“Vụt” Chiếc khăn đang quấn bên dưới Nhan Dạ Khiêm bị lực kéo mạnh rơi xuống đất. Cô quay lại nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau. Gia Châu đưa mắt nhìn xuống dưới nuốt một ngụm miếng bọt sau đó nhìn lên, đụng phải nụ cười gian manh của Nhan Dạ Khiêm.
Má ơi là Cam Mười Tú đó trời!
Gia Châu đỏ mặt định lấy đà chạy nhưng lại bị anh nắm váy kéo lại.
“Ha muốn chạy đâu có dễ!”
[…]
“Aaa…Nhan Dạ Khiêm buông ra…buông…Um”. Bờ môi ấm áp của anh áp vào môi của Gia Châu ra sức hôn chằm lấy cô.
“Um…um…um”. Hàn Gia Châu vô sức giãy giụa nhưng cũng vô ít.
Nhan Dạ Khiêm tách miệng cô ra hút hết mật ngọt bên trong, một tay giữ chặt lấy người Gia Châu không cho cô trốn thoát.
“UmUm~”
Trong vô sức, Gia Châu cố gắng giãy giụa, nhưng cô nhận ra rằng càng ra sức thì cô sẽ mệt hơn. Từ chống cự cô lại đổi sang thành thuận theo, nhưng muốn cho Nhan Dạ Khiêm được thành toàn đâu có dễ!
Gia Châu ra sức ngậm lấy môi anh cắn thật mạnh khiến nó bắt đầu rỉ máu. Mùi máu tươi chảy vào khoang miệng Nhan Dạ Khiêm, anh cười nhạt như không có gì xảy ra, hôn ngấu nghiến cô.
“Um~~~”. Chất màu đỏ bây giờ đã tràn vào miệng Gia Châu, cô nhíu mày lại tỏ vẻ khó chịu.
Nhan Dạ Khiêm hôn đến tê dại hết cả người sau đó mới chịu bỏ ra, con vật chính giữa đã ngày một căng lên lộ ra những đường gân xanh mờ nhạt.
“Em ghét tôi đến vậy à?”. Nhan Dạ Khiêm dùng mọi hành động lại nhìn vào mắt cô hỏi.
Cái cảm giác này thật khó chịu!
Không! Trong lòng Gia Châu đã hiện lên đáp án, nhưng miệng cô lại đáp:
“Tôi không biết”
Nhan Dạ Khiêm kéo gương mặt đang lúng túng của cô đối diện lại với anh. Gia Châu sợ anh nắm được thóp nên can đảm nhìn thẳng vào mắt Nhan Dạ Khiêm, cố tỏ ra cô không có tâm tư.
Nhưng Nhan Dạ Khiêm là ai cơ chứ, nhìn một cái là biết Gia Châu có tâm tư trong lòng.
Nhan Dạ Khiêm cuối xuống ngang tầm tai cô nói nhỏ:
“Không biết thì kệ em nhưng mà tôi không ghét em là được!”
Hơi thở mang hương gỗ trầm của Nhan Dạ Khiêm liên tục phà vào cổ Gia Châu, khiến mặt cô ngày một đỏ ửng lên. Gia Châu nghiêng đầu cố gắng né tránh hơi thở của anh, Nhan Dạ Khiêm chỉ biết thuận nước đẩy thuyền cuối xuống mút lấy bầu ngực của cô.
“Anh…”
Anh đưa tay kéo dây áo ngủ của Gia Châu xuống, bên dưới lộ ra cảnh xuân trước mắt. Đầu Nhan Dạ Khiêm kết hợp cuối xuống ngậm lấy một bên ngực, bên còn lại ra sức nhào nặn.
“Aaa…Nhan Dạ Khiêm bỏ tay ra…hức đau”.
Hôn thì cô còn chống cự được còn bây giờ phải chống cự như nào trong khi hai tay cô bị anh giữa chặt rồi.
“Không bỏ đấy, em để tôi nhịn đói hơi bị lâu đấy nhé”. Nhan Dạ Khiêm lên giọng.
Tay anh dùng sức hơn khiến ngực cô ngày càng căng tròn, đỏ ửng.
“Um~~Nhan Dạ Khiêm đừng bó.p nữa”
“Gọi ông xã đi rồi tôi dừng lại”. Nhan Dạ Khiêm được nước lấn tới.
“Không”. Gia Châu nhất quyết kháng cự.
“Không gọi chứ gì, đau mặt xác em”. Mỗi lần nói là mỗi lần tay Nhan Dạ Khiêm ra sức mạnh hơn khiến Gia Châu nhăng đến cả mặt, trên trán xuất hiện các lớp mồ hôi dày đặc.
“Aa xin anh mà tha cho tôi đi”. Gia Châu nài nỉ.
“Gọi ông xã!”
Đến nước này Gia Châu đã không chịu nổi nữa, tay anh cứ ra sức khiến hơi thở cô cứ ngắt quãng.
“Ông xã~”
“Bựt”.
Sợi dây thần kinh của Nhan Dạ Khâm đã đứt ra.
“M.ẹ kiếp dễ thương chết đi được”
Tay anh đã dừng lại nhưng thay vào đó lại luồng xuống váy Gia Châu, chui sâu vào trong đồng thời kéo lớp quần bảo hộ của cô ra.
“Aa anh làm gì thế”. Gia Châu vẫn còn tỉnh táo nhận ra được có sự nguy hiểm sắp đến.
“Ha, vì em ngoan nên tôi sẽ thưởng cho em thứ ở giữa chân tôi nhé”. Dứt lời anh còn hỏi thêm: “Chịu không?”
Gia Châu lắp bắp phản kháng:
“Không… không chịu”
“Không chịu cũng phải chịu cho tôi”.
“Xoẹt”. Nhan Dạ Khiêm thành công xé toẹt váy ngủ của Gia Châu xuống, cả người của cô và anh không còn một mảnh vải che thân.
“Nhan Dạ Khiêm, anh… anh không giữ lời… anh là đồ lưu manh…đồ…um”. Gia Châu vẫn còn sức mắng chửi, nhưng Nhan Dạ Khiêm đã khóa môi cô lại.
Anh dùng tay tách chân cô ra, đem con quái vật đang trướng to cọ xát trước cửa động thần bí của cô.
“Bé ngoan gọi ông xã để tôi làm nhẹ nào!”
Gia Châu đỏ ửng hết cả người, bắt đầu rung nhẹ, miệng vẫn chống cự mãnh liệt:
“Anh đừng có mơ!”
Môi anh theo phản xạ nhếch lên, không có khúc dạo đầu trực tiếp đẩy vào.
“Phạch”. Bên dưới chỉ mới vào có một nửa nhưng đã khiến Gia Châu đau đến cong người lên.
“Aa…”
Nhan Dạ Khiêm bắt đầu đẩy sâu vào sau đó rút ra đẩy mạnh vào trong.
“Phạch phạch phạch”
“Aaa…hức…đau…Nhan Dạ Khiêm đau”
“Gọi cái gì?”. Anh lên giọng.
Gia Châu cong môi lên gọi:
“Ông xã~…huhu nhẹ thôi”
“Ngoan, thưởng thêm nhé”
Đồ gian xảo!
[…]
Lúc Gia Châu tỉnh dậy đã là 8h sáng, trên người chỉ vỏn vẹn chiếc chăn bông ấm áp.
Nhìn lên lại thấy Nhan Dạ Khiêm nhìn cô chằm chằm, tim bất chợt đập sai một nhịp, cô cố gắng điều chỉnh hơi thở, mở miệng hỏi:
“Tại sao phải là tôi?”
“Dậy rồi à?”. Nhan Dạ Khiêm phớt lờ câu hỏi của cô.
“Anh trả lời”