"Cao tiểu thư, cô tỉnh rồi, uống chén thuốc này lấy lại sức."
Từ Phong ngồi cạnh nâng chén thuốc đút cho cô nhưng bị cô hất văng xuống sàn vỡ toang.
- "Xoảng."
"Anh ta đâu?"
"Em náo loạn cái gì?" Hàn Trúc âu phục đạo mạo bước vào, quản gia nhận được cái phất tay nhanh chóng gật đầu lui ra.
"Hàn Trúc... tại sao? tại sao đối xử với em như vậy?"
Hàn Trúc vuốt ve khuôn mặt nữ nhân rồi nở một nụ cười lạnh: "Em hưởng mật ngọt đủ rồi, giờ phải cảm nhận vị đắng chứ? Anh đâu mãi bóc vỏ socola lấy nhân ngọt cho em ngậm mãi."
Cao Đình không ngờ người đàn ông dịu dàng ngày nào, lại trở nên lãnh khốc như vậy? Mật ngọt vị đắng ư? Rốt cuộc là do cô yêu anh ta nên phải chịu đau khổ sao?
"Anh nói vậy có ý gì?"
"Cao Đình... là em sai với anh trước."
Hàn Trúc bóp chặt vị trí động mạch vừa bị rút máu, khiên Cao Đình đau đớn bấu víu vào người hắn van xin, cô hoa mắt không thế thấy rõ sắc diện của hắn, nhưng cô biết hắn đang trút cơn thịnh nộ lên người cô.
"Sai... sai cái gì?"
Cao Đình hỏi lại càng làm hắn chán ghét, dè cô xuống giường gầm giọng.
"Em đừng giả ngây thơ với anh."
Dứt câu Hàn Trúc xoay người bỏ đi, Cao Đình bật dậy chạy theo xuống phòng khách nhưng rồi cô đã giật mình trong thâý Vân Dương đang ngồi cùng Hàn Trúc, nét mặt cả hai rất căng thẳng, Cao Đình xoay người trở lên lầu.
Hàn Trúc ngẩn lên thấy bóng cô khuất khỏi cầu thang, thế là lập tức tung cước đấm vào mặt Vân Dương.
- "Bốp."
"Anh còn dám mò tới đây tìm Cao Đình!"
Vân Dương quệt máu nơi khoé miệng, phán cô đấm vào mặt Hàn Trúc, nhưng cú đấm lại bị Vân Triết ngăn lại.
"Anh hai... có gì từ từ nói!"
"Vân Triết... em lại bênh vực người dưng à?"
Vân Dương đứng lên túm cổ áo em trai gằn giọng. Vân Triết chơi thân với Hàn Trúc nên tất nhiên rất khó xử.
"Anh hai, dù gì Hàn Trúc cũng là bạn của em, anh đừng làm khó anh ta."
Vân Dương vả trán tức mình, đã bấy lâu nay anh nhịn Hàn Trúc vì thương Cao Đình, nhưng Hàn Trúc lợi dụng Cao Đình cứu ả tiện nhân kia thì anh không thể bỏ qua.
"Vân Triết, em tránh ra!"
Vân Dương xô em trai ra leo hẳn lên người Hàn Trúc.
"Hàn Trúc, thả Cao Đình ra!!!"
Hàn Trúc phản công đẩy người té xuống sàn, bàn tay hắn càng quét cơ thể Vân Dương, nhếch mép: "Dựa vào cơ thể yếu đuối của anh sao?"
Văn Triết chứng kiến hành động kỳ quái của Hàn Trúc đúng làm anh ngơ ra, người ta không biết còn tưởng Hàn Trúc đồng tính.
Vân Dương đạp hắn ra chỉnh lại hàng áo bị bứt đứt hết.
"Anh đừng tùy tiện đụng vào người tôi!"
"Tôi cứ thích đụng đấy!" Hàn Trúc tiến đến ép thân thể nam nhân vào tường, mân mê vùng eo thon của Vân Dương.
Đám hầu gái cà Văn Triết đúng sựng người, đây là tình địch đánh nhau sao? Hàn Trúc lãnh khốc, còn Vân Dương lạnh lùng, không chung hệ điều hành nhưng đánh nhau kiểu này chả khác nào đang sủng nịnh cơ thể nhau.
"Vân Triết!"
"Hả?"
Vân Dương quay qua cầu cứu em trai, Vân Triết vô thức hỏi, ảnh mắt vẽ trái tim từ đời nào rồi.
"A... nha! Sợ tôi ăn thịt anh hả?" Hàn Trúc cười cười, vuốt tay dọc cơ thể nam nhân, rồi xoay người ngồi xuống sofa.
Vân Triết bụm miệng cười anh trai đang đỏ mặt, từ nhỏ chơi với Hàn Trúc, cái nết của bạn mình sao anh điều rõ. Ngoài trầm tính thì cũng khác bất ổn trí não, học cao khổ lắm.
"Vân Triết, loại người này mà em cũng chơi được!" Vân Dương trừng mắt nhìn em trai ngồi cạnh Hàn Trúc.
Vân Triết cởi áo gió, khoát cho anh trai: "Thôi mà... bạn em giỡn tí, anh hai về đi... em nói chuyện Cao Đình cho."
Vân Dương siết tay tức giận, nhà có hai anh em. thì thằng em bán đứng thằng anh rồi, anh ta quay lưng bỏ về.
"Hàn Trúc, anh nên trả tự do cho Cao Đình... không yêu giữ lại làm gì?"
"Hành hạ!"
Vân Triết hỏi rất khí thế nhưng nghe câu trả lời hết hồn, đây là người giàu khi không yêu hả?
Hàn Trúc rất bình thản nhìn lên lầu cao bắt gặp Cao Đình đang ủ rũ nhìn xuống, trong lòng hắn có chút xót xa kỳ cục.
Vân Triết thấy Cao Đình tiều tụy ánh mắt chứa đầy cảm thương, liếc nhìn Hàn Trúc đang nhấp ngụm trà.
"Tiểu Trúc, tôi góp ý nghiêm túc, đừng vì một người mình yêu mà hành hạ một người con gái vô tội khác."
Vân Triết gọi tên mật thiết khiến lòng của Hàn Trúc trùng xuống, hạ tách trà xuống khẽ nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của Vân Triết, trong lòng dấy lên nghi ngờ.
"Anh có ý với người phụ nữ của tôi?"
Vân Triết im lặng hồi lâu rồi cười sượng trân buông câu đánh trống lãng:
"Làm gì có!"
"Tốt nhất là không!"
Hàn Trúc trừng mắt răng đe, xoay người bước lên lầu. Cao Đình cũng nhanh chóng trở vào phòng. Cô hoảng sợ người đàn ông lại bạo lực mình, nên gài chốt cửa dựa lưng chắn lại.
- "Ầm ầm."
Tiếng đập cửa ầm ầm là Cao Đình hồi hợp đến nín thở, lúc nãy muốn gặp Hàn Trúc, nhưng khi nghe hai chữ "hành hạ" thốt ra từ miệng nam nhân đó, thì cô đã kinh hồn rồi.
"Cao Đình... Em khoá cửa làm gì?"
Giọng nói âm lãnh vọng vào khiến Cao Đình muốn rớt tim ra ngoài.
Hàn Trúc nhìn xuống mép cửa thấy tý vải đỏ lộ ra, hiểu là cô gái bên trong đang kháng cự hắn.
"Chết tiệt... Em đừng có giở thói bướng bĩnh... Mở cửa!!!"
- "Ầm."
Hàn Trúc tống mạnh cú đạp vào cửa, khiến Cao Đình ngã nhàu cửa gỗ đè hẳn lên thân nhi nữ.
"Em cũng biết khóc hả?" Hàn Trúc bóp chặt đôi gò má nâng lên, chân vùng vẫy trên không trung khiến mặt nữ nhân như bị bóp biến dạng.
"Ầm."
Hàn Trúc vung tay ném Cao Đình va vào kệ sách té sõng soài dưới sàn.
Cao Đình hai hàng lệ tuôn rơi, nơi trái tim đau nhói, nhưng cô không nói lời nào, cố bò dậy quay lưng leo lên giường trùm chăn ngang người, không đối hoài người đàn ông đang đổ lửa.
- "Chát."
Hàn Trúc thấy thái độ đó, cho rằng Cao Đình xem thường mình, liền níu dậy tát vào mặt cô một cái đau thấu tâm can.
"Cao Đình, em có biết..."
- "Reng reng."
Hàn Trúc đang muốn nói những bứt bối dồn nén trong lòng, thì bỗng chuông điện thoại reo.