Cơ bản là sau khi kết hôn Hà Tử Phàm không hề thấy Bạch Thiên Di tiêu tiền của mình.
Anh cảm thấy không tốt khi Bạch Thiên Di vạch rõ chi tiêu với anh như thể họ chưa kết hôn. Điều đó khiến anh có một nỗi bất an trong lòng, như thể cô lúc nào cũng có thể rời xa khỏi bàn tay anh. Anh chỉ có thể dắt cô đi mua đồ và trả tiền hoặc mang gì đó về cho cô thì mới có cảm thấy chút thõa mãn.
Nói tóm lại Bạch Thiên Di chưa cầm tiền của anh tự mua gì bao giờ.
Một buổi tối, Hà Tử Phàm khi đang nằm trên giường đọc báo cáo của cấp dưới, cảm thấy nhàm chán, anh liếc mắt sang thì nhìn thấy cô đang hihi haha chat say sưa trong trò chơi online nào đó. Dời tầm mắt về bản báo cáo dù trong đầu không có chữ nào, Hà Tử Phàm bất giác lên tiếng:
“ Thiên Di, em còn nhớ số mật mã không ?”
Bạch Thiên Di suy nghĩ một lát, cô nghĩ chắc là anh hỏi mã của tài khoản, gật đầu. Hà Tử Phàm nhướng mày hỏi:
“ Thế sao lại không tiêu ?”
Bạch Thiên Di dứt khoát tắt game, quay sang nhìn anh. Thật ra cô rất muốn tiêu, chỉ là …
“ Em không muốn giữa chúng ta có bất hòa !” - Bạch Thiên Di cụp mắt, trả lời.
“ Em nghĩ anh nhỏ nhen vậy sao ?”
Hà Tử Phàm sầm mặt, anh không ngờ trong lòng cô anh lại là người như vậy.
“ Không …”
Thật ra là có một chút ! ._.
“ Thế thì tiêu đi !”
“ Anh sẽ không giận chứ ?” Bạch Thiên Di vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
“ Không giận !”
“ Chắc chắn ?” Bạch Thiên Di không tin hỏi lại.
“ Chắc !” Hà Tử Phàm ngật đầu nhấn mạnh lần nữa.
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy !”
Bạch Thiên Di nhận được sự khẳng định của anh, vui như vớ được vàng, cô liền không tiếc mình hôn một cái thật kêu lên má ai đó.
Ai đó lại nhân cơ hội kéo tay ai đó cùng ngã xuống giường, còn thuận tiện tắt đèn. Đêm khuya lại không yên tĩnh… ( Thật khiến người viết mặt đỏ tim run nha …)
Vài ngày sau, thẻ đã mất đi một khoảng tiền, điều này khiến Hà Tử Phàm cảm thấy rất tốt, nỗi bất an không tên như bị đẩy lùi. Nhưng cùng lúc anh lại lo lắng, cuối cùng là vợ anh muốn mua cái gì lại sợ anh giận ?
Kết quả trong nhà anh xuất hiện thêm một… bầy thú lạ…
Khi vừa mở cửa phòng riêng của vợ mình, anh nhận ra trong phòng không chỉ có hai cái hồ kính nữa mà là chín cái hồ kính kích thước đủ loại … Tất cả đều được trang trí thành sa mạc hoặc khu rừng nhỏ. Vốn dĩ anh định cho Alexander ăn, kết quả lại nhìn thấy một đóng những hồ kính khác nhau với nhiều Alexander khác…
Bạch Thiên Di ngồi giữa phòng ngắm nhìn chúng, vẻ mặt vô tội chớp mắt nhìn anh.
“ Đây là thứ em muốn mua ?” Hà Tử Phàm nhìn cái người suốt ngày biết mỗi chơi kia.
“…Vâng !” Cô gật đầu, thận trọng nhìn anh.
“ Em có thể nuôi chó.” Anh nhẹ nhàng nói
“ Em cũng rất thích chó, nhưng em không thích dọn phân chó !” Bạch Thiên Di vốn rất thẳng thắn.
( Edit: thế nuôi mấy con kia cô không phải dọn à ?)
(Trả lời Edit: Phân bò sát không có mùi, dọn cùng với nền lót rất tiện. Tôi cũng rất ghét dọn phân chó, để mẹ làm thôi ( cười ) )
Mặt Hà Tử Phàm sầm xuống.
“ Mua bao nhiêu con ?”
Bạch Thiên Di nghe thế liền hiểu ý, vui vẻ kể tên:
“Panther Chameleon, Savanah, trăn bóng, trăn cây, rắn vua black & white, rắn sữa, Mexical black king. Mỗi thứ một loại riêng Trăn cây thì hai con một nâu vàng, một vàng xanh. Tổng cộng là chín con.” Đấy là kể luôn cả Alexander, thật ra cô định mua thêm một con Iguana đỏ, nhưng sợ Alexander ghen tỵ với bạn mới nên thôi ( Alexander là Iguana xanh, đỏ mắc hơn xanh gấp đôi và hơn một tí)
Sau đó còn hào hứng bổ sung thêm.
“Anh đừng lo, chúng rất vô hại, đều không cắn, không độc !”
Hà Tử Phàm im lặng.
Đến bây giờ cô mới cảm nhận được bầu không khí kì lạ, như thể căn phòng là một kho đông lạnh. Tiêu rồi, anh sắp giết người !
Bạch Thiên Di liền nhân lúc Hà Tử Phàm chưa bộc phát mà “ tiên thủ hạ vi cường” :
“ Chính anh bảo em tiêu tiền của anh trước, em đã cảnh báo rồi ! Anh hứa mà không giữ lời ! Tiểu nhân !”
Dứt lời, Bạch Thiên Di có thể cảm nhận được không khí đã lạnh hơn lúc nãy, bây giờ còn có chướng khí bao quanh lấy cô …
“ Được !”
Cô nghe thấy tiếng “ Được !”gần như bị nghiền nát trước khi được phát ra.
Bạch Thiên Di thầm cười lớn trong bụng. Thật ra cô muốn nuôi hết đám này lâu lắm rồi, chỉ vì không có nhiều tiền như vậy để mua thôi. Kết quả Hà Tử Phàm lại khuyến khích cô dùng tiền của anh, vậy là cô được món hời chết đi được. Lần trước để Sebastien ở nhà với bố, kết quả chẳng lấy lại được. Cô tiếc muốn chết, dù Sebastien chỉ là một con rắn ngô. Không ngờ hôm nay lại được an ủi bằng đám hời hơn cả. Sướng ~ ing !
Hà Tử Phàm cảm thấy mình có hơi sai lầm khi khuyến khích Bạch Thiên Di xài tiền. ( Tác giả: Không phải hơi mà là quá !)
Alexander không là vấn đề, Sebastien cũng tạm chấp nhận được, nhưng kết quả hôm nay lại là một đám không thể chấp nhận được … Sebastien để ở nhờ bố vợ anh như giảm được gánh nặng, không phải nhìn Bạch Thiên Di nâng niu ôm ấp nó cũng khiến tâm trạng anh tốt hơn. Nhưng hôm nay xuất hiện một lần bảy loại khác nhau …
Được rồi, nợ này anh sẽ đòi đủ cả vốn lẫn lãi ! Cuối cùng Hà Tử Phàm lên tiếng quyết định:
“Phòng của em không dùng nữa, từ nay dọn hết đồ sang phòng của anh !”
Dù là mới kết hôn nhưng hai người vẫn còn phòng riêng, đôi lúc cô ngủ ở phòng anh hoặc anh ngủ phòng cô. Nhưng từ hôm nay, phòng của Hà Tử Phàm sẽ là phòng chung, phòng của Bạch Thiên Di chính thức bị xóa sổ.
“ Không muốn !”
Bạch Thiên Di phản đối, dù sao đi nữa cô cũng ở phòng đó lâu như vậy, tình thương cảm với nó tất có.
“ Em nói gì ? ”
Hà Tử Phàm lườm cô bằng ánh mắt sắc lạnh, nhướng mày hỏi lại.
“…”
Bạch Thiên Di đành chấp nhận vô điều kiện.
Nói là vô điều kiện, thật ra cô biết rõ nếu không đồng ý thì cái đống cô mới mang về nhà sẽ ra đường ngay lập tức. Vì thế Bạch Thiên Di đành dọn hết sạch sành sanh sang phòng anh, đồ mặc cũng treo cạnh quần áo của anh, dù sao phòng của Hà Tử Phàm vẫn to hơn phòng của cô.
Nhìn cô làm mà trong lòng còn ấm ức, Hà Tử Phàm lại cảm thấy có chút vui sướng. Phải chấp nhận đống bò sát kì quái của Bạch Thiên Di nhưng đổi lại anh có thể cột cô sát bên người cũng không hẳn là một cuộc làm ăn bất lợi.
Dẫu sao thì tương lai còn dài, chẳng lẽ anh lại không nghĩ ra biện pháp xử lí đám bò sát đó sao?. Mà trước mắt anh sẽ đòi chút quyền lợi từ con người đang xếp đồ trong phòng anh … à không, phòng hai vợ chồng.
Nghĩ là làm, Hà Tử Phàm bước vào phòng, thuận tay khóa cửa.
( Edit: trời còn sáng mà mấy bạn trẻ -_-||| )
Tác giả: Tôi cảm thấy chuyện thấy có chút... kinh dị, nuôi nhiều bò sát như rắn và trăn thì thường phải cho ăn chuột con mới sinh, thử nghĩ ngày nào mở tủ lạnh ra cũng thấy một hộp đựng toàn chuột con màu hồng hồng đỏ đỏ chắc cũng hết hứng thú ăn cơm... Nam chính chắc chắn phải đầu tư thêm tiền mua một cái tủ lạnh mới rồi :v
Danh Sách Chương: