn đành phải nửa đêm lén trốn ra, Mục Ôn Nhiên ngủ không sâu, rất dễ bị đánh thức.
Mục Ôn Nhiên: “Muốn đi thì đi nhanh đi.”
Mục Ôn Thừa rụt cổ lại, nhỏ giọng kêu: “Nói nhỏ thôi! Nói nhỏ thôi!”
Mục Ôn Nhiên khoanh tay.
Mục Ôn Thừa hừ một tiếng: “Anh nào có cuộc sống về đêm…”
Mục Ôn Nhiên không kiên nhẫn nghe hắn nói xong: “Cho em ba giây lập tức cút đi.”
Mục Ôn Thừa ra giấu ok, khẽ đóng cửa lại chạy mất hút.
Mục Ôn Nhiên đứng ngây một lát ở cửa phòng ngủ, ra phòng khách rót cốc nước rồi mới về phòng.
Ra nước ngoài một thời gian, y đột nhiên trở về trạng thái ngày xưa, đêm tối khiến y nôn nóng bứt rứt.
Khi trong lòng tối tăm thường sẽ theo bản năng đi tìm ngoại vật lấp đầy chỗ trống ấy, Mục Ôn Nhiên lại bật đèn ngủ đầu giường lên.
Đã không có người làm y an tâm ở bên nữa, sau này vô số ban đêm y phải vượt qua như vậy.
Mục Ôn Nhiên mở khoá màn hình, nhấn vào album.
Diệp Dư Khắc có lần không cẩn thận mở ra điện thoại của Mục Ôn Nhiên, gã vẫn luôn tò mò cậu trai được đặt làm hình nền kia là ai.
— Đó là Lộ Già năm mười sáu tuổi.
Bởi vì mỗi lần selfie hình quá xấu, tự Lộ Già cũng ghét bỏ, thế nên phần lớn ảnh chụp đều do Mục Ôn Nhiên hỗ trợ.
Mục Ôn Nhiên trước kia coi Lộ Già là trẻ con mà chăm sóc, ảnh chụp đều gom lại lưu trong một folder, sau tâm tư không còn trong sáng, trước khi xuất ngoại cố ý chuyển thư mục đó vào điện thoại.
Lật từng tấm hình một, cuối cùng dừng lại ở tấm ảnh dùng làm hình nền kia.
Trong ảnh Lộ Già đứng nghiêng người, ánh mặt trời chiếu rọi xuống mái tóc khuôn mặt, cậu hơi hơi híp mắt lại tựa như đang cười, không nhìn vào camera, cũng chẳng nhìn bất cứ ai, chỉ hướng về một nơi xa xăm nào đó.
Mục Ôn Nhiên tay trắng đã quen, y quá sợ hãi bị cướp đi thứ quan trọng của mình, y vẫn luôn muốn Lộ Già chỉ thuộc về riêng mình y, chỉ nhìn mình y.
Khi chụp bức hình này y suy nghĩ cái gì vậy nhỉ? Một khắc tỉnh táo kia, trong mắt y chỉ còn lại mỗi Lộ Già.
Dẫu biết khoảng trống những năm ấy không thể bù đắp nổi, nhưng Sở Duyệt vẫn cố gắng hết sức đối đãi tốt nhất với con lớn, trong đó bao gồm cả việc không cho Mục Ôn Nhiên ở trọ bên ngoài, cuối tuần được nghỉ y đều sẽ được gọi về.
Sở Duyệt tựa hồ đã quên, Mục Ôn Nhiên không thuộc về nơi này, nơi đây không phải chốn về của y, cũng không phải gia đình của y.
Cho nên sang năm thứ hai Mục Ôn Nhiên liền dọn ra ngoài, Mục Ôn Thừa luôn miệng nói hâm mộ, trong lòng cũng ghen tị lắm, thế nhưng lại lựa chọn ở lại bên cạnh mẹ.
Thời gian chậm rãi đến cuối năm thứ hai, một năm này Mục Ôn Nhiên học xong cao học nhưng không về nước luôn.
Diệp Khắc Dư tốt nghiệp cùng khoá với y cũng không về, cùng Mục Ôn Nhiên lựa chọn ở lại.
Hai năm, Mục Ôn Nhiên thay đổi rất nhiều, tuy rằng vẫn khó tiếp xúc, nhưng tốt xấu cũng có vài người bạn liên lạc qua lại, Diệp Dư Khắc là một trong số đó.
Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, quan hệ lợi ích là trên hết.
Mục Ôn Nhiên không chán ghét như vậy, với y loại quan hệ này khá tốt, không cần phải thân thiện nhiều, cũng không cần quá khách sáo.
Vì thoát ly Mục Chương Thành quản thúc, không muốn vừa về nước đã bị ấn vào công ty, Mục Ôn Nhiên lựa chọn ở nước ngoài phát triển một năm rồi mới trở về.
Mục Chương Thành không hiểu cách làm của Mục Ôn Nhiên, vì thế gọi rất nhiều cuộc điện thoại qua cho Sở Duyệt để dò hỏi suy nghĩ của y.
Bởi vì trong kế hoạch của ông, Mục Ôn Nhiên sẽ sớm vào công ty hỗ trợ, tạo dựng nền móng cho việc tiếp quản sau này, chứ ông chưa bao giờ nghĩ tới việc Mục Ôn Nhiên có nguyện ý hay không.
Diệp Dư Khắc cũng không hiểu nổi nhà có công ty lại không về thừa kế, ở bên này chịu tội làm gì, sao lại chấp nhất với tự do đến thế.
Thế nhưng nghĩ đến hình nền điện thoại của y, gã lại cảm thấy tất cả mọi chuyện đều có lời giải.
Trong một năm công tác Mục Ôn Nhiên thu được không ít thổ lộ, nam có nữ có, Mục Ôn Nhiên không có đáp ứng bất cứ người nào.
Bạn bè nói giỡn rằng Mục Ôn Nhiên không cần tình cảm, riêng Diệp Dư Khắc lại nghĩ y đã dồn hết tình cảm của mình cho một người rồi.
Đến tận khi về nước, gã vẫn cứ nghĩ hai người họ đã bên nhau rất lâu rồi, mãi đến sau này hiểu lầm ấy mới được cởi bỏ.
Lễ giáng sinh tuyết rơi đầy trời, từ khi bình minh cho đến lúc mặt trời khuất bóng, bông tuyết tung bay bao phủ cả thành phố, cảnh đêm vô cùng náo nhiệt.
Giây phút nhìn thấy Mục Ôn Nhiên, Lộ Già bối rối, không nói được mấy lời mình đã cố ý chuẩn bị từ nhà, thì nói ‘Đã lâu không gặp’ cũng được mà, thế nhưng lại chẳng thốt lên lời.
Mục Ôn Nhiên nhìn thấy Lộ Già cũng kinh ngạc lắm: “Sao em lại tới đây?”
Lộ Già hoảng hốt, khi bình tâm lại mới phát hiện Mục Ôn Nhiên đang kiên nhẫn chờ mình trả lời.
“….
Em tới đón anh.”
Ba năm thực sự rất dài, đủ khiến chúng ta ở những nơi khác nhau trưởng thành vì những người không giống nhau..
Danh Sách Chương: