Thẩm Phong cùng Tần Ngọc cũng chạy tới, đứng ngay phía sau anh, không dám tiến lại gần anh quá.
Thẩm Phong là người hiểu rõ Lăng Việt nhất ở đây, Lăng Việt chỉ là có xu hướng tự thu mình lại, nhưng anh thật sự không phải là kẻ ngốc. Có rất nhiều chuyện anh đều biết, chỉ là anh không thích nói chuyện, không muốn phản ứng những chuyện kia mà thôi.
Nhưng cô gái này lại tựa như là một món đồ chơi yêu thích của Lăng Việt, hiện tại món đồ chơi này không thấy, đương nhiên anh sẽ để tâm.
"Thiếu gia, xin yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đưa cô ấy trở về."
Tần Ngọc không do dự nữa, lập tức phân phó mọi người nhanh chóng ra ngoài tìm kiếm Mộc Tiểu Đồng.
Thẩm Phong không rõ sự trầm mặc vào lúc này của Lăng có nghĩa gì, những ông luôn cảm thấy thiếu gia lạ lạ ở chỗ nào.
Trước kia Lăng Việt có nuôi một con mèo và anh cực kì thích nó, nhưng con mèo kia đột nhiên chạy trốn rồi cũng không trở về nữa. Sau vụ việc đó Lăng Việt giống như là không nghe được tin tức này, vẫn rất bình tĩnh mỗi ngày đều như cũ thay mới đồ ăn và thức uống cho mèo.
Nhưng một tuần sau, Thẩm Phong lại nhìn thấy tay Lăng Việt đầy máu tươi, là anh tự tay đem giết chết con mèo đó.
"Thiếu gia."
Thẩm Phong cẩn thận từng li từng tí đến gần anh thêm nửa bước, khẽ gọi anh một tiếng.
Lăng Việt đột nhiên xoay người một cái, nhìn Thẩm Phong, môi mỏng lại nâng lên nở một nụ cười lạnh khiến đáy lòng Thẩm Phong cả kinh, sợ hãi.
Thẩm Phong nhìn qua rất nhiều cảnh tượng kinh hoàng, nhưng nụ cười yêu mị, lạnh lẽo kia của Lăng Việt vẫn làm cho ông kinh hãi không thôi.
Thiếu gia đây là muốn làm cái gì?
Đối với những người dám phản bội và gạt bỏ mình, thái độ Lăng Việt trước giờ chỉ có một, đó chính là hủy đi!
Chân trời bắt đầu trở nên âm u, những tầng mây dày, đen kịt che kín bầu trời, không bao lâu sau thì những hạt mưa bắt đầu rơi xuống ngày một nhiều.
Trong lòng những người hầu ở Đông Vũ Uyển đều vô cùng hoảng loạn, Tam thiếu phu nhân đã chạy trốn, mà Lăng Việt vốn khó lường lại cười quỷ dị như vậy trong tình huống bầu không khí đang yên tĩnh thế này.
Đông Vũ Uyển, Lăng gia, bầu không khí như ngừng lại.
Tất cả mọi người đều điên cuồng tìm kiếm, họ đều muốn tìm kẻ đã gây ra chuyện này, họ hận không thể lập tức bắt được cô, đưa cô ném đến trước mặt Lăng Việt để anh phát tiết.
Tuyệt đối đừng có hù họa một đám người làm vô tội như bọn họ.
Lăng Việt vẫn ở trong phòng Mộc Tiểu Đồng, nơi này vẫn còn lưu lại chút hương thơm của cô.
Anh từng bước một đi đến bên chiếc giường lớn cô đã từng nằm, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm chiếc chăn màu tím nhạt trống không trên giường.
Thẩm Phong vẫn đứng ở phía sau anh, ông không biết Lăng Việt đang suy nghĩ cái gì?
Đột nhiên Lăng Việt bước một bước lớn, chạy vội tới cửa sổ trước mặt, rất nhiều người làm đều đứng ở dưới đó.
Vừa rồi ở trong đám người chợt lóe lên một thân ảnh kiều diễm.
Lăng Việt phút chốc híp lại con ngươi, chăm chú hướng đám người kia tìm kiếm.
Không có!