Trái tim cô đập mạnh thổn thức. Cùng những giọt lệ bất giác long lanh trên khóe mi. Cô nhẹ nhàng ôm mặt nấc từng tiếng. Anh thật là quá độc ác mà. Làm sao anh có thể? Chả nhẽ đây mới là bộ mặt thật sự của anh. Đáng lẽ ra cô phải biết. Giờ anh đâu còn gì để giấu giếm nữa. Cần gì phải chưng diện những hành động tử tế và khuôn mặt thánh thiện nữa. Thật sự là quá tàn nhẫn mà.
Cô nằm quằn quại trong nỗi đau thể xác lẫn tâm hồn. Một hồi, anh khẽ mở cửa phòng bước vào. Anh mang theo một bát gì đó đặt lên bàn. Thấy anh tiến lại. cô vội vã quay nhẹ đi. Lấy chăn trùm kín đầu. Nhíu đôi lông mày vì đau nhức nhưng cũng vẫn cố gắng để không phải nhìn thấy cái người “động vật” máu lạnh của anh nữa. Một phần cũng là vì sợ hãi anh.
“Dậy ăn chút cháo, hôm qua đã không ăn gì rồi” – Anh thấy vậy, khẽ mỉm cười bưng bát cháo đến lại gần chiếc giường, nói với cô.
“Không đói! Anh mang đi đi!” – Câu nói hết sức lực của cô nhỏ nhẹ đến mức như là giọt thở cuối cùng. Vài giây khi tiếng nói kết thúc, cái bụng bé nhỏ của cô theo đà mà lấn bất giác kêu oanh liệt. Tất cả là vì cái mùi thơm sực hết căn phòng của bát cháo chết tiệt khiến cô bấn loạn.
“Em còn không dậy? Muốn chết đói?” – anh thấy bộ dạng cô , mỉm cười nói.
“Mặc kệ tôi! Anh đi đi!”. – Cô vẫn cương quyết.
Anh thở dài đặt bát cháo xuống giường, đi nhẹ ra phía cô. Một bàn tay nhấc bổng cơ thể cô lên. Khiến cô bàng hoàng, quát mắng anh trong thất thanh. “Còn nhớ những lúc em bướng? Biện pháp tốt nhất là trói em lại như này!” Anh nói dứt câu chực nụ cười lớn. Bế cô đặt lên đùi ngồi xuống giường. Anh bưng bát cháo vừa đặt xuống. Khẽ đưa nhẹ miếng cháo mới múc lên miệng cô. Cô vẫn cương quyết ngậm búng bờ môi “Còn không chịu thỏa hiệp?”.
Thấy cô khẽ cong môi như trách cứ anh nói thêm “Em , giờ đã thuộc về anh rồi! Không nhớ sao? Giờ có làm gì cũng không thể thay đổi”. Cô cúi nhẹ chiếc đầu xuống. Khuôn mặt giống như than khóc. “Được, nếu em muốn chết đói. Để mặc gia đình em, anh sẽ chiều” Anh vừa nói vừa đưa thìa cơm xuống bát. Nhưng bàn tay đi được nửa đường thì bị cô chặn lại. Cuối cùng thì yêu sách của anh cũng có tác dụng.
“Anh sẽ buông tha cho Hoàng Khải và gia đình tôi chứ?” – Cô ngước đôi mắt lên . long lanh mềm yếu giống như một chú cún con đáng thương hại.
“Quả nhiên, em cuối cùng vẫn chỉ lo cho hắn ta” – Anh mỉa mai cô. Thìa cháo trên tay vội rớt xuống bầu ngực cô khiến nó bỏng rát, Cô đau quá, giật bắn người với đôi lông mày nhíu lại. Chưa kịp kêu la thì bắt gặp ngay bàn tay anh nâng nhẹ chiếc cằm cô “Em yên tâm “ – Anh đưa ngón tay dần xuống ngực “Chỉ cần em ngoan ngoãn làm người đàn bà của tôi” Ngón tay anh dần dần miết mạnh vào chỗ cháo rớt trên đó, “Ngoan ngoãn nghe lời “ nhẹ nhàng đưa vào miệng lấy lưỡi quét sạch chúng một lượt “Thì tất cả sẽ được an toàn” – Anh nói dứt câu, vội đưa lại bàn tay xuống bóp chặt bầu ngực cô , khiến cô đau đớn khôn xiết, anh kéo nó lên bờ môi anh , rồi cọ sát chiếc lưỡi một lướt sạch sẽ không còn một dư vị của miếng cháo vừa rồi. Rời khỏi cơ thể cô , anh đưa tay múc nhanh gọn miếng cháo đưa vào miệng cô. “Giờ thì ăn đi, còn có sức hầu hạ tôi. Lần này tôi sẽ không để em yên nữa đâu”
Miếng cháo giơ lên trước mặt, dù có nấc nghẹn , không dám ăn. Cũng phải nhíu đôi lông mày , nhẹ nhàng mở đôi môi nhỏ xinh , đón nhận miếng cháo. “Đình Thiên, anh thực sự nhất nhất muốn làm khổ em?” cô nhẹ nhàng hỏi khiến anh mỉm cười không trả lời. Chỉ chực đưa những miếng cháo ngon lành vào đôi môi xinh xắn của cô.
“Những giấy tờ này, chứng thực em thuộc quyền sở hữu của tôi” – Một hồi ăn xong, anh nhẹ nhàng lấy những tờ giấy trong chiếc vali nhỏ ra. Hàng loạt những giấy tờ giám hộ và chứng thực đau mỏi cả mắt. Khiến cô không muốn nhìn quay vội đi. “Từ giờ em không được gọi tên tôi nữa, hãy gọi tôi là Ông Chủ vì giờ em thuộc quyền sở hữu của tôi”. Thời buổi này rồi, còn chế độ giai cấp nô lệ. Đúng là nực cười mà. “Đến khi nào tôi chán em, tôi mới có quyền buông tha cho em” – Cuối cùng thì câu nói chủ chốt cũng được thốt ra. “ Em đừng quá vội mừng, vì điều này gần như là không thể! “.
Anh dứt câu , quẳng mớ giấy tờ sang một bên, ôm xiết lấy thân hình nhỏ bé, chực diện bờ môi ánh mắt sầu muộn của cô. Hôn xiết những nụ hôn ngọt ngày sâu dày dằng xéo cô xuống giường. Bầu ngực cô hình như là nơi anh chút mọi phiền muộn của mình. Chưa hết vết thương hôm quua, hôm nay đã mần đỏ vì những vết thương sâu đậm khác. Cả lồng ngực thổn thức mạnh mẽ của cô, anh cũng không tha. Chỉ luôn ẩy sát những yêu hận như anh muốn nghe nhịp đập của chúng.
Một hồi, anh định lấy tay cho vật cứng vào , cô khẽ chặn lại lên tiếng “Đình Thiên, em ….” Đôi mắt cô vừa phiền muộn vừa sợ hãi. Anh biết cô sợ sệt vì lần đầu tiên gần gũi. Nhưng vẫn không thể dừng lại cái cảm giác vừa rồi.
“Đã nói không được gọi tên tôi” - Một tay xiết chặt cơ thể cô. Một tay đưa thẳng chúng vào.
“Ưm” – Một lần nữa lại giống như bị xé mạnh lớp da thịt nhạy cảm nhất cơ thể. Anh thấy cô thở mạnh trong nước mắt. Nhuệ khí tuôn trào lại vẫn cứ là nấc mạnh và sâu trong cô. Đến mức bản thân anh cũng phải nhíu đôi lông mày vì đau đớn. “Đình Thiên, à không… Ông … chủ …. Xin hãy …. Nhẹ nhàng … “ – từng nhịp mạnh mẽ của anh, khiến cô chỉ biết run rẩy cầu xin anh. Vết thương hôm qua anh để lại , mảnh da thịt bị rách khiến cô chưa hết sót xa này lại phải nếm chịu đớn đau khác. Đến nỗi cô không thể chịu được.
“Ngoan” – Anh mỉm cười , vội vã nhẹ lại . uyển chuyển từng nhịp trong cơ thể cô. Như thưởng cho cô. Cô vẫn ghì sát lấy cơ nthể anh không chút buông bỏ. Cảm giác dịu nhẹ của anh càng khiến cô quyến luyến anh mãi không rời.
Hai người bên nhau. Quên cả không gian thời gian, không ngừng nghỉ. Giây phút này chính là lúc cô biết được dù có ý chí đến đâu cô cũng không thể một ngày sống thiếu anh. Nước mắt cô rơi xuống. Cô thực sự đã quá yêu anh. Giờ nếu anh thực sự cố ngày vứt bỏ cô. Thì chỉ có cái chết mới khiến cô thanh thản hoặc quên anh.
Một tháng bên nhau, trôi qua thật nhanh chóng.
Cô bước xuống giường , tay cầm cuốn tiểu thuyết đã đọc hết . Đi ra kệ cất nó. Rồi nhìn xung quanh căn phòng thở dài.
Đã một tháng , kể từ lúc anh đưa cô tới đây . Mọi thứ đều được anh lo lắng thật chu toàn. Những bộ ngủ xinh xắn, những đồ ăn anh cho chuẩn bị sẵn. Cô vừa nghĩ vừa nhìn những đồ đạc trong căn phòng mà thở dài. Cả những cuốn tiểu thuyết trên chiếc kệ lớn , cô cũng đã đọc gần hết.
Công việc ngày ngày của cô chỉ là ăn , ngủ và đọc sách, cộng thêm cả việc đợi tiếng mở cửa phòng của anh.
Anh hoàn toàn tách biệt cô với Thế Giới ngoài kia. Phong tỏa mọi thứ, điện thoại , máy tính hay lể cả là sự hiện diện của tivi trong căn phòng đều không thể có. Và giống như cô là một chú chim trong cái lồng son bị anh nhốt vào.
Cô có lo lắng, có dám hỏi anh nhiều lần về những người thân của cô. Nhưng anh không trả lời hoàn toàn chỉ là thể hiện duy nhất một biểu cảm trên khuôn mặt đáng ghét đó. Kiểu như “Cứ hầu hạ cho tốt , mọi thứ đều sẽ ổn”.
Vậy nếu “Hầu hạ” không tốt thì sẽ như thế nào?. Không phải là sẽ “Chu Di Tam Tộc”? Thật quá đáng sợ mà!.
Cô mong là mọi thứ vẫn ổn. Tháng này cũng đã qua ngày gửi tiền về cho tụi nhỏ . Không biết chúng sống thế nào rồi. Cứ mỗi tuần cô lại nói chuyện qua video với chúng , giờ đã một tháng không cô cuộc điện thoại nào của cô. Liệu chúng có lo lắng ?. Còn chuyện của công ty, mọi thứ liệu đều ổn thỏa? Có nhiều lúc cũng muốn mở miệng hỏi, nhưng tất cả đều là bị nghẹn lại ở trong tim.
Lại nhớ đến những ngày ở bên anh trước kia, cô một chhút cũng không có những xúc cảm này ở trong tim. Ngày ngày , giờ giờ được ở bên anh , là những lúc cô hạnh phúc nhất. Khi đó, chuyện gì cũng nói. Dù chỉ là những chuyện đơn giản như một hạt cát. Hôm nay trong lớp có những ai gọi tên cô hay những ai hỏi bài và chơi đùa với cô. Những ai ghen ghét hay đố kỵ cô. Những ai thương thầm nhớ trộm cô. Có những chuyện cô còn không hề biết hay chú ý nhưng còn anh. Anh thì luôn nắm trọn chúng trong lòng bàn tay.
Thực sự nếu được cô bớt ngu ngốc và một phần được như anh . Giờ đâu đến nỗi ra nông nỗi như này. Suy nghĩ một hồi, cô khẽ bật một nụ cười khểnh chế nhạo bản thân. Chiếc mũi xe xé và khóe mi cay cay như đang rớt hàng lệ xuống má .
Bỗng, tiếng mở cửa nhanh chóng được hắt vào tai cô. Khiến cô giật thót người quay vội lưng về phía nó. Bàn tay đưa vội lên lau lau nhẹ bờ má.
Anh bước vào , nhìn thấy bộ dạng cô như vậy. Khẽ nói “Còn không ra?”
Cô vội vã , quay đầu lại bước ra . Cầm chiếc vali trên tay anh đặt nhẹ xuống bàn. Sau đó, cởi chiếc áo khoác trên người anh. Treo nó lên chiếc thanh móc . Mọi việc làm đều hoàn hảo như một bà vợ đảm đang.
Vài giây sau khi anh ngồi xuống chiếc ghế trong căn phòng, cô khẽ đi lại , cởi chiếc cà vạt trên cổ anh “Hôm nay … anh về sớm” – Một tiếng nói ngập ngừng nhỏ nhẹ qua tai làm đôi mắt anh khẽ chững lại trong giây lát. Sau đó , anh khẽ mỉm cười.
“Em … Làm sao biết tôi về sớm?” – Anh đưa cánh tay vòng qua sau eo cô, áp sát vào cơ thể mình. Rồi tra hỏi. Cũng đúng thôi, Ở trong căn phòng, đồng hồ và cửa sổ đều không có. Lấy gì mà cô biết anh về sớm hay muộn hơn mọi ngày.
“Là do cảm nhận thôi” – Cô nhẹ nhàng cong môi. Hành động của anh khiến cô thở gấp hơn. Nhịp tim đập nhanh hơn. Cũng thật buồn cười . sống với nhau như vợ chồng đã một tháng . Vậy mà những cảm giác này cô vẫn cứ là bị anh khống chế đến nỗi không thể gắng gượng.
“Lấy chiếc cặp kia lại đây” – Một hồi, không nói gì. Anh khẽ đẩy cô ra và chỉ vào chiếc cặp mà cô vừa cất cho anh.
Cô không nói gì , nhẹ nhàng quay bước làm theo lời anh. Khi chiếc cặp đã đến tay, anh cho nó lên bàn. Mở ra và lấy một tệp giấy tờ kèm theo chiếc máy tính xách tay. Anh cầm tệp giấy tờ lên nói với cô “Chẳng phải đây là thứ em đang lo lắng ?”
Cô mở to đôi mắt cầm lấy chúng trên tay anh. Đang loay hoay nhìn ngó không biết chuyện gì thì những dòng chữ trên đống giấy tờ khiến cô hoàn toàn bỡ ngỡ. Đó đều là những khoản tiền thanh toán. Những giấy tờ chứng thực vụ thuế má là do sai sót. Và hàm oan cho Hoàng Khải. Lật lật thêm đến đoạn cuối. là số tiền vài nghìn đô được chuyển vào tài khoản của hai cô em.
Tất cả những thứ cô lo lắng, đều nhanh gọn được giải quyết trong đống giấy tờ của anh.
Cô xem chúng qua lại . rồi thở dài trong sự thanh thản. Khẽ đưa đôi mi ra nhìn anh và nói “Cảm ơn”.
Anh từ lúc nào loay hoay đôi mắt trên chiếc máy vi tính. Khẽ thản nhiên nói với cô. “Không cần phải cảm ơn tôi. Tôi đã nói chỉ cần em hầu hạ tôi chu đáo” – Anh khẽ quay chiếc vi tính ra , nói thêm “Đây là phần thưởng cho em”.
Cô mở to đôi mắt nhìn anh, chưa thể định hình được cảm xúc và câu nói của anh thì trên màn hình vi tính hiện lên hai gương mặt thân quen đang mỉm cười với cô: “Chị! Em và chị Lệ Trân đã nhận được tiền!”. – Trong cuộc gọi thoại , gương mặt và nụ cười thân quen của Lệ Nhung khẽ nói.
“Công ty bên đó, phát tài hay sao mà chị gửi nhiều vậy?” – Gương mặt cô chưa kịp bắt nhịp với cảm xúc trong trái tim thì Lệ Trân lại hỏi “Có phải chị đang bù đắp cho tụi em vì một tháng nay chị không thèm gọi điện hay nhắn tin cho tụi không? “
“Chị rất nhớ hai đứa” – Lệ Trân vừa dứt câu , Cô khẽ mỉm cười nói. đôi mắt nhắm lại với hàng lệ.
“Chị đừng gắng sức làm việc quá!” – Lệ Nhung lo lắng nói chen.
“Mày không khuyên nhủ được bà dở hơi đó đâu , nhóc con “ – Một cái chỉ tay ấn lên trán Lệ Nhung, Lệ Trân khẽ nói với cô nhóc. Khiến cô bật một nụ cười.
Anh thấy vậy , liền đứng lên. Không nói gì bước ra ngoài. Cửa phòng đóng lại. Anh để cô nói chuyện với hai em bên trong. Trên môi chực khẽ một nụ cười. Thật là muốn làm cô cười quá đơn giản mà.
“Ông Chủ , mọi thứ đã chuẩn bị xong” – Một bà quản gia lớn tuổi, khẽ nói với anh. Anh gật đầu không nói gì. Khẽ đứng đó , một hồi anh bước lại vào phòng.
“Giờ chị phải đi rồi! Nói chuyện sau nhé!” – Cô thấy tiếng mở cửa, biết là anh . Vội vã chào hỏi hai cô em gái rồi tắt phần mềm cuộc thoại. Cô thở dài mãn nguyện. Thật tốt khi được nhìn thấy chúng và càng tốt hơn nữa khi chúng chưa hề biết những gì đang xảy ra với cô. Một hồi, cô quay ra nói với anh “Em xong rồi!”. Thấy bộ dạng anh bước vào lại gần , không nói gì. Cô khẽ nói thêm “Cảm ơn” Tiếng nói này lại có phần nhỏ nhẹ hơn tiếng nói trước.