"Anh muốn... làm gì?" Giọng nói Mộc Tiểu Đồng run rẩy, hỏi anh.
Hai con mắt của anh xanh thẳm mà trống rỗng, càng đáng sợ hơn là nụ cười kia lại mang theo sự cuồng vọng và khát máu.
Vẻ mặt này không hề giống với người bình thường, không sai, anh ta vốn dĩ cũng đâu phải người bình thường. Nghĩ tới đây, cô càng thêm sợ hãi.
Lăng Việt nhìn cô chăm chú một hồi lâu, cô khẽ cắn môi, tại sao thời gian lại trôi qua chậm chạp như vậy chứ? Đột nhiên anh đưa tay ra, vuốt nhẹ lấy bờ môi đỏ mọng của cô.
Khi đầu ngón tay anh tiếp xúc đến da thịt của cô, toàn thân Mộc Tiểu Đồng căng cứng, sợ hãi đến mức không dám động đậy.
Cứu mạng! Mau tới cứu em, Tống Nho Thần! Đáy lòng Mộc Tiểu Đồng không ngừng gào thét, cô muốn cầu cứu nhưng cổ họng cô giống như bị thứ gì đó chặn lại, không thể phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Lăng Việt nhìn thẳng vào đôi mắt lo lắng, bất an của cô, bỗng dưng ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn. Bàn tay anh di chuyển, nhắm thẳng đến cần cổ mảnh mai của cô mà bóp lấy, cả người cô bỗng chốc trở nên khó thở.
"Không được phép nghĩ đến Tống Nho Thần!" Một thanh âm trầm khàn, bá đạo vang lên trong phòng.
Anh lập tức cúi đầu xuống, hung hăng mà hôn lên môi cô, nụ hôn có chút vội vàng mà ngây ngô.
Rất nhanh, một mùi máu tanh từ trong khoang miệng truyền đến, sự đau đớn kích thích não bộ của Mộc Tiểu Đồng. Lúc trước ở Mộc gia cô đã ngâm nước lạnh trong một khoảng thời gian khá lâu, bây giờ đầu óc lại có chút nặng nề, cô khẳng định mình đã bị cảm rồi.
Ánh mắt Mộc Tiểu Đồng bắt đầu trở nên mơ hồ, vốn chỉ là hơi choáng váng đầu óc, nhưng trong nháy mắt cô liền ngất đi.
Hai tay đang phản kháng ở trước ngực anh đột nhiên buông thõng xuống.
Lúc này Lăng Việt mới để ý có gì đó không thích hợp, anh có chút không nỡ rời khỏi môi cô, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Nhưng chỉ sau hai giây, anh đã buông cô ra, bộ dáng gấp gáp mà lay lay vai cô.
Giọng nói còn mang theo ngữ điệu ra lệnh, "Tỉnh! Tỉnh!"
Thân thể mềm mại mặc anh tùy ý lay động mà không có nửa điểm đáp lại, cô nhắm chặt hai mắt, hơi thở suy yếu đến độ khó mà cảm nhận được.
Bộ dáng lúc này của Mộc Tiểu Đồng hệt như người sắp chết!
Lăng Việt ôm cô từ dưới đất lên rồi nhẹ nhàng đặt lên giường, anh bật đèn ở đầu giường lên, nhìn dáng vẻ bất động, suy yếu của cô.
Anh không rõ tình trạng hiện tại của cô như thế nào? Anh rất ít khi tiếp xúc với người khác nên... lẽ nào cô đang giả vờ ngủ?
Nhìn bộ dạng bây giờ của cô, đáy lòng anh dâng lên một loại cảm xúc mà trước nay chưa từng có.
Anh lo lắng đứng ở đầu giường, luống cuống không biết nên làm cái gì. Anh muốn dùng lực để lay cô tỉnh lại, nhưng lại sợ dùng lực mạnh quá khiến cô bị thương.
Người phụ nữ này rất hay để cho mình bị thương, những người kia bắt nạt cô không lẽ cô biết đánh trả lại sao?
Lăng Việt hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Tiểu Đồng đang hôn mê, giống như chỉ một giây sau là cô có thể tỉnh lại.
Nhỡ đâu cô chết thì phải làm sao đây?
Đột nhiên một suy nghĩ kì quái lướt qua trong đầu anh. Nhìn toàn thân Mộc Tiểu Đồng ướt đẫm, trên thân thể trắng nõn hiện đầy dấu vết xanh tím, một bên mặt bị sưng tấy, đỏ ửng cả lên khiến cho lòng người sợ hãi.
Anh không muốn cô chết!
Lăng Việt cẩn thận xích lại gần tai cô, thanh âm ôn nhu như nước, "Tỉnh lại một chút thôi, một chút thôi!"
Mộc Tiểu Đồng cảm giác được có một luồng hơi thở ấm áp phả vào tai, cô nhíu chặt mày lại, nghiêng người một chút, đưa lưng về phía anh.
Đôi đồng tử màu lam lóe lên một cái, cô vừa mới cử động rồi, chắc sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu, đúng không? Trong tròng mắt màu lam hiện lên tia vui vẻ.
Cô sẽ không chết, vậy là tốt rồi.
Anh đi đến bên kia giường, cúi đầu tiếp tục nói nhỏ ở bên tai cô: “Mau tỉnh lại, tôi muốn cô mau tỉnh lại.” Mặc dù lời của anh nói ra vẫn bá đạo như vậy, nhưng cũng không khó để nhận ra một chút yêu thương ở trong đó.