Cô dựa người vào vách tường, cho đến khi hạ nhân của Mộc gia đến áp giải cô về giam giữ. Ánh mắt của cô vẫn như cũ, hoảng hốt nhìn theo bóng lưng của người đàn ông kia, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.
Bọn họ gặp Lăng Việt ở bên ngoài, trên tay anh còn cầm con dao, nhất thời bọn họ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đến khi vào bên trong, họ lại trông thấy Mộc Tiểu Đồng ngồi ngẩn ngơ dựa vào vách tường, bọn họ cho là Lăng Việt đoạt lấy dao của cô và đâm cô bị thương.
Lúc người của Lăng gia nhìn thấy Lăng Việt cầm dao đi ra, lửa giận trong lòng bọn họ cũng vơi đi ít nhiều.
"Lập tức đưa Lăng thiếu gia đi xử lý vết thương."
"Người của Mộc gia nghe kỹ đây, chuyện này chúng tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu!"
Trong cơn giận giữ, trưởng bối của Lăng gia không kiên nhẫn mà đứng phía sau hạ nhân phân phó.
"Loại phụ nữ này không có tư cách làm dâu nhà họ Lăng."
Mộc Kình Thiên nghe được người Lăng gia nói như vậy, thân thể cứng ngắc, ông ta vội vàng chạy tới.
"Phu nhân, vậy nguồn tài chính rót vào cho công ty tôi..."
"Mộc Kình Thiên, ông không biết xấu hổ hay sao mà còn đề cập với tôi chuyện này? Tôi nói cho ông biết, chỉ cần tôi còn có mặt ở Lăng gia ngày nào thì ông đừng mong sẽ được sống yên ổn."
Vị phu nhân xinh đẹp lạnh lùng “hừ” một tiếng, bà khinh thường không thèm cho ông ta một cái liếc mắt.
Mà vị chú rể kia vẫn luôn biểu lộ sự thờ ơ, lãnh đạm với mọi thứ. Dưới sự giúp đỡ của hạ nhân, anh cũng nhanh chóng rời khỏi hội trường.
Chỉ là không có ai phát hiện ra, khi ánh mắt anh lướt qua trên người Mộc Tiểu Đồng, đôi đồng tử màu lam sâu thẳm khẽ lóe lên một cái.
...
Đại sảnh của Mộc gia.
Vèo một tiếng, một chậu lớn nước lạnh hắt lên trên người Mộc Tiểu Đồng, cộng thêm cái giá lạnh của mùa đông, khiến cô càng thêm lạnh cóng, thân thể run lên bần bật.
"Tiện nhân, mau tỉnh lại!" Một tiếng quát chói tái khiến cô mơ màng tỉnh lại.
"Ba..." Mộc Tiểu Đồng cảm thấy cổ họng đau rát, cô vừa định mở miệng thì một chậu nước lạnh khác lại mạnh mẽ hướng tới cô mà dội xuống, toàn thân cô ướt sũng, ngay cả con mắt cũng rất khó khăn để có thể mở ra.
"Đều tại mày! Tại mày mà bây giờ công ty tao cũng không có, hơn nữa còn đắc tội với lăng gia!"
Mộc Tiểu Đồng vừa mới hé mở con mắt, thì một cây gậy gỗ, to lớn hướng cô mà quật xuống.
Làn da trắng nõn của cô lập tức bị xanh tím một mảng. Cô chịu đựng đau xót, tròng mắt gắt gao nhìn ba ruột của mình đang phát tiết.
"Mày… cái con tiểu tiện nhân này, nuôi lớn mày cũng không giúp ích được gì! Tao đánh chết mày!"
Mộc Kình Thiên tức giận nổi hết cả gân xanh nổi lên, kế hoạch được chuẩn bị tốt đến đâu cũng bị cô phá hỏng hết rồi.
Đắc tội với người của Lăng gia thì sau này ông ta cũng đừng mong sống yên. Nghĩ đến đây, ông ta hận không thể trực tiếp đánh chết cô.
Ông ta lại vung cây gậy lên, hướng cô mà đập xuống.
"Lão gia, bây giờ ông có đánh cũng vô dụng thôi!"
Đột nhiên một thanh âm êm ái vang lên, chỉ là thanh âm này khi truyền vào tai của Mộc Tiểu Đồng lại khiến cho cô buồn nôn.
Mộc Kình Thiên quay đầu lại nhìn người vợ Phương Mai của mình, ông ta tức giận ném gậy gỗ xuống sàn nhà.
"Đồng Đồng, hiện tại biện pháp duy nhất chính là con tự mình đến Lăng gia dập đầu nhận lỗi, nếu không ba con sẽ đánh chết con, đến lúc đó mẹ nhìn sẽ rất đau lòng." Khuôn mặt Phương Mai hiện vẻ đầy xót xa nhìn Mộc Tiểu Đồng.
"Lão yêu bà, bà đừng có giả vờ tốt bụng như vậy, việc này rõ ràng chính là bà an bài đúng không?"
Mộc Tiểu Đồng đưa tay lên che ngực một cách đau đớn, nhìn bà ta mà gào to.
"Hỗn láo! Đây là thái độ gì? Mày nói chuyện với mẹ mày như vậy à!" Mộc Kình Thiên tức giận, trực tiếp kéo cả người cô ướt sũng từ trên mặt đất lên.
Mộc Tiểu Đồng nghe Mộc Kình Thiên nói vậy, cô tức giận đến toàn thân run rẩy.
"Mẹ? Bà ta xứng sao? Rõ ràng bà ta là người đã phá hoại hạnh phúc gia đình mình, đồ hồ ly tinh!"
Mộc Tiểu Đồng dùng sức lực toàn thân, phẫn hận đưa chân, thẳng tắp hướng lên người của Phương Mai mà đạp tới.
Bà ta bị cô đá bất ngờ, ngã sõng soài trên mặt đất.
Đều tại người đàn bà này, nếu như không có bà ta, mẹ của cô sẽ không bị bệnh nặng mà phải nhập viện, ba cô cũng không đối xử thờ ơ với cô như vậy. Tất cả đều do bà ta mà ra.
Phương Mai bất ngờ bị đá vào chân phải, trượt chân ngã nhào trên mặt đất, bà ta đau đến mức quát to một tiếng. Dọa cho Mộc Kình Thiên lập tức vứt bỏ Mộc Tiểu Đồng, chạy đến bên cạnh bà ta.
“Bà có sao không? Tôi lập tức gọi bác sĩ tới ngay."
Phương Mai ủy khuất nhìn ông ta, nước mắt không ngừng rơi xuống, "Từ trước đến giờ Đồng Đồng đều đang trách tôi, trách tôi đã cướp ông đi từ tay ai mẹ con bọn họ. Đây cũng là vì tôi quá yêu ông!"
Nói đến đây, bà ta lại càng khóc lớn hơn.
"Tôi biết, tôi đều biết." Mộc Kình Thiên khẩn trương trấn an bà ta, ông ta cắn răng nghiến lợi khẽ nguyền rủa.
"Đừng nghe cái miệng thối của con tiện nhân kia, hôm nay tôi sẽ đuổi nó ra khỏi Mộc gia."
Mộc Tiểu Đồng ở một bên nhìn hai người tình thâm, cô cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
Có lẽ hốc mắt của cô bây giờ đã cạn khô rồi, ngay cả một giọt nước mắt cô cũng không thể khóc ra được nữa.
Cô cố gắng nuốt cục tức vào trong, chật vật đứng dậy, kéo lê từng bước một, chậm chạp đi về phòng của mình.
"Loại hỗn láo, đồ vô dụng!"
Mộc Thiên Kình thấy cô đứng dậy muốn đi, ông ta gầm nhẹ một tiếng.
Xông lên trước dơ tay lên gương mặt của Mộc Tiểu Đồng mà tát một cái.
Bộp một tiếng.
Trong nháy mắt, Mộc Tiểu Đồng cảm thấy nửa bên mặt của mình đều tê dại, cô cứng ngắc đứng im tại chỗ, tiếng “ong ong” không ngừng truyền đến.
Ánh mắt cô dại ra, nhìn người ba trước mặt đang hận không thể đem cô lột hết ra nuốt vào bụng, trong lòng cô đột nhiên đau nhói. Mặc dù rất ủy khuất và bất lực, thế nhưng hốc mắt của cô cũng không rơi lấy nửa giọt nước mắt.
Tại sao những người ba khác luôn luôn yêu thương con gái của mình?
Còn ba cô, ông lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy?
Cô phẫn hận mở to hai mắt nhìn, thân thể không nhịn được run rẩy, hé miệng, kiên định nói.
"Con sẽ không đến Lăng gia!"