*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ cửa thôn Trần gia đi về phía Bắc hai dặm chính là nơi bị đá lở chắn đường.
Trần trưởng thôn dẫn mọi người đến trước cửa thôn chỉ vào một mảnh đất trống, nói: "Ở chỗ ngã ba đường kia, vào ngày mai, thôn dân sẽ dựng lên một nhà đất mái lán, còn có bếp lò nữa, ngươi nhìn trước đi còn cần cái gì, cứ nói với ta."
So với tưởng tượng của Tống Điềm, nơi này lớn hơn rất nhiều, tầm nhìn lại trống trảo, hoàn cảnh xung quanh cũng tốt, phía xa còn có một mảnh rừng nhỏ, ở nơi giao lộ này mà có cái lán cho mọi người lui tới nghỉ chân, uống trà giải khát, đúng là không có gì tốt bằng.
Đỗ thị đi xunh quanh nhìn một lượt, mừng rỡ không khép được miệng.
"Bác trưởng thôn ơi, chỉ cần bếp lớn một chút là được, đến lúc đó đem hết nồi lớn chuyển qua đây là có thể nấu."
Trần trưởng thôn gật đầu: "Được, ngươi cứ tuỳ ý quyết định, cửa hàng này, từ hôm nay trở đi sẽ là của ngươi."
Đỗ thị vui vẻ kéo tay Tống Điềm, kích động không thôi, Trần thôn trưởng lại nói thêm về việc chuyển đồ đạc đến đây, bỗng nhiên, từ cách đó không xa có một thiếu niên phụ trách chăn trâu chạy vội tới, thiếu niên là người trong thôn, tên Ngưu Đản.
"Ông trưởng thôn... ông trưởng thôn! Có người đến thôn sửa đường!"
Trần trưởng thôn giật mình: "Đến rồi? Người đâu?!"
"Tới ngay lập tức! Con chạy nhanh, về báo tin trước!"
Trần trưởng thôn: "Có bao nhiêu người? Là người của quan phủ à?"
"Không ít đâu ạ!" Ngưu Đản vừa thở vừa đáp lại, "Khoảng bảy, tám người, nhưng đều là thanh niên cường tráng, con không biết có phải người của quan phủ không, nhưng trông lạ lắm!"
Trần trưởng thôn xoay người nói với Tống Điềm cùng Đỗ thị: "Được rồi, chỗ này tạm như vậy đã, ta ra kia nhìn một chút, bên kia quan trọng."
Tống Điềm lập tức nói: "Ta có thể đi cùng không? Ngài cũng biết ta muốn nhanh chóng đến quân doanh, vì đường bị chắn không thể qua được nên vẫn luôn lo lắng."
Trần trưởng thôn nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được, vậy cùng đi."
Mấy người liền hướng về phía Bắc mà đi, vừa đi được một dặm, liền thấy cách đó không xa có mấy nam tử cao lớn thô kệch. Trần trưởng thôn bước nhanh hơn, Tống Điềm cũng như nhìn thấy hy vọng, trên mặt nàng lộ rõ sự vui mừng.
"Các vị tráng sĩ xin dừng bước, ta là thôn trưởng Trần gia thôn."
Mấy người đàn ông dừng bước nhìn ông hỏi lại, "Ngài là thôn trưởng?"
"Đúng đúng, các vị là người quan phủ phái tới sửa đường sao?"
Nam nhân dẫn đầu nhìn thoáng qua, "Đúng, chúng ta tới sửa đường."
Trần trưởng thôn cười không khép được miệng, "Đa tạ các vị hảo hán! Đường này bị chắn hai ngày nay rồi, thôn dân chúng tôi đi lại đều khó khăn, xin nhờ các vị."
Nam nhân đứng đầu liếc về phía sau một cái, ánh mắt hắn khiến trưởng thôn chú ý, ông cũng nhón chân nhìn theo, lúc này mới phát hiện sau lưng hắn có một người trông càng cường tráng hơn, hơn nữa trong tay đã cầm sẵn xẻng, trên đầu đội đấu lạp (1). Người đó trầm giọng hỏi, "Chắn hai ngày? Thôn dân ăn cơm uống nước có gặp khó khăn không?"
Trần trưởng thôn ngẩn người, Tống Điềm cũng vậy.
Từ góc độ của nàng nhìn sang, người đàn ông đang đứng đằng sau bỗng nhiên đi lên phía trước, trước mặt nàng như xuất hiện một toà núi lớn, Tống Điềm chưa từng thấy nam nhân nào cường tráng như vậy, trong lòng bất giác xiết chặt lại.
"Không... không sao."
Trần trưởng thôn cũng không biết sao mình lại nói lắp, hắn giải thích: "Trong thôn có giếng, thôn dân đều uống nước giếng, mỗi nhà cũng trồng rau củ nên có thể tự cung tự cấp một thời gian. Nhưng đường bị chắn như thế, về lâu dài thì không ổn..."
Nam nhân kia khẽ gật đầu, hắn lấy đấu lạp trên đầu xuống, lộ ra một đôi mắt đen nhánh. Trần trưởng thôn biết hắn là thủ lĩnh, tiến lên chủ động cầm tay hắn: "Tráng sĩ! Việc này nhờ các vị! Ta không biết quan phủ hứa hẹn cho các vị bao nhiêu tiền, nhưng lão già ta tuyệt đối không bạc đãi các ngươi! Huynh đệ tốt giúp đỡ Trần gia thôn, chúng ta nhất định ghi tạc trong lòng!"
Trịnh Hữu Hải đi theo tới, thấy Trần trưởng thôn xưng huynh gọi đệ với nam nhân trước mặt liền bị doạ sợ, nam nhân này không phải ai khác, chính là Cố Hiển Thành vừa từ huyện nha ra, hắn cùng với bảy tám binh lính đằng sau đều là Thành Dương quân.
Cố Hiển Thành gật đầu nhẹ: "Ta tranh thủ trong ba ngày sẽ xong."
Ba ngày là xong? Trần thôn trưởng kích động đập vai hắn, "Tốt quá, tốt quá! Các vị cần gì cứ nói. Đi đường nhất định vất vả rồi, ta cho người đem trà lạnh tới!"
Nghe thôn trưởng nói xong, Tống Điềm liền phụ hoạ: "Ta đi chuẩn bị, hiện tại trời nóng nực, ta lấy hoa kim ngân (2) làm trà, có thể thanh nhiệt hạ hoả."
Tống Điềm nói xong, hai ba nam nhân liền nhìn qua nàng, bao gồm cả Cố Hiển Thành.
Mấy nam nhân kia nhìn không sao, duy chỉ có Cố Hiển Thành là nhíu mày, "Nơi này nguy hiểm, nữ nhân đừng đến gần, cũng không cần hoa này nọ, nước lạnh là được rồi."
Giọng của hắn khô khan, nhíu mày lại trông càng hung dữ, giống như rất không thích nữ nhân, Tống Điềm sửng sốt, trong lòng dù thấy không ổn, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, "Vẫn nên uống một chút, ta pha xong sẽ cho người đem tới, mặt trời chói chang như vậy, hoa kim ngân hạ hoả."
Nói xong, liền cùng Đỗ thị rời đi.
Đỗ thị thấy không thoải mái: "Người kia sao lại hung dữ như vậy! Cũng không biết mời ở đâu đến, chả có nhẽ là thổ phỉ?"
Tống Điềm lắc đầu: "Kệ đi, không quan hệ với chúng ta, muội chỉ mong đường sửa nhanh một chút."
Hai người trước khi đi đã nhờ Hoa nãi nãi hàng xóm cạnh nhà trông nom Tiểu Bảo cùng Tiểu Tráng, xong việc liền đón hai đứa nhỏ về nhà.
"Đứa bé này thật ngoan! Không hề ầm ĩ chút nào."
Tống Điềm luôn miệng nói cảm tạ bà. Tống Điềm ôm con trở về nhà Đỗ thị, vừa mới bước vào, đã nghe thấy Đỗ thị chống nạnh mắng to: "Mụ nội nó! Cứt chó nhà ai ném vào sân nhà lão nương!"
Tống Điềm lập tức nhìn qua, quả thật ghê tởm.
Đỗ thị cũng đoán được đại khái là ai làm, cố ý lớn tiếng nói: "Có người ý à, lòng dạ hẹp hòi, đúng là không bao giờ gặp được chuyện tốt. Chó cũng như người, đều là loại không có giáo dưỡng."
Tống Điềm tiến lên khuyên hai câu, Đỗ thị cũng đóng cửa lại, "Bỏ đi, ta cũng lười chấp nàng ta. Ta giúp muội hãm cái gì mà trà Kim Ngân hoa, chuyện của muội quan trọng hơn."
Trà Kim ngân quả thực có công dụng giải nhiệt, Tống Điềm chỉ cần nhìn thấy đều sẽ hái về, phơi khô, nấu nước hay làm thuốc đều tốt cả. Trà Kim Ngân hoa cũng không có gì khó làm, đun ít nước sối, thả thêm chút trần bì là thành.
Tống Điềm ở phòng bếp bận rộn một lúc, thôn trưởng đã nhờ người đến chuyển lời, đêm nay tăng ca làm thêm giờ, nhanh chóng dựng xong lán nhỏ làm cửa hàng cho Đỗ thị ở đầu thôn. Người đến sửa đường vất vả, ngày mai có thể đến đó giúp một tay, làm trà lạnh hay cơm nóng gì đó, cần là có ngay.
Đỗ thị đồng ý, "Trưởng thôn yên tâm, ta liền chuẩn bị thêm chút lương bì."
"Đúng rồi, xế chiều hôm nay nếu thuận tiện liền đưa cơm cho mấy tráng sĩ kia đi, thôn bỏ tiền."
Đỗ thị sửng sốt, đại khái thấy còn chút ít thời gian, sợ không kịp, chỉ là Tống Điềm đã bước ra: "Được, ta sẽ làm"
Ngưu Đản gật đầu, vội chạy về báo tin.
"Muội muội, giờ này sao làm kịp lương bì?" Đỗ thị hỏi
Tống Điềm lắc đầu: "Không làm lương bì, tỷ cứ chuẩn bị cho ngày mai, muội làm."
Tống Điềm trở lại phòng bếp, phát hiện trong nồi vẫn còn cơm, liền có chủ ý.
Cơm chiên trứng, làm đơn giản, vừa nhanh lại vừa no. Quyết định sau, nàng liền đi lấy trứng gà.
Ngoại trừ trứng gà, trên xà nhà còn nửa cái chân giò hun khói (3), cũng đem xuống cắt thành từng miếng.
Bắc chảo lên bếp, lại thêm chút dầu, đợi dầu nóng liền cho chân giò đã cắt miếng vào đảo thơm rồi vớt ra. Lúc sau đập thêm trứng, hương vị thịt cùng trứng hoà quyện với nhau toả ra khắp căn bếp. Chân giò hun khói để nghỉ ở một bên cho ra mỡ, trứng gà đảo đến khi vàng đều, cuối cùng cho cơm vào. Tống Điềm đã rắc muối lên cơm từ trước để hút bớt hơi nước, cơm để qua đêm cũng trở nên rời rạc, làm cơm rang càng ngon. Nhanh chóng cơm được đảo đều cùng thức ăn trong chảo, hương thơm càng nồng đậm. Trứng gà cùng gạo trắng hoà vào nhau, bên trên xếp từng miếng chân giò, lớp mỡ lóng lánh trong suốt k1ch thích vị giác.
Đỗ thị ở bên ngoài chuẩn bị lương bì cho ngày mai cũng ngửi thấy mùi, liền đi vào: "Thơm quá!"
Cơm chiên trứng (4) cùng chân giò vừa vặn làm xong, Tống Điềm cười nói: " Vừa đúng lúc, ăn trước đi rồi lại làm tiếp."
Bận rộn cả một ngày, hai người cũng đói bụng, Tiểu Bảo cũng đói, Tống Điềm liền làm cháo bí đỏ (5) cho con. Vừa ăn xong, Ngưu Đản cũng đến. "Thơm quá đi, tôi vừa ăn xong cũng cảm thấy lại đói rồi."
Ngưu Đản cười cười bước vào, hắn cầm theo mấy cái bát cùng lồ ng đựng cơm, "Tôi đến lấy cơm"
Tống Điềm cười đáp lại, xoay người giúp hắn chuẩn bị: "Cực khổ rồi!"
"Chút chuyện nhỏ ý mà"
"Đây là trà hoa Kim Ngân cho các tráng sĩ giải khát."
"Được, ta đi trước."
Tiểu viện Đỗ thị lại khôi phục vẻ yên tĩnh, sau bữa cơm, Tống Điềm liền giúp Đỗ thị chuẩn bị đồ ăn cho ngày mai.
Ngày đầu tiên mở hàng, trong lòng nhịn không được khẩn trương.
Bên ngoài cửa thôn Trần gia.
Cố Hiển Thành dẫn theo binh lính làm liên tục hai canh giờ mới dừng tay, vậy mà mới chỉ được một góc nhỏ.
"Tướng..." Phó tướng kia đến bên cạnh hắn, vừa định kêu tướng quân thì bị ánh mắt Cố Hiển Thành nhìn qua liền giật mình sửa miệng, nhỏ giọng kêu: "Đại ca!"
Cố Hiển Thành liếc hắn cái nữa, "Chuyện gì?"
"Chúng ta làm như vậy sợ là ba ngày không xong được, hay ngày mai gọi thêm mấy huynh đệ đến?"
Cố Hiển Thành đáp, "Không cần, ta nắm chắc, những người khác còn phải đi các thôn khác, thân phận chúng ta đặc thù, đông người không tốt."
"Tướng quân vì dân, thuộc hạ bội phục!"
Vừa dứt lời liền nhận ra nói sai, hắn liền lập tức vỗ miệng mình, "Sai rồi, sai rồi, ta nhất định nhớ kĩ"
"Cơm tới rồi! Còn có nước đây!"
Ngưu Đản từ đằng xa chạy tới, trong thôn này hắn là người chạy nhanh nhất, Cố Hiển Thành nghe thấy liền buông xẻng, nói lớn: "Ăn cơm đã, tốc chiến tốc thắng!"
"Rõ!"
Mấy người cùng hô một lúc, khí thế doạ Ngưu Đản một trận, bọn họ cùng nhau xếp hàng đi qua, lần lượt từng người một lấy một hộp cơm một bình nước.
Ngưu Đản thậm chí còn chưa kịp nói gì.
"Đây... đây là Tống Điềm tỷ tỷ trong thôn làm, là cơm chiên trứng. Còn có trà Kim Ngân nữa."
Tống Điềm? Là tiểu nương tử lúc chiều sao?
Mấy người lính liếc nhau dò hỏi, rồi mới mở hộp cơm ra.
Bọn họ hành quân bên ngoài quanh năm, đối với đồ ăn chỉ có yêu cầu là làm no bụng, huống hồ thức ăn trong quân doanh còn... Cho nên cũng không chờ mong gì, thần sắc vẫn thản nhiên.
Nhưng khi mở ra xong, nhìn thấy cơm bên trong liền sửng sốt, không kìm được hít sau một hơi: "Đây là cơm chiên? Sao lại thơm như vậy!"
Có người gấp gáp, vội xúc một miếng to đưa lên miệng, ngửi mùi đã không ngờ nhưng ăn vào còn kích động như gặp người trời. Hắn cũng không biết bao lâu rồi mới được ăn ngon như vậy, nhất thời không nói nên lời, chỉ mau chóng xúc thêm mấy thìa nữa, ăn như hổ đói.
Mấy người khác cũng đồng dạng như vậy, quy củ trong quân đều quên bằng sạch, có khi ăn còn nhanh hơn hổ vồ mồi. Cố Hiển Thành đi tới thấy vậy liền nhíu mày, phó tướng bên người hắn đang ăn đầy một miệng không nói gì, chỉ liều mạng chỉ vào hộp cơm bên cạnh, ý bảo nhanh chóng nếm thử.
Cố Hiển Thành bình tĩnh cầm lấy, mở ra, ăn một miếng.
"Thế nào? Lão tử lâu lắm rồi mới ăn cơm ngon như vậy, dù chỉ là cơm chiên." Phó tướng mặt mày hớn hở hỏi.
Cố Hiển Thành cũng kinh ngạc, cúi đầu nhìn, chân giò hun khói, trứng gà, cơm, đơn giản nhưng lại ngon đến không ngờ, dạ dày đói khát của hắn như đang kêu gào, hắn cũng không khách khí, vội vàng ăn hết.
Nhất thời chỉ nghe thấy tiếng bát đũa chạm nhau, không ai nói với ai câu nào, cuối cùng mọi người ăn xong vẫn chưa thấy thoả mãn, liền vội cầm bình trà Kim Ngân bên cạnh đưa lên miệng, tu cái ực. Có ban lính thở dài, nói: "Đồ ăn ngon như vậy, tại sao lại không phải ở trong nhà bếp của chúng ta chứ! Đáng tiếc, đúng là đáng tiếc!"
Cố Hiển Thành trầm giọng trách cứ: "Chiến tranh loạn lạc, ngươi còn dám kén cá chọn canh, ăn xong rồi thì mau đi làm việc!"
Ngươi binh lính kia liền vội vàng đứng dậy, không dám nói thêm câu nào.
Editor: Cuối cùng anh chị cũng gặp nhau rồiiii
(1) đấu lạp: mũ có vành tròn và có mạng che mặt.
(2) hoa kim ngân: là loài hoa mọc dại có màu trắng khi mới nở và màu vàng khi sắp tàn (kim ngân có nghĩa là vàng bạc) có công dụng chữa sốt, giảm nhiệt vì mang tính hàn.
(3) chân giò hun khói
(4) cơm chiên trứng
(5) cháo bí đỏ
Danh Sách Chương: