*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhắc tới liền thấy kì quái, cả một nhà ăn lớn như vậy mà chỉ có hai người bọn họ, bình thường mặc dù là đến giờ giới nghiêm vẫn có một đám tham ăn đến đây mò đồ, nhưng hiện tại lại không có một bóng người nào, Tống Điềm đi đến bàn Cố Hiển Thành đang ngồi, khi nàng còn đang do dự không biết có nên xin phép rời đi trước thì Cố Hiển Thành đã ngẩng lên, chỉ về phía đối diện: "Ngồi xuống, cùng nhau ăn."
Tống Điềm sửng sốt, đang định nói gì đó, Cố Hiển Thành đã ngắt lời nàng, "Ngồi xuống đi, ngày đầu tiên cô đến đây không có ai nhắc nhở rằng Thành Dương quân không có nhiều quy củ như vậy sao, cả một con gà, ta cũng không ăn hết."
Lúc này Tiểu Bảo đã leo lên đùi Cố Hiển Thành ngồi, mở miệng ô ô a a không rõ, giống như là cũng muốn ăn, nhìn thấy nhi tử như vậy, Tống Điềm cũng không nghĩ nữa, lấy thêm một bộ bát đũa ngồi xuống.
Nàng không nói cảm tạ nhưng cũng không nói thêm lời nào khác, chỉ là ôm Tiểu Bảo vào lòng, sau đó lấy chén trứng gà hấp vừa nãy ra, đút cho con.
Cố Hiển Thành nhìn thoáng qua chén trứng quen thuộc, bỗng nhiên nói: "Trứng gà này..."
Hai tai Tống Điềm đỏ ửng, nghĩ lại trước đây từng làm cho hắn món này, chột dạ giải thích: "Tiểu Bảo còn nhỏ, chỉ có thể ăn mấy món này cùng một ít đồ ăn thanh đạm."
Cố Hiển Thành khẽ gật đầu, "Cô có thể hầm thêm chút thịt cá nấu cháo cho đứa bé, như vậy mới có dinh dưỡng."
Vừa nghe thấy có cá, hai mắt Tống Điềm liền sáng lên, "Ở chỗ này của chúng ta cũng có cá sao?"
Trong ấn tượng của nàng, biên quan không có con sông nào cả, phí vận chuyển thuỷ sản cũng cao đến mức kinh người, nên nàng vẫn luôn cho rằng không có mấy thứ này.
Ai ngờ Cố Hiển Thành lại gật đầu, nói như nước chảy mây trôi: "Bên này tuy cách xa kinh thành, nhưng lại gần Đại Yên ở phía Bắc, ở Mặc Lan thành có sông, gần đấy có Võ công huyện có nhiều thuỷ sản."
Tống Điềm cực kì kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng nghe nói chuyện này, Cố Hiển Thành tiếp tục nói: "Không phải sắp hưu mộc sao, nếu muốn ăn thì có thể đi xem thử." Hắn nói xong còn lấy lệnh bài từ bên hông xuống đưa cho nàng, Tống Điềm càng kinh ngạc hơn.
Nàng biết đây là cái gì, là lệnh bài dùng để ra vào quân doanh, trước đó Tiểu Điệp từng nói qua, thời điểm hưu mộc nếu các nàng muốn rời quân doanh phải có lệnh bài. Và lệnh bài này phải đến chỗ Triệu ma ma xin phép, số lượng cũng không nhiều hơn nữa còn giới hạn thời gian.
Có lẽ lệnh bài này có sức dụ hoặc quá lớn, Tống Điềm hơi do dự, nhưng cũng không cự tuyệt, nàng lặng lẽ nhận lấy, nhỏ giọng đáp: "Ngày mai tướng quân muốn ăn gì?"
Cố Hiển Thành dừng tay, nhìn thoáng qua cái nồi trước mặt, thời gian này hắn đều ăn uống đến là vui vẻ, thực ra hắn vốn không phải là người để ý đến chuyện ăn uống, nhưng cũng không biết vì sao, chỉ cần là nàng làm, hắn đều thích.
"Tuỳ cô, chỉ là buổi chiều ngày mai bổn tướng có việc đi ra ngoài mấy ngày, chỉ cần làm bữa sáng thôi."
Tống Điềm hiểu, khẽ gật đầu, "Được."
Hai người lại trầm mặc, nhìn qua, Cố Hiển Thành giống như rất đói bụng, một nồi gà lớn, Tống Điềm chỉ ăn một hai miếng lấy lệ, còn lại phần lớn đều vào bụng hắn. Cố Hiển Thành dường như ý thức được nàng không động đũa mấy, còn tưởng Tống Điềm ngại, lập tức gắp một cái đùi lớn vào bát của nàng.
"Ăn đi."
giọng nói của hắn còn bá đạo, Tống Điềm nhìn cái đùi trong bát liền thấy không thể tiếp thu nổi: "Tướng quân, ta ăn cơm tối rồi, thật sự ăn không nổi nữa..."
Cố Hiển Thành ngẩng đầu liếc nàng một cái, "Thế cứ từ từ ăn!"
Tống Điềm: "..."
Không còn cách nào nữa, nàng chỉ có thể chậm rãi giải quyết cái đùi trong bát, con gà hôm nay thật sự rất thơm, cho dù không đói bụng nhưng cũng có cảm giác thèm, bất tri bất giác, nàng vậy mà lại cùng đại tướng quân ngồi chung một bàn ăn xong bữa tối.
Tống Điềm vội đứng dậy nói, "Ta dọn bát đũa." Tiểu Bảo ở bên cạnh cũng đã ăn xong trứng gà cùng nước cơm, đang nhe răng cười hi hi nhìn hia người, Tống Điềm nhìn Cố Hiển Thành không có vẻ gì là muốn rời đi liền nói: "Ngày mai tướng quân còn phải ra ngoài, vẫn nên về sớm nghỉ ngơi thì hơn."
Cố Hiển Thành kinh ngạc, tiểu trù nương vậy mà dám hạ lệnh đuổi khách, nhưng mà hắn quả thật cũng cần phải đi, chỉ là trước khi đi, Cố Hiển Thành quay lại sâu kín nhìn Tống Điềm một cái, hỏi: "Hôm nay cô nhờ Tiểu Thất đem điểm tâm cho Mạnh Thiệu à?"
Tống Điềm sửng sốt, ngẩng đầu lên nói: "Dạ... bởi vì Manh đội trưởng nói muốn là người đầu tiên nếm thử, ta cảm thấy đây là việc nhỏ, ngày thường các tướng sĩ đều vất vả, muốn ăn cái gì ta cũng sẽ cố gắng thoả mãn bọn họ."
Lời này ý là, Mạnh Thiệu cũng như những người khác, trong mắt nàng đều bình đẳng, Cố Hiển Thành đột nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, hắn khẽ gật đầu, không rối rắm nữa, "Đi đây."
Tống Điềm không biết vì sao hắn lại hỏi chuyện này, nhưng cũng nhanh chóng tiễn người đi, "Tướng quân đi thong thả."
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Cố Hiển Thành vừa đi, nhà bếp đang yên tĩnh mười phần nháy mắt liền trở nên náo nhiệt, mà những người biến mất nãy giờ kia cũng đồng loạt xuất hiện, "Tống đầu bếp~~~"
Mọi người ai cũng hưng phấn, trên mặt đều treo nụ cười tươi roi rói, "Tống đầu bếp, tình huống gì vậy? Cô cùng đại tướng quân..."
Tống Điềm vừa nghe lời này liền vội càng giải thích, kể lại sự tình đại tướng quân giúp nàng tìm Tiểu Bảo.
"Các ngươi đừng có đoán mò, ta chỉ tiện tay giúp đại tướng quân làm bữa cơm thôi."
Mọi người nghe xong liền hiểu ra, nhưng vẫn rất hưng phấn, "Mặc kệ là như thế nào, cô cũng thành hồng nhân bên cạnh đại tướng quân! Về sau nhớ phải chiếu cố chúng ta đấy nhé!"
Tống Điềm lúng túng cười, hồng nhân?
Sao nàng lại thành hồng nhân rồi?
Tiểu Điệp đương nhiên cũng kích động, trở về doanh trướng vẫn còn thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, thế nên Tống Điềm mới biết, hoá ra chuyện ở nhà ăn tối nay ai cũng biết, cho nên mới không có ai đi vào.
"Tất cả mọi người, ngay cả Phúc Quý với Triệu ma ma, cũng không ai dám đi vào, sợ quấy rầy các tỷ! Hihi, bọn họ nói đại tướng quân còn giúp tỷ giết gà, là thật à?"
Tống Điềm: "..."
"Sao có thể nói là quấy rầy chứ, ta chỉ là như bình thường giúp đại tướng quân nấu cơm mà thôi, hơn nữa, nếu có tạp dịch ở bên cạnh hỗ trợ, đại tướng quân sẽ không cần giết gà..."
Tống Điềm không rõ tại sao mọi người lại không qua hỗ trợ, Tiểu Điệp cười nói: "Bọn muội đều không biết bên trong xảy ra chuyện gì, Phúc Quý cũng không cho chúng ta đi vào, để chúng ta đi chỗ khác mát mẻ ngồi chờ."
"Phúc Quý?"
"Ừm, còn có Triệu ma ma nữa."
Tống Điềm: "..."
Tiểu Điệp nói xong liền nhìn thấy lệnh bài trong tay Tống Điềm, ngay lập tức lớn tiếng hơn: "Điềm Điềm tỷ! Tướng quân còn cho tỷ lệnh bài bên người à?"
Tống Điềm hoảng sợ vội bảo nàng nói nhỏ chút, lúc này Tiểu Điệp mới bụm miệng, dùng ánh mắt hỏi nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tống Điềm đáp: "Không phải tất cả mọi người đều có sao, chỉ cần xin là được mà?"
Tiểu Điệp ôm ngực nói: "Tỷ tỷ tốt của ta! Lệnh bài của chúng ta sao có thể so với cái này được! Chúng ta xin ma ma đều là lệnh bài gỗ, tỷ xem trong tay tỷ, có phải gỗ không?!"
Tống Điềm cúi đầu nhìn kỹ, là ngọc...
Nàng chậm chạp phản ứng lại, chỉ nghĩ trong quân đơn giản, nhưng có thế nào cũng không thể phát cho mỗi người một cái lệnh bài thông hành bằng ngọc, cho nên nói...
Đây là đồ riêng của đại tướng quân sao?
Tống Điềm không bình tĩnh nổi, Tiểu Điệp lại càng không, nói mấy cây đều không lọt tai Tống Điềm câu nào cả, hiện tại nàng cầm ngọc bài trong tay mà cảm giác như củ khoai lang nóng bỏng, hận không thể quỳ xuống tế bái nó, nàng thậm chí còn nghĩ, lập tức đem trả Cố Hiển Thành.
Nhưng hiện tại trời đã tốt, tình huống cũng không thích hợp, Tiểu Điệp nhìn nàng đứng ngồi không yên, liền khuyên nhủ: "Thôi, Điềm Điềm tỷ, đại tướng quân đưa cho tỷ hẳn là có đạo lý của ngài ấy, cũng xem như hai ngày này tỷ ra ngoài thập phần thuận lợi, cũng đừng cảm thấy có gánh nặng gì cả, trở về, kịp thời trả lại đại tướng quân là được. Ngày mai là hưu mộc, khẳng định sẽ có rất nhiều người muốn ra ngoài, lệnh bài trong tay Triệu ma ma, khẳng định cũng không đủ."
Tống Điềm nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể như vậy. Nàng cảm thấy thứ này phỏng tay, nhưng trong mắt đại tướng quân, có lẽ chỉ là vật tiện tay có thể cho, không quá đáng ngại.
Tống Điềm tự an ủi bản thân, hơn nữa còn tự nói với chính mình, đồ ăn sáng ngày mai nhất định phải làm thật tốt đưa qua, hơn nữa còn phải hỏi lại chuyện ngọc bài này.
Nhưng ai ngờ đâu, sáng sớm hôm sau, Tống Điềm vừa đến nhà bếp đã bị Phúc Quý ngăn lại, "Tống đầu bếp, đại tướng quân đã đi từ sớm rồi, hắn nói, hôm nay cô có thể nghỉ ngơi, muốn ra khỏi quân doanh thì ra, chỉ là cần chú ý an toàn."
Tống Điềm nghe vậy liền sửng sốt, nói một tiếng đáp ứng, đại tướng quân đã đi rồi sao? Vậy nàng...
"Khoan đã..." Tống Điềm do dự một chút xong vẫn gọi Phúc Quý lại, nàng lấy ngọc bài trong tay áo ra, thăm dò: "Hôm qua... đại khái ta làm cơm hợp khẩu vị của đại tướng quân... ngài ấy cho ta cái này, cái này... chắc không phải đồ vật đặc biệt gì đâu đúng không?"
Phúc Quý cúi đầu nhìn, vừa thấy thì liền thay đổi sắc mặt, hắn há miệng th ở dốc, định nói cái gì đó nhưng lại không nên lời.
Một lát sau, ánh mắt hắn khẽ thay đổi, ngắm nhìn thật kĩ tiểu trù nương trước mặt, cười nói: "Không phải... là thứ đồ đáng giá gì cả đâu, chỉ là lệnh bài thôi, đại tướng quân cho cô hẳn là để cô ra vào thuận tiện chút."
Tống Điềm nghe vậy thì nhẹ nhõm cả người, "Nói vậy ta an tâm rồi, ta đi trước, hôm nay có việc cần ra ngoài."
"Được, Tống đầu bếp đi thong thả."
Đám người vừa quay đi, Phúc Quý đã vội đưa tay vỗ về trái tim nhỏ bé của hắn, đúng là tổn thọ... Chủ tử của hắn có ý gì đây, hắn còn đang rối rắm không biết có nên nhờ người đi hỏi một tiếng hay không thì, bỗng nhiên, bên cạnh có một người toàn thân mặc đồ đen, che kín mặt, trông đến là thần bí xuất hiện.
"Ngươi... Tiểu Thập?! Làm ta sợ muốn chết! Ngươi đừng có xuất quỷ nhập thần như thế có được không hả?"
Hoá ra đây chính là ám vệ thân tín bên cạnh Cố Hiển Thành, tổng cộng có mười người, Tiểu Thất là một trong số đó, còn người này đứng thứ mười, tất cả mọi người đều gọi hắn là Tiểu Thập.
Tiểu Thập không đáp lời Phúc Quý, chỉ vội vã đuổi theo Tống Điềm, thân thủ hắn cao tuyệt, theo dõi người khác chưa từng bị phát hiện, Phúc Quý chạy vội theo ngăn hắn lại, "Ngươi đi đâu?"
Tiểu Thập nhìn thoáng qua hắn, tựa hồ như muốn nói biết rồi còn hỏi, Phúc Quý cười: "Có phải đại tướng quân dặn ngươi bảo vệ tiểu trù nương không, dù sao giờ thời thế loạn lạc, nàng một mình ra ngoài, quả thực có thể gặp người xấu."
"Không phải."
Phúc Quý: "Không phải?"
Tiểu Thập dừng bước, nhìn hắn một cái, "Ngươi là trẻ con à, sao giống mấy lão công công hay bát quái trong cung thế? Nàng ta cầm ngọc bài, trách nhiệm của ta là bảo vệ ngọc bài."
Phúc Quý bĩu môi: "Một cái ngọc bài thôi mà, cần gì bảo hộ, còn không phải vì..."
Phúc Quý vẫn đang thao thao bất tuyệt nhưng nhìn lại, bóng dáng Tiểu Thập đã đi đâu mất, chỉ thấy đằng xa là bóng lưng Tống Điềm đang vội vã.
*
Tống Điềm quả thật rất sốt ruột, không phải là bởi vì nàng muốn mua gì đó cho cá nhân, mà là muốn mua cho Tiểu Bảo, hiện tại Tiểu Bảo mỗi ngày một lớn, quần áo cùng giày đã bị nhỏ rồi, lần sau được ra quân doanh không biết là lúc nào, nên cần phải tranh thủ một chút.
Lại nói, nếu có cơ hội, nàng còn muốn trở về Trần gia thôn một chuyến, thoắt cái đã rời đi một tháng rồi, không biết Xuân Hoa tỷ thế nào.
Tiểu Điệp cũng muốn đi ra ngoài, cả Chu tỷ nữa, ba người quyết định sẽ đồng hành cùng nhau, sau khi quyết định xong ba người lập tức đi nói chuyện với Triệu ma ma, Triệu ma ma giao lệnh bài cho Chu tỷ cùng Tiểu Điệp, xong lại ẩn ý nhìn Tống Điềm: "Ngươi không cần ta đưa đâu nhỉ?"
Tống Điềm hơi xấu hổ, "Vâng..."
"Đi thôi, xe ngựa sẽ rời đi sau một khắc nữa, muộn nhất chiều mai phải trở về, cẩn thận chút."
"Dạ!"
Ngày nghỉ trong quân đều có xe ngựa đưu đón gia quyến, bọn họ sẽ chờ ở bên ngoài Thành Dương quân quân doanh, những người có đích đến giống nhau sẽ lên cùng một xe, Tống Điềm hỏi một vòng, không có ai đi Trần gia thôn cả, Tiểu Điệp khuyên nàng: "Ai nha, Trần gia thôn làm gì có cái gì chơi, chúng ta nên đi Võ công huyện, bên kia nhiều chỗ ăn chơi, lần sau hưu mộc tỷ hẵng đi Trần gia thôn, đi một ngày là xong."
Tống Điềm nghĩ nghĩ cũng thấy hợp lý, vì thế liền quyết định đi theo Tiểu Điệp đến Võ Công huyện, vốn dĩ xe ngựa phải gom đủ bốn người thì mới xuất phát, Tiểu Điệp nói ngọt với xa phu đại ca mấy câu, xa phu thấy các nàng đều là nữ tắc nhân gia, lại nhìn Tống Điềm một cái, không nói hai lời liền đáp ứng, "Được! Lên xe đi."
Trải qua chuyện với Quách Dương lần trước, Tống Điềm kì thật có chút sợ hãi ngồi xe ngựa cùng với người lạ, nhưng Tiểu Điệp lặng lẽ nói cho nàng biết, những người này đều là lão binh xuất ngũ, hoặc là binh lính bị thương đang tĩnh dưỡng, Tống Điềm lúc này mới yên tâm, hỡn nữa dọc theo đường đi, ba người cũng hàn huyên với xa phu mấy câu.
Đây là lần đầu Tống Điềm đi Võ Công huyện, đối với nơi này cũng rất hiếu kỳ, mà xa phu kia dường như nhìn ra tâm tư của nàng, liền nhiệt tình giới thiệu mấy nơi ăn chơi vui ở Võ Công huyện, nghe thấy Tiểu Điệp hưng phấn nói: "Tốt quá rồi! Lần này chúng ta có hai ngày hưu mộc tất cả, đêm nay có thể nghỉ lại Võ Công huyện một đêm!"
Tống Điềm nhìn sắc trời, quả thật không cần gấp gáp trở về, Chu tỷ cười nói: "Nhà ta ở Bách Mộc thôn ở Võ Công huyện, ta không ở cùng các muội được."
Tiểu Điệp cười nói: "Ta biết, tỷ sốt ruột về nhà thăm người nhà."
Võ Công huyện cách quân doanh cũng không xa, đại khái chỉ khoảng hai canh giờ đã đến cổng thị trấn, phu xe cẩn thận dừng xe lại, kê cho các nàng cái bậc thang đặt trước cửa xe, đúng là Tống Điềm ôm Tiểu Bảo xuống xe, nhìn thấy vật liền cười nói: "Cảm ơn đại ca."
Phu xe kia sửng sốt, "Không sao."
Chu tỷ cũng xuống xe theo, ba người cáo biệt nhau, đi thêm một lát, Tiểu Điệp mới nhẹ giọng nói bên tai Tống Điềm: "Cùng Điềm Điềm tỷ đi ra ngoài đúng là tốt."
"Sao lại như vậy?"
"Vừa rồi Sở đại ca thấy tỷ lỗ tai đỏ hết cả lên, chiếu cố chúng ta không ít nha, còn không thu tiền."
Tống Điềm xấu hổ chớp mắt, "Đừng nói lung tung."
Tiểu Điệp cười, "Được được được, ta nói lung tung."
Giờ Tỵ các nàng xuất phát, hiện tại vừa đúng lúc đến giờ trưa, Tiểu Điệp nói: "Đi ăn cơm trước?"
Tống Điềm gật đầu, Tiểu Điệp thay nàng ôm Tiểu Bảo: "Để ta, tỷ nghỉ ngơi chút đi."
Tống Điềm cũng không miễn cưỡng, "Cảm ơn."
Võ Công huyện cũng coi như là thị trấn náo nhiệt nhất ở biên quan, chung quanh tiệm cơm tiệm nước cái gì cần đều có, Tống Điềm cùng Tiểu Điệp tìm đến một quán cơm đông khách nhất, sau khi ngồi xuống tiểu nhị nhanh chóng mang thực đơn lên.
Cũng chỉ có mấy món mì phở đơn giản cùng mấy món ăn kèm, Tiểu Điệp chọn một chén mì xào tương, mà Tống Điềm lại ăn hoành thánh nhân cá. Nàng nhớ lại hôm qua đại tướng quân nói Võ Công huyện có thuỷ sản, nên vừa đúng lúc nếm thử xem chất lượng như nào, nếu ngon có thể mua một ít cho Tiểu Bảo.
Nhanh chóng, mì cùng hoành thánh của hai người đều được bưng lên.
Tiểu Điệp: "Điềm Điềm tỷ, tỷ có mang theo gì ăn kèm không?"
Tống Điềm cười lấy ra mấy cái bánh nướng, "Muội muốn không?"
Hai mắt Tiểu Điệp toả sáng: "Hoá ra tỷ còn mang theo bánh nướng! Ta muốn!"
Bánh nướng này là lúc Tống Điềm làm trước khi đi, lấy ra một cái liền thấy thơm, bàn bên cạnh có một ông lão nhìn bánh của các nàng mà bị hấp dẫn, nhìn nhiều mấy lần, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Tiểu nương tử, bánh nướng mua ở đây vậy?"
Tống Điềm cùng Tống Điềm ngẩn người, nói: "Không phải ta mua, là tự làm."
"Các vị tự làm?" Ông lão kinh ngạc, quan sát kĩ các nàng.
"Ta nhìn qua thấy bánh nướng này nhiều vừng, trông cũng rất xốp giòn, chắc hẳn hương vị không tồi, ta đang lo canh này không có bánh ăn kèm, có thể bán cho ta một cái không?"
Tống Điềm nhìn lại bánh trong tay mình, còn có hai cái, nàng do dự một chút, thấy đối phương là người già, trước mặt ông lão cũng chỉ có một chén hoành thánh, vì thế nàng đi qua: "Ngài lấy ăn đi, không lấy tiền."
Ông lão kia cười nói: "Tiểu nương tử tâm địa thật là tốt, ta thấy cô ăn hoành thánh nhân cá? Quán bọn họ làm cá ngon lắm, nhưng món từ bột lại không ổn, cho nên ta không ăn bánh được, còn cái này của cô, ta nếm thử..."
Ông lão bẻ từng miếng bánh Tống Điềm đưa tới thả vào bát canh, ngâm bánh cũng cần chú ý, không được quá cứng không được quá mềm, khi ăn vừa vặn mới có thể đạt được mỹ vị.
Quả nhiên, ông lão vừa ăn xong trong mắt liền hiện vẻ kinh diễm, ông ta giống như chưa xác định, liền ăn thêm mấy miếng nữa.
Mà Tống Điềm tiếp tục ăn hoành thánh cũng tán thành ý kiến của ông lão, hương vị món ăn này đúng là không tồi, dù vỏ hoành thánh hơi dày lại gói không đều tay nhưng cũng không đến nỗi. Ở bên cạnh, Tiểu Điệp ăn mì xào tương cũng như thế, ăn hai miếng thì liền ngượng ngùng, "Xong đời, hiện tại bị Điềm Điềm tỷ nuôi cái miệng đến mức không ăn nổi món khác nữa rồi... ta... ta ăn bánh nướng."
Tống Điềm cũng chỉ cười, đến khi các nàng ăn xong chuẩn bị rời đi thì ông lão kia lại gọi các nàng lại, "Tiểu nương tử!"
Tống Điềm nghi hoặc quay đầu, ông lão khẽ vuốt râu, hỏi: "Tài nghệ của cô rất giỏi, bánh nướng có còn không, lại bán cho ta hai cái nữa đi, đây là tiền."
Vừa nói ông lão liền đưa năm đồng tiền cho nàng, bình thường một cái bánh chỉ tốn một văn tiền, Tống Điềm do dự: "Ta chỉ có ba cái thôi..."
"Không sao... không sao..." lão nhân kia cười nói, "Cô có thể suy nghĩ làm nhiều chút, tài nghệ thật sự rất tốt, ta có cái đầu lưỡi rất tinh, nếu tiểu nương tử làm ta sẽ mua."
Tống Điềm nở nụ cười: "Cám ơn nhân gia đã thích, chỉ là ta không có cơ hội làm bán, chỗ này ta còn chút điểm tâm, đều tặng lại cho ngài."
Tống Điềm hôm qua có giữ lại một ít bánh sữa, lúc này đều lấy ra cho ông lão kia, dù sao cũng không nên lấy tiền của người già, lão nhân kia vui vẻ cực kì, liên tục nói tốt, Tống Điềm cùng Tiểu Điệp liền cáo từ.
"Điềm Điềm tỷ..." Tiểu Điệp kinh ngạc, "Chúng ta kiếm tiền đi?"
1. Mì xào tương
2. Hoành thánh
Danh Sách Chương: