[....]
"Sao đến giờ mà cô ấy chưa tỉnh hả?"
Giọng nói của Hàn Trúc trong phòng hồi sức cấp cứu dội ra, phia ngoài quản gia nghe mà toát mồ hôi hột. Ông ấy sợ đến thế là do khì Hàn thiếu về tới, đúng lúc Cao tiểu thư lên con co giật, trước đó ông có đưa thuốc dị ứng cho cô uống, nhưng do sốc phản vệ, cô đau đầu, choáng váng rồi hôn mê.
Về tới thấy thế Hàn Trúc bế cô đến bệnh viện, trúc trực 2 tiếng đồng hồ bên giường nữ nhân, hắn gầm gừ khiến y tá chả ai dám đến gần...
"Anh Vân Dương!"
Cao Đình tỉnh lại thấy nam nhân anh tuấn đang nắm chặt tay mình, tròn mắt kinh ngạc, nhìn quanh phòng bệnh không có ai ngoài hai người họ.
"Em ăn chút đi cho khoẻ!" Vân Dương nâng muỗng cháo nóng thổi nguội, đút vào khuôn miệng nhỏ.
Cao Đình nghĩ không lẽ học trưởng đưa mình tới bệnh viện, lúc trong mơ màng trên băng ka, cô thấy loáng thoáng người đàn ông mặc âu phục và hương nước hoa giống Hàn Trúc mà, lẽ nào do cô nhìn gà hoá cuốc.
"Anh đưa em cấp cứu hả?"
Trước câu hỏi của Cao Đình, nam nhân im lặng vài giây rồi gật đầu.
[....]
Bên phòng bệnh bên cạnh Hàn Trúc đang được vô nước biển, hắn bị sốt cao và suy nhược cơ thể. Lúc nãy bị ngất xỉu bên giường Cao Đình. Y bác sỹ lập cấp cứu truyền dịch cho hắn, đúng lúc đó Vân Dương lướt qua băng ka đẩy Hàn Trúc, liếc thấy tình địch, khoé miệng bất giác cong lên hài lòng, đáy mắt đen thâm thúy.
"Thiếu gia tỉnh rồi!" Quản gia bước vào đặt ly nước lọc cùng thuốc viên lên bàn.
Hàn Trúc bật dậy bứt dây truyền dịch, trừng mắt nhìn quản gia, quát tháo: "Cao Đình tỉnh chưa?"
Không kiên nhẫn nghe câu trả lời của đối phương, hắn sang phòng Cao Đình xem tình hình, nhưng tới cửa phòng thấy bên trong nam cưng nữ chiều.
Hắn lui bước xoay người ra về, suốt khoảng thời gian trên xe Trình Hạo Kình ở ghế lái liếc qua gương chiếu hậu, thấy nam nhân rũ rượi, liền hỏi:
"Sao thiếu gia không vào đưa vợ về?"
Thật ra lúc trước của phòng Cao Đình thì anh cũng đứng cạnh Hàn Trúc, anh muốn xông vào xử tên Vân Dương kia, nhưng thấy Hàn thiếu không ổn định tinh thần nên chạy theo đưa về chung cư.
Hàn Trúc không nói không rằng bước xe, hắn đi một mạch lên chung cư của Cao Đình, vào nhà ngã dãi trên sofa, nhắm mắt im liền.
Trình Hạo Kình quét mắt từ khuôn mặt tuấn mĩ, ấn tượng nhất là hàng mi dài cong vút, làn da như điểm phấn, điểm cuốn hút không thể thiếu trái cổ nam tính, khe áo hở ra lộ bờ ngực rắn rỏi, lướt ánh nhìn xuống chỗ quý giá của đàn ông, quần âu nhô lên.
"Chết tiệt!" Trình Hạo Kình nuốt nước miếng siết chặt cảm xúc vào hai nắm đấm, xoay người muốn bỏ về, thì giọng âm trầm vọng đến lạnh gáy.
"Đứng lại!!!"
Trình Quay lại há hốc mồm quay lại: "Thiếu gia dặn dò gì sao?"
"Đến bệnh viện đưa Cao Đình về đây!" Dứt lời Hàn Trúc đứng dậy chỉnh lại quần áo tươm tất, rời khoi chung cư.
Trình Hạo Kình du có thắc mắt cũng chẳng kịp hỏi, anh đến bệnh viện thì không thấy người đâu, trong khi bên này chung cư. Cao Đình đã được Vân Dương đưa về.
Những ngày sau đó Hàn Trúc không san chung cư, cũng không liên lạc điện thoại cho Cao Đình. Máu thì vẫn bị rút cho Chúc Tử Yên, cô không hiểu Hàn Trúc giàu có, não cũng hoạt động, sau không kiểm chứng bệnh tình của Chúc Tử Yên là thật hay giả.
Cao Đình đến tận công ty tìm Hàn Trúc, lúc bước vào phòng tổng giám đốc, cô kinh ngạc thấy hắn ngồi chống cằm đợi sẵn, nét mặt rất đổi bình thản.
"Sao anh không qua chỗ em nữa?"
Hằn Trúc nhếch mép: "Điều đó quan trọng sao?"
Cao Đình không biết Hàn Trúc có ý gì? Nhưng khi đến đây cô muốn nói rõ lòng mình, giải bày tình yêu mà cô dành cho hắn.
"Hàn Trúc, em yêu anh rất nhiều! Những tấm hình kia, là..." Cô muốn giải thích rõ những bức ảnh thân mật kia, nhưng bị hành động của nam nhân cắt ngang.
Hàn Trúc ném lên bàn bản hợp đồng hôn nhân, đồng thời tay nâng ly rượu uống cạn. Hành đọng đó làm Cao Đình nhớ lại lần đầu đến đây phỏng vấn, thì người đàn ông này cũng uống rượu.
"Anh có làm sao không?" Cao Đình lo lắng cầm tay hắn, ánh mắt đẫm lệ hỏi, hắn đáp lại ánh nhìn sắt lạnh cùng lúc hất tay cô ra.
"Hết hợp đồng, phiền cô rời đi!"
Hắn lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh băng nhìn qua hướng khác.
Cao Đình cầm bản hợp đồng mà đôi tay run run, nhìn thời hạn trên hợp đồng đúng là ngày 30 tháng 5 năm 2023, chính xác ngày hôm nay hợp đồng 3 năm không còn hiệu lực, tức là cô phải cuốn gối ra đi.
Cao Đình đặt xấp giấy định mệnh xuống mà không nói thêm lời nào, quay người ra về.
Xuống tầng trệt của toà nhà, cô trốn vào một gốc bật khóc, bao nhiêu ấm ức điều tuôn rơi theo dòng lệ...
"Thiếu gia... Sao không nói rõ..."
Trình Hạo Kình giở bản hợp đồng hôn nhân, còn một sấp hợp đồng khác...
Hàn Trúc phất tay: "Anh cất nó đi! Chuyến bay sắp khởi hành chưa?"
"Rồi!"
Trình Hạo Kình cất bản hợp đồng vào học tủ, nhìn đồng hồ xem giờ, thì còn 3 tiếng đồng hồ nữa chuyến bay sang Anh Quốc cất cánh.
[...]
Cao Đình thu dọn đồ đạt muốn rời khỏi căn chung cư của Hàn Trúc.
"Ha... Chào cô!"
Cao Đình vừa mở cửa ra đã thấy Chúc Tử Yên vẫy tay mỉm cười chào mình, cô kéo cửa đóng lại thì bị ả chặn lại.
"Từ từ đã!"
Cao Đình trừng mắt quát tháo: "Cô cút ngay!!!"
Ả nhìn xuôi ngó dọc, chách lưỡi tỏ ý nói cô hung dữ kinh động mọi người.
"Dã tạo! Đây không có Hàn Trúc bớt diễn."
"Ai nha!" Chúc Tứ Yên vỗ đôi gò má của Cao Đình vài cái rồi ngã lưng tựa sofa, phong thái như nữ hoàng.
Cao Đình bất đắt dĩ đành ngồi xuống xem ả muốn dở trò gì.
[....]
"Cô đưa tôi đến đây làm gì?"
Trong xe hơi đậu cạnh bờ sông, Cao Đình hướng qua ghế lái hỏi. Chúc Tử Yên phóng ánh nhìn ra bờ sông, khoé miệng cong lên tia bí hiểm, giọng trầm lạnh:
"Cô nghĩ sao nếu tôi và cô rơi xuống sông!!"
Cao Đình cảm giác ớn lạnh với ngữ điệu 9 phần nguy hiểm này.
Ả ghé sát tai cô nói tiếp: "Hàn Trúc... Anh ấy sẽ cứu ai?"
Cao Đình quay ra sau thấy Hàn Trúc cùng Trình Hạo Kình đang bước đến, cô mở cửa muốn ra ngoài, bỗng Chúc Tử Yên chộp tay cô đặt lên cổ ả, la làng: "Hàn Trúc... Cứu... cứu em!!!"
Thấy Hàn Trúc chạy đến Chúc Tử Yên đạp phanh xe đồng thời phóng ra ngoài ngã vào lòng Hàn Trúc.
Cao Đình trong thấy cảnh Hàn Trúc ôm Chúc Tử Yên tuyệt vọng cũng là lúc xe rơi xuống nước nổ tung lửa cháy loang trên mặt nước....