“Nhan Dạ Khiêm bỏ tôi ra”. Là tiếng hét của Hàn Gia Châu, cô bị Nhan Dạ Khiêm dùng tay ép lên tường, khiến cô vô cùng hoảng hốt vùng vằn la hét.
Nhan Dạ Khiêm cuối xuống im lặng nhìn Gia Châu thật lâu thật lâu, mặt kệ cô la hét anh vẫn cứ nhìn, anh cất giọng hỏi:
“Em từng bị tâm lí?”
Gia Châu vùng vẫy đến mặt mày đỏ rực, tức giận quát:
“Phải, chẳng lẽ khi nãy anh không nghe rõ hả”
Nhan Dạ Khiêm kìm chặt tay cô thấp giọng lo lắng nói:
“Em ở lại đây điều trị chung luôn đi”
“Không được, bên Anh còn nhiều việc tôi phải xử lý lắm”
Việc quan trọng cần phải xử lý đó là tổ chức của cô còn có Phòng thí nghiệm nữa, cô không thể bỏ họ được!
Nhan Dạ Khiêm như bắt được suy nghĩ của Gia Châu anh nâng cầm cô lên nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói:
“Chẳng phải còn có tôi sao? Tôi là ông chủ của em đó với lại em còn kí hợp đồng với tôi em phải nghe lời tôi chứ, còn về chuyện tổ chức của em để tôi xử lý, còn Phòng thí nghiệm đã hợp tác với tập đoàn của tôi thì cứ để bên tôi lo, tạm thời không có việc cho em làm đâu”
Gia Châu trầm tư nhìn anh, bây giờ phải làm sao đây. Cô biết anh thích mình nhưng mà bên cạnh cô rất nguy hiểm cô sợ…!
“Em sợ cái chó gì, có tôi ở đây tôi sẽ không để họ đụng đến một sợi tóc của em!”
Nhan Dạ Khiêm là quỷ sao? Cô suy nghĩ gì anh cũng biết hết vậy. Ayy chít tịt nhức đầu quá!
Nhan Dạ Khiêm đột nhiên ép sát cô, tay chân bắt đầu không chịu yên phận. Cô cảm thấy anh rất khác thường, vội đẩy anh ra:
“Anh…”
Nhan Dạ Khiêm cuối xuống hôn vào xương quai chèo của cô, mút thật mạnh, khiến Gia Châu rên lên:
“Um…đau”
Anh đè Gia Châu xuống giường, hôn vào đôi môi căng mộng của cô, lưỡi thành công tách hai hàm răng của cô ra sau đó len lỏi hút hết mật ngọt trong miệng cô.
“Um…bỏ ra…um”
Anh hôn sâu rồi dời ra cho cô thở, Gia Châu nhanh cơ hội buộc tội anh:
“Anh…anh vi phạm hợp đồng”
Nhan Dạ Khiêm cười trừ rồi cuối sát vào tai cô nói:
“Tôi muốn vi phạm hợp đồng cơ!”
Hai tay anh mân mê vòng eo con kiến của cô rồi bắt đầu luồng vào khe áo. Do cô mặc váy và áo tách rời nên rất dễ dàng luồng vào.
Nhan Dạ Khiêm dùng một tay mân mê nơi đẩy đà nhất của cô qua lớp áo bra màu đen tuyền nóng bỏng.
Gia Châu đã hết chịu nổi, hơi thở ấm nóng của anh cứ liên tục phà vào cổ cô khiến bụng bên dưới bắt đầu nóng ran, thật khó chịu:
“Nhan Dạ Khiêm… um buông”
Tay còn lại anh luồng vào váy cô vuốt ve cặp đùi trắng nõn, bên dưới qua hai lớp quần của anh đã cư.ơng lên từ lúc cô ngồi với anh dưới sảnh mà bây giờ khi cà vào da thịt cô nó lại phồng to lên.
Nhan Dạ Khiêm dụ dỗ Gia Châu nói:
“Tôi muốn em!”
Gia Châu bị hơi thở ấm nóng phà vào cùng với nơi đẫy đà bị anh tiếp xúc da thịt khiến cô không còn lí trí:
“Hức …um”
Anh nhếch môi cười! Mồi dâng đến miệng không ăn đúng là tiết mà, huống chi đó là bảo bối của anh nữa chứ! Chàng trai bị cấm dục 27 năm đã bị cô bóc tem tận hai lần anh không tin là cô không muốn!
Nhan Dạ Khiêm kéo lớp áo bra xuống là bầu ngự.c căng tròn của cô.
“Nhan Dạ Khiêm…tổ tiên nhà anh…um…”
Thế mà Gia Châu vẫn còn có sức để mắng chửi anh, được lắm!
Anh cuối xuống ngậm mút bầu ngự.c của cô, tay còn lại xoa bóp bên ng.ực còn lại khiến cơ thể Gia Châu đột nhiên dựt nảy:
“Um…đau…um”
Nơi đó của cô rất mềm khiến anh cứ muốn mút nó không thôi, Nhan Dạ Khiêm khụy chân xuống giường cởi toạc áo sơ mi và hai lớp quần ra ngoài. Cự lo.ng to và dài được giải phóng hung hăng ngẩn đầu như muốn lao về phía trước.
Gia Châu mở to mắt nhìn thứ to và dài đó, sợ hãi mặc dù đã tiếp xúc qua nhưng cô vẫn rất sợ. Kích cỡ của Nhan Dạ Khiêm là hàng khủng đó nha.
“Hức…tôi không có đem thuốc tránh thai…anh đừng làm…um”
Vì anh làm không bao giờ dùng bao nên cô phải uống tránh thai.
Ầm ầm
Tiếng sấm đánh ngang tai Nhan Dạ Khiêm khiến anh tức giận giận hung hăng quát:
“Mẹ ki.ep vậy mà em dám uống thuốc tránh thai. Em dám chê nòng nọc của tôi hả”
Nói xong anh lại nói tiếp:
“Em có biết thuốc đó có hại như thế nào không mà còn dám uống, chết tiệt để coi thuốc của em lợi hại hay nòng nọc của ông đây mạnh”
Không đợi cô hả lời, Nhan Dạ Khiêm xé toạc đồ của cô ra sau đó hung hăng thúc vào một cái thật mạnh:
“Aaa hức đau”
Anh điên cuồng thúc mạnh mà không để ý đến cô.
“Phập…phập…phập”
“Hức đau tôi… Nhan Dạ Khiêm đồ khốn!”
Anh thực sự rất giận! Cô có thể cảm nhận được. Lần trước cô trốn đi anh cũng không giận như vậy lần này chỉ vì cô nói cô uống thuốc tránh thai mà anh đã bộc lộ cơn giận.
Thấy cô kêu đau, Nhan Dạ Khiêm đau lòng làm nhẹ lại nhưng vẫn mạnh hơn bình thường:
“Um nhẹ thôi… um”
Anh hôn xuống môi cô thật mạnh, cắn môi cô chảy máu như đang trừng phạt, bên dưới vẫn tiếp tục ra vào không có dấu hiệu dừng lại. Anh như muốn nhập lại một thể với cô, hai tay Gia Châu bám chặt vào anh rên rỉ nỉ non.
“Ummm…Nhan Dạ Khiêm tha cho tôi đi mà”
Anh hôn vào bầu ngực của cô phũ phàng:
“Em đừng có mơ!”
[…]
Bên dưới sảnh khoảng 11h rưỡi mọi người cùng tụ tập ăn khuya bởi vì ai cũng đói cả rồi. Trên bàn ăn gồm có: Nhan Dạ Khâm, Doãn Tử Ly, Hạ Lan Di, Bách Ngân, Bách Anh, A Hải, Tang Dịch, Tang Diên và Hàn Tiểu Ngọc chỉ còn thiếu Nhan Dạ Khiêm và Hàn Gia Châu thôi.
Hạ Lan Di vừa kéo ghế ngồi vào bàn ăn thắc mắc lên tiếng:
“Gia Châu với tên họ Nhan gì đó đâu rồi”
Vừa cất lời Tang Dịch, Tang Diên, A Hải liếc xéo Lan Di một cái. Dám gọi Lão đại của bọn họ là tên họ Nhan cò nhóc này chán sống rồi à?
Hạ Lan Di thấy không khí có hơi căng thẳng vuốt trán cười ngượng nói:
“Hơ hơ coi như tôi chưa nói gì!”
Hạ Lan Di: (•‿•)
Mọi người:(;¬_¬)
Nhan Dạ Khâm trầm ngâm lên tiếng:
“Mặc kệ họ đi, khi nào đói sẽ tự xuống ăn”
Mọi người: ୧( ⁼̴̶̤̀ω⁼̴̶̤́)૭
Hạ Lan Di: ┐( ˘_˘)┌
Doãn Tử Ly bê khay nước cam ra ngoài đặt lên bàn nói:
“Mời mọi người ăn cơm!”
Cô đi lại bàn đi lại định ngồi kế Hạ Lan Di nhưng chỗ đó bị Hàn Tiểu Ngọc ngồi mất rồi còn bên cạnh la chỗ của Bách Anh. Nhìn qua nhìn lại chỉ còn một chỗ là kế bên Nhan Dạ Khâm, cô đứng chình ình ra không biết nên vào ngồi hay không. Nhan Dạ Khâm nhíu mày nói:
“Ở đây còn chỗ, đứng ngớ ra đó làm gì lại đây!”
Doãn Tử Ly phân vân nhưng vẫn quyết định đi lại, cô ngồi xuống cố gắng không đụng trúng Nhan Dạ Khâm.
Hàn Tiểu Ngọc cười tươi như trẻ em mới được cho kẹo hí hửng nâng đũa lên gấp thử một món rồi nói:
“Chị Hạ Di và Tử Ly nấu ngon lắm ạ, mọi người mau ăn đi kẻo nguội”
Mọi người bị vẻ dễ thương của Hàn Tiểu Ngọc thoi thúc bắt đầu cầm đùa lên gấp thức ăn bỏ vào chén trừ Nhan Dạ Khâm vẫn đang đưa mắt liếc về phía Doãn Tử Ly nghĩ ngợi gì đó.
[…]
Trên phòng Hàn Gia Châu bị Nhan Dạ Khâm dày vò từ lần này đến lần khác mất sức ngủ mê không biết trời trăng mây gió gì hết. Nhan Dạ Khiêm nhìn cô nàng trước mắt thầm cảm thán.
Đáng yêu quá đi mất!
Nói rồi anh ôm cô đi vào phòng tắm sau đó thay váy ngủ cho cô rồi ôm cô đi ngủ.
Anh ăn no rồi còn cô khi nào đói dắt cô đi ăn sau.