• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Binh lính Thành Dương quân phát hiện, hôm nay Đại tướng quân của bọn họ tâm tình rất tốt.

Bọn họ vốn dĩ còn rất lo lắng, nghe nói tướng quân ở huyện Võ Công phát hoả, vì thế ai cũng cẩn thận đề phòng, sợ tâm tình tướng quân không tính, bọn họ cũng gặp hoạ.

Nhưng lại không ngờ rằng, hôm nay tướng quân rất hoà ái, còn có mấy tiểu binh vậy mà lại nhìn thấy hắn cười.

"!!!" Mọi người bất giác hít một hơi lạnh.

Ngay cả Phó Ngạn cũng phát giác ra điều gì đó không đúng.

"Hôm nay, tâm tình của huynh tựa hồ rất tốt."

Cố Hiển Thành đang đứng trên đài cao ở thao trường, nhìn binh lính thao luyện phía dưới, không để ý hỏi lại: "Thế à?"

Phó Ngạn chỉ vào hắn: "Nhìn xem, chính là biểu cảm này! Huynh cười!"

Cố Hiển Thành khẽ nhếch môi, nghe vậy liền cố ý ép xuống: "Ngươi nhìn nhầm rồi."

Phó Ngạn hừ một tiếng, rõ ràng không tin.

Cố Hiển Thành ho nhẹ: "Dù sao cũng bắt được Liễu Thấm, cũng xem như là chuyện vui."

Phó Ngạn trợn mắt: "Tướng quân, bắt được từ hôm trước rồi ấy. Lúc ấy cũng đâu thấy huynh vui vẻ như vậy. Huống hồ, chính miệng huynh nói, bắt được Liễu Thấm chỉ là khỏi đầu, phía sau còn liên luỵ nhiều phiền toái hơn."

Phó Ngạn nói đến chuyện này, biểu tình của Cố Hiển Thành dần trở nên nghiêm túc.

"Tối qua Tiểu Bát báo tin về, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai Tuần phủ đại nhân sẽ đến nơi."

Phó Ngạn bất ngờ: "Nhanh như vậy sao? Không phải nói ba ngày nữa à?"

"Không biết, nhưng cần chuẩn bị sớm."

Phó Ngạn đáp: "Được, ta đã biết, hôm nay ta sẽ báo tin xuống."

Cố Hiển Thành ừ một tiếng.

*

Bên này, Tống Điềm bắt đầu suy nghĩ thực đơn đêm nay.

Sáng nay Tiểu Điệp trở về đã hưng phấn nói: "Điềm Điềm tỷ, Từ sư phụ hỏi tỷ có dùng đậu phụ không?"

"Đậu phụ?"

"Đúng, hai ngày trước Từ sư phụ làm đậu phụ sốt tương, nên có làm đậu phụ, giờ ăn không hết, còn nhiều lắm!"

Mắt Tống Điềm sáng lên: "Muốn! Ta muốn đậu phụ, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu!"

"Đêm nay chúng ta làm đậu phụ à?"

"Không, ta định sẽ làm đậu nhự."

Tiểu Điệp: "Đậu nhự?"

Tống Điềm cười đáp: "Đúng, lát nữa ta sẽ dạy muội."

Từ sư phó nhanh chóng đem đậu phụ qua, thật sự còn rất nhiều, Tiểu Điệp níu lưỡi: "Từ sư phó làm cái gì vậy aa..."

Tống Điềm cười chỉ huy: "Đặt ở bên đây đi."

Đậu phụ này nhìn qua đều là dùng đậu nàng thượng hạng làm thành, cũng không có nhiều tạp chất, Tống Điềm kiểm tra một chút, cười nói: "Có thể làm đậu phụ thối đấy, Tiểu Điệp, muội đi lấy một ít rơm đến đây, càng nhiều càng tốt?"

"Lấy rơm?"

"Đúng, sau đó đem đậu phụ cắt thành từng miếng nhỏ, rồi trải lên trên."

Tiểu Điệp không rõ đây là làm cái gì, nhưng cứ như vậy nghe theo, ở Trung Nguyên, đậu nhự cũng không phải điều gì mới mẻ, từng nhà đều sẽ làm, nhưng ở biên quan, quả thực là điều hiếm thấy.

Phơi đậu nhự dùng rơm là tốt nhất, cụ thể vì sao thì Tống Điềm cũng không rõ, chỉ biết phơi đậu dưới nắng cho đến khi mọc lên lớp lông màu trắng như tơ, dùng thứ khác cũng có khả năng không thành. Để rơm khô trải đều trong mẹt, cắt đậu phụ thành từng khối vuông nhỏ xếp lên trên, trình tự này khá tốn thời gian, cũng may buổi sáng Tiểu Điệp cũng không có việc gì, hai người liền tranh thủ xử lý xong chỗ đậu phụ này.

"Điềm Điềm tỷ, cái này phải phơi nắng trong bao lâu?"

"Phải mấy ngày cơ, chờ nó mọc lông thì chúng ta sẽ muối, đến khi ăn được, ước chừng phải ít nhất một tháng nữa."

Mọc lông? Tiểu Điệp mở to mắt càng thêm tò mò món ăn thần kỳ này, hai người cắt và xếp đậu xong thì người chặt củi trong nhà bếp hưng phấn chạy đến nói với bọn họ: "Hôm nay trong quân giết dê! Tối nay chúng ta có thể ăn thịt dê!"

Tống Điềm nghe vậy thì mắt sáng lên: "Giết dê? Ở đâu?"

Tiểu Điệp: "Ở thao trường gần đây, tỷ muốn đi xem sao, chúng ta có thể đến nhìn thử! Bất quá hôm nay cũng không phải ngày ăn gia súc, là săn thú bắt được à?"

"Hai ngày trước phó tướng quân bắt được một đội ngũ quân địch, thu được không ít lương thảo bọn họ nộp lên, trong đó có một bầy cừu cùng dê, các tướng sĩ vui mừng lắm! Nói là đêm nay mở tiệc chúc mừng, Tống đầu bếp, nhà bếp hôm nay e là sẽ bận rộn rồi! Thi đấu ngày đấy chỉ giết có hai con cừu, căn bản không đủ nhét kẽ răng mọi người, ai cũng đợi đêm nay được no say!"

Tống Điềm lên tinh thần: "Vậy chúng ta đừng đứng đây nói nữa, nhanh đi xem đi!"

Quân đội thu được lương thảo cùng gia súc của đối phương là sự kiện đáng ăn mừng, Cố Hiển Thành nghe vậy cũng dẫn người tới.

Khu đất trống đằng sau thao trường vây không ít người, phó tướng đánh thắng trận đang nhận tiếng hoan hô của mọi người, nhìn thấy Đại tướng quân hắn cười tiến lên bẩm báo tình hình chiến đấu, Cố Hiển Thành cũng cười vỗ vai hắn: "Tốt lắm!"

"Đại tướng quân! Làm thịt dê đi!"

Thắng lợi là của chung Thành Dương quân nhưng đầu dê đầu tiên, bọn lính đều ồn ào muốn Cố Hiển Thành tự mình đến giết, đây cũng là một phương thức để cổ vũ sĩ khí, Cố Hiển Thành không cự tuyệt, cười rút chuỷ thủ sắc bén bên hông ra đi về phía bầy dê cùng cừu.

Lúc Tống Điềm đến nơi vừa vặn nhìn thấy cảnh này.

Cố Hiển Thành đi nhanh về phía trước, hai tiểu binh đã lôi một con dê béo ra khỏi đàn, Cố Hiển Thành cầm chuỷ thủ vô giá chém sắt như chém bùn trong tay lên.

Tất cả mọi người đều đang nhìn xem, ai cũng lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

Động tác của Cố Hiển Thành nhanh nhẹn, cũng giúp con dê kia chết một cách thống khoái.

Vòng người bao quanh bạo phát tiếng hoan hô.

Tiểu Điệp cũng không nhịn được vung tay cổ vũ, cho dù đây là lần đầu Tống Điềm nhìn thấy trường hợp như vậy nhưng cũng bị không khí xunh quanh lây nhiễm, lộ ra một nụ cười sáng lạn.

Đây không đơn giản chỉ là giết dê ăn mừng, mà còn là vui sướng cho thắng lợi của tướng sĩ, sự vui sướng này truyền đạt vào sâu trong lòng mỗi người.

Trên đài, Cố Hiển Thành nâng tay hướng về phía các tướng sĩ, tiếng hoan hô của mọi người lại càng vang dội mãnh liệt, Tống Điềm ở phía dưới nhìn hắn, không thể không thừa nhận một sự thật.

Hắn thật sự rất có phong thái của Đại tướng quân.

Tư thế hiên ngang, khí thế uy vũ!

Con cừu thứ hai được đưa lên, Phó Ngạn đi tới, Cố Hiển Thành đang định thu đao vào vỏ, bỗng nhiên thấy Tống Điềm đứng trong đám người vây xem.

Động tác của hắn dừng lại, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Phó Ngạn đang chuẩn bị giết cừu, Cố Hiển Thành quay đầu nói với hắn: "Hay là để ta?"

Phó Ngạn: "?"

"Huynh coi thường ta à? Xong rồi thì phải cho người khác cơ hội tạo uy vọng chứ?"

Cố Hiển Thành cười cười đành phải xoay người xuống đài.

"Tổng binh! Tổng binh!" Đám người lại bắt đầu hoan hô, Phó Ngạn cười giết con dê thứ hai, Tống Điềm không nhìn hắn, bởi lẽ Cố Hiển Thành xoay người xuống đài xong liền đi thẳng đến chỗ nàng.

Tống Điềm ngu ngơ nhìn Cố Hiển Thành, từ trong đám người, hắn đi đến chỗ nào, bọn lính liền tự động tách ra nhường lối, thẳng đến khi đến trước mặt nàng, Tống Điềm không ngờ Đại tướng quân sẽ nói chuyện với nàng ở đây, nhất thời không phản ứng kịp.

Cố Hiển Thành đi đến cách nàng ba bước chân thì dừng lại, trên người hắn còn dính máu dê, sợ doạ đến nàng, giọng nói lại ôn nhu vô cùng: "Lệnh bài lần trước, có cầm theo không?"

Tiểu Điệp cùng binh lính xunh quanh thấy Cố Hiển Thành đến thì tự động tránh đi, nơi này lại có vẻ càng thêm ngột ngạt, Tống Điềm phản ứng lại mới hiểu hắn hỏi gì, trong lòng nàng căng thẳng, suýt nữa đã quên mất cái lệnh bài kia.

"Ở... không mang theo..."

Nàng cũng thật là, việc quan trọng như thế lại quên mất!

Cố Hiển Thành cũng không nói gì, gật đầu nhẹ, "Vậy buổi tối ta tìm nàng lấy."

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Tống Điềm đứng tại chỗ giật mình, "Ta mang..."Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, người đã đi xa.

Tìm nàng lấy

Không cần a, chỉ cần một lời của Đại tướng quân, nàng lập tức đưa qua tận nơi mà.

Đáng tiếc, Cố Hiển Thành không nghe thấy.

Từ lúc Cố Hiển Thành đến cho đến khi rời đi cũng chỉ trong chớp mắt, Tiểu Điệp đợi người đi xa rồi mới vòng lại: "Điềm Điềm tỷ, Đại tướng quân đi rồi à... ta xem thấy hai người chỉ nói có một câu."

Tống Điềm: "Đúng vậy."

Nàng cũng không biết vì sao có được không.

Buổi chiều, Tống Điềm cũng không rảnh nhớ đến lệnh bài.

Nàng bề bộn nhiều việc, bận đến mức muốn nổ tung.

Làm thịt dê cũng không đơn giản, trước đây, tướng sĩ biên quan giết xong thì sẽ trực tiếp nướng lên.

Nướng được phần nào thì cắt nhỏ bỏ vào nồi hầm, ăn cũng tạm, lại còn trong tình huống một đám người không biết dùng gia vị nêm nếm nữa chứ.

Vì thế nhiệm vụ của Tống Điềm đêm nay chính là xử lý toàn bộ số thịt dê cùng cừu này, hơn nữa còn phải làm cho thật ngon.

Tất cả mọi người trong nhà bếp cùng ra trận, phân công nhau theo thứ tự.

Đương nhiên sẽ có thịt dê nướng, nhưng lúc trước đều là nướng nguyên cả con, binh sĩ cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc muối thịt. Tống Điềm cắt riêng phần đầu dê đem đi muối, chỉ vậy thôi mà cũng tốn nửa canh giờ.

Xong xuôi nàng lại vội vàng đi làm việc khác, hướng dẫn nhóm phụ việc trong nhà bếp nấu nướng một lần, may mà mọi người học nhanh, Tống Điềm dứt ra, bắt đầu chuẩn bị món hầm.

Canh thịt dê có thể nấu bằng nhiều cách, có thể đậm đà nhưng cũng có thể ngọt thanh. Nấu thịt dê phải hầm từ nước canh suông, nước hầm thịt dê phải trong veo không dầu mỡ, nhưng món ăn này lại yêu cầu tay nghề đầu bếp rất cao, thịt dê phải xử lý sao không còn mùi, nếu không sẽ làm người ta thấy ngán.

Tống Điềm xử lý thịt dê có bí quyết riêng, ở trong nước canh suông thả một ít hạnh nhân, như vậy có thể trừ bỏ mùi ngai ngái, hầm xong chỉ cần rải lên rau thơm xanh biếc cùng hành lá thái nhỏ, kết hợp với bánh nướng thì chính là mỹ vị nhân gian.

Nhưng nếu khẩu vị nặng hơn, thì có thể nấu theo kiểu cay tê đậm đà, thêm hạt tiêu, ớt có thể khiến thịt dê có một hương vị mới, phối hợp thêm củ cải, củ sen cùng hầm lên là tốt nhất. Hầm ra món thịt dê dù là gân cũng phải mềm, mềm nhưng không nát, thịt mềm, vị nồng, cùng với canh suông là hai hương vị bất đồng, nhưng có một điểm chung, đó là đều ăn ngon.

Tống Điềm chỉ huy mọi người chuẩn bị đâu vào đấy, cá nhân nàng thích nấu kiểu đậm đà, hiện tại Tiểu Bảo đã có thể ăn cơm, hầm thịt dê nhừ có thể trộn cơm cho con, lại đút từng chút thịt một, cho nên nàng rất dụng tâm nấu.

"Điềm Điềm tỷ, thịt dê đều lọc sạch rồi, xương sườn làm gì bây giờ?"

"Đừng vội."

Tống Điềm cười đi tới, bếp lò ở hậu viện là nơi nướng thịt tuyệt hảo, xoa chút gia vị lên là có thể cho vào bếp lò nướng lên, món sườn cừu đã có thể ra đời.

"Ngoại trừ sườn, ruột dê, ruột cừu cũng đừng bỏ đi, ngày mai có thể làm canh lòng. Chỉ là xử lý khá phiền toái, hôm nay không kịp."

Tiểu Điệp nghe xong liền kính nể không thôi, "Điềm Điềm tỷ thật lợi hại, có thể tận dụng hết toàn bộ phần thịt."

"Đương nhiên rồi." Thịt là nguyên liệu nấu ăn trân quý, mỗi một bộ phận đều là tặng phẩm Ông trời ban.

Từ sáng bận rộn đến tận giờ Dậu (17h – 19h), bữa đại tiệc thịt dê cuối cùng cũng được chuẩn bị hoàn tất.

Một hương thơm nồng đậm bao phủ toàn bộ Thành Dương quân quân doanh, mỗi một binh lính đều nhón chân ngóng trông.

Dê nướng trực tiếp nướng lộ thiên, nhưng theo đúng trình tự Tống Điềm chỉ đạo, nhóm tạp dịch trong nhà bếp mỗi người ôm một cái bình nhỏ đựng gia vị bên trong cùng bàn chải, chốc lát xoay lại lật, các tướng sĩ vây quanh chưa được ăn mà chỉ nhìn thôi cũng chảy nước miếng.

"Được chưa vậy?"

"Chưa được."

"Vẫn chưa xong à?"

"Chưa xong."

Mọi người gấp gáp xoa tay, ai cũng ngóng trông Tống Điềm, cuối cùng nàng đi đến trước một con, dùng dao nhỏ đâm vào phần thịt đùi, "Được rồi!"

Cuối cùng thì!

Mọi người như sói đói trực tiếp nhào tới!

Tống Điềm cười rời khỏi đó, thịt dê nàng cũng hầm xong rồi, cũng vừa kịp lúc mang đến chỗ Cố Hiển Thành.

Nhưng mà vừa đi đến cửa đã thấy Phúc Quý đến, "Tống đầu bếp, Đại tướng quân bảo hôm nay không cần đưa bữa tối qua, chốc nữa ngài ấy sẽ tới tìm cô, cô giúp ngài ấy giữ lại một phần là được."

Lúc này Tống Điềm mới nhớ tới chuyện buổi sáng, Đại tướng quân muốn tới tìm nàng...

Có phải là vì lệnh bài...

Tống Điềm khẽ gật đầu: "Được, ta biết rồi."

Phúc Quý cười càng tươi hơn, "Vậy làm phiền Tống đầu bếp."

Tống Điềm liếc mắt nhìn Phúc Quý một cái, nàng phát hiện, hôm nay hắn rất thích cười.

Tống Điềm không nhịn được nghĩ, có lẽ đánh thắng trận làm mọi người đều rất vui vẻ.

Phúc Quý đi rồi, nàng liền múc cho Cố Hiển Thành một phần.

Bởi vì không biết hắn thích ăn cái gì, cho nên nàng múc cả hai loại canh, ngay cả sườn cừu nướng cũng giữ lại một phần.

Mọi người bận rộn cả ngày, lúc này cũng đều đói bụng cả rồi, Tống Điềm để mọi người đi ăn cơm, còn nàng tự về doanh trướng lấy lệnh bài.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

*

Huyện Võ Công

Sắc trời lúc này đã tối.

Mấy ngày nay Chu Chí hoảng sợ vô cùng.

Từ lúc Cố Hiển Thành bắt Bạch gia đi, hắn cũng không liên lạc được với Liễu Thấm. Lòng hắn hoài nghi sự tình đã bại lộ, nhưng hai ngày nay lại gió êm sóng lặng.

Liễu Thấm là tai mắt của Chu Chí ở huyện Võ Công, không có đôi mắt này, rất nhiều tin tức hắn đều không nắm được. Mà hắn rõ ràng cảm giác thấy nhất cử nhất động của mình đều bị giám sát, muốn đi không dám đi, muốn làm cái gì cũng không dám làm, đành phải ngoan ngoãn trầu chực ở trong phủ.

Phu nhân của Chu Chí tên là Phương Tố Tố, cùng Định Quốc công Lục gia Tam phu nhân tiếng tăm lừng lẫy là biểu tỷ muội. Chuyện này Phó Ngạn đã tra ra từ sớm, nhưng Phương Tố Tố là người lạnh lùng, lúc trước Chu Chí vì cưới được nàng ta mà tốn sức ba bò chín trâu, vốn dĩ cho rằng vị phu nhân này có thể giúp hắn trong đường quan chức, kết quả không ngờ rằng, Lục gia căn bản không để ý đến hắn, mấy năm nay, Liễu Thấm giúp đỡ hắn không ít.

Chu Chí cũng vì thế mà ngày càng lãnh đạm phu nhân của mình, chỉ là Phương Tố Tố cũng mặc kệ hắn ăn chơi đàng điếm bên ngoài, chỉ cần không mang về nhà, nàng ta cũng sẽ không nói gì.

Vốn dĩ cứ nghĩ rằng đời này có thể trôi qua như thế, nhưng gần đây Chu Chí không bình tĩnh nổi, không có Liễu Thấm, hắn nên vì chính mình mà nghĩ chút đường ra, nên dù đã muộn, hắn vẫn phá lệ đi hậu viện.

Phương Tố Tố chỉ cần ngẩng đầu liếc mắt một cái đã biết trong lòng hắn nghĩ gì.

"Phu nhân..."

Phương Tố Tố đang vẽ tranh, cũng không ngẩng đầu lên, "Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây vậy, không đi cửa hàng bạc?"

Chu Chí nghẹn trong lòng, lập tức cười làm lành: "Phu nhân nói lời này là sao, hôm nay là mười lăm, ta đương nhiên phải đến chỗ nàng."

Phương Tố Tố không nói gì, Chu Chí liền đi vòng ra sau lưng nàng ấy.

"Phu nhân à..."

"Ngươi không cần tìm ta, chuyện của ngươi ta không giúp được."

Chu Chí: "Không phải đâu phu nhân, nàng cũng biết đấy, vi phu sẽ không để nàng làm chuyện gì quá sức cả, chỉ cần viết một phong thư là được..."

Phương Tố Tố ngẩng đầu, liếc hắn một cái: "Chu Chí, trước khi thành thân, ta đã nói rõ với ngươi, ta thấp cổ bé họng, ngươi cho rằng Lục gia là ai chứ, biểu tỷ ta còn phải cẩn thận dè dặt, huống chi là thân thích ở xa như ta, ngươi như thế nào vẫn chưa chết tâm?"

Chu Chí tức giận, thân thích thì vẫn là thân thích, đi lại nhiều mới gọi là thân thích, nhiều năm như vậy, Phương Tố Tố không nguyện ý đi lại thì sao có thể thân càng thêm thân!?

"Phải, nhưng vi phu thật sự không cần nàng nói nhiều lời, chỉ cần giúp vi phu một tay là được. Nàng cũng biết Cố Hiển Thành vẫn nhìn chằm chằm nhà chúng ta, Tuần phủ đại nhân cũng âm thầm điều tra, nàng nói xem, ta sụp đổ, nàng làm sao bây giờ...

Mấy năm này ta làm nhiều chuyện, còn không phải để có thể sớm đưa nàng rời khỏi nơi quỷ quái này hay sao, chúng ta sắp có ngày lành rồi."

Phương Tố Tố vẫn không dao động.

"Nếu ngươi không làm chuyện đuối lý, Thành Dương quân Đại tướng quân vì sao lại muốn nhìn chằm chằm ngươi."

Chu Chí nghẹn họng, hoả khí trong lòng càng cháy càng vượng.

May mà cuối cùng Phương Tố Tố vẫn nói: "Thư ta sẽ không giúp ngươi viết, nhưng ngày mai cháu ngoại trai của ta sẽ tới, ngươi muốn làm gì tự mình đi nói với hắn đi."

Mắt Chu Chí sáng lên: "Lục Tam lang?"

Phương Tố Tố ừ một tiếng.

Tên tuổi của Lục gia Tam công tử Lục Thời An Chu Chí đã từng nghe qua, Lục gia Tam phu nhân chỉ sinh được một con trai bảo bối này lúc nào cũng đau lòng thay hắn, nghe được tin này, Chu Chí hưng phấn không thôi.

"Biểu cháu ngoại trai muốn tới à! Sao nàng không nói sớm! Được được được, ta lập tức chuẩn bị!"

"Chu Chí!" Phương Tố Tố gọi hắn lại.

"Ngươi đừng làm bừa! Thời An đến đây là đi cùng Tuần phủ đại nhân đến xử lý công vụ nên mới thuận đường đến thăm ta. Nếu ngươi dám làm ra chuyện vô liêm sỉ, sau này đừng hòng ta liên lạc với Lục gia nữa!"

Chu Chí vội vàng đáp ứng, chẳng qua, hắn nghe được Lục Thời An đi cùng Tuần phủ đại nhân lại càng hưng phấn hơn.

Nếu sớm biết có tầng quan hệ này, hắn cần gì phí tâm sức dính dáng đến Ngô vương, nếu có thể đi lại với Lục gia, lại cùng với Tuần phủ đại nhân lôi kéo nhân mạch, việc tuần tra này hắn cần gì phải lo lắng nữa.

Đúng là cơ hội trời ban!

Chu Chí đi xong, Thu Nguyệt bên cạnh Phương Tố Tố tiến lên, nàng ấy nói nhỏ: "Phu nhân, người vẫn sẽ nói mọi chuyện cho Tam công tử sao?"

Phương Tố Tố thở dài: "Ngày mai Tô đại nhân cùng Thời An đến rồi, ta không nói thằng bé cũng sẽ biết, cũng sẽ nghĩ biện pháp, có thể sẽ trách ta không nói trước... mà thôi... dù sao thì ta cũng phải chịu, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục với hắn, hắn làm gì đã không phải việc của ta nữa rồi, Thời An cũng sẽ hiểu thôi."

"Tam công tử thấu tình đạt lý, tuổi trẻ tài giỏi, đương nhiên sẽ thương cảm người dì là người. Phu nhân, mượn cơ hội này, người nói với Tam công tử đi, không chừng còn có thể dứt ra... Nô tỳ nghe nói, Cố tướng quân kia cũng không phải dễ chọc, ngày đó đánh lão gia một trận, người ta cũng chẳng để ý."

Phương Tố Tố cũng biết việc này, hừ một tiếng: "Đánh hay lắm, nếu có cơ hội, ta còn muốn đến trước mặt cảm ơn vị Đại tướng quân này đấy."

"Phu nhân nói phải, nhưng mà người cũng nên tính toán cho bản thân một chút, chúng ta cũng không rõ, lão gia ở bên ngoài đã làm những chuyện gì..."

Phương Tố Tố đáp: "Ta hiểu, lúc này Thời An đến thăm ta, chứng minh biểu tỷ vẫn nhớ tới ta, có cơ hội ta nhất định sẽ nói, ngươi yên tâm."

Canh thịt dê

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK