Cũng chỉ là hai môi chạm vào nhau, anh cũng không tiếp tục nữa. Nhưng Lộ Ngôn Hề cảm nhận được bàn tay anh nắm lấy tay cô đang run lên.
Mắt Lộ Ngôn Hề bỗng nhiên đỏ lên.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, từ từ hôn anh.
Anh chính là Tống Tuy, con trai cả của Tống Gia, là thiên tử kiêu ngạo, từ nhỏ đã được mọi người coi trọng nhưng lại đối xử với cô rất cẩn thận.
Cô sao lại có thể làm như vậy.
Chỉ còn cách đáp lại tình cảm của anh thì mới không phụ tình yêu sâu đậm này của anh.
Việc đáp lại nụ hôn của cô khiến Tống Tuy rất ngạc nhiên, anh rất nhanh ôm lấy cô và hôn cô mãnh liệt.
Nụ hôn này từ nhẹ nhàng ân cần cho đến mãnh kiệt, càng về sau càng mãnh liệt, mơ hồ quấn lấy nhau, cho đến khi không biết giọt nước mắt của ai rơi xuống.
Mặt trời chiếu rọi vào tấm kính của vòng đu quay, hiện ra hình ảnh hai người đang quấn quýt hôn lấy nhau..
Đó quả là một bức tranh tuyệt đẹp.
Cũng là một hiện thực tuyệt đẹp.
Nhưng giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt đã bộc lộ hết những tình yêu sâu sắc và những nỗi buồn trải dài từ kiếp trước đến hiện tại.
Nước mắt lăn dài trên má rơi xuống môi, nụ hôn kéo dài có chút vị mặn.
Tống Tuy dừng lại, hai môi chạm nhau, sau đó anh từ từ buông cô ra, đôi bàn tay run rẩy dùng ngón tay cái lau má cô, "Sao, sao lại khóc rồi."
Không đợi Lộ Ngôn Hề trả lời, anh nói tiếp: "Ngôn Ngôn, xin lỗi, anh.."
Anh nghĩ rằng cô khóc là do bị anh dọa, anh nghĩ sau khi cô đáp lại thì liền hối hận rồi.
"Anh không cần xin lỗi." Cô mỉm cười nhìn anh với hàng nước mắt, "Anh Tuy, anh không cần nói xin lỗi em, anh nên cảm thấy rằng là em tự nguyện chứ."
Đúng vậy, anh đã cảm nhận được nếu không anh cũng không mất kiểm soát như vậy.
Nhưng mà anh vẫn cảm thấy có chút gì đó không chân thực.
Đây là cảnh tưởng mà nằm mơ anh cũng không dám mơ đến.
Sau khi nhìn cô một lúc, anh từ từ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đẫm lệ của cô, hôn sạch những giọt nước mắt, dùng môi nhẹ nhàng thì thầm ở khóe mắt cô: "Ngôn Ngôn, anh yêu em, anh thực sự rất yêu em."
Đến lời tỏ tình mà anh cũng không dám nhìn cô để nói, cũng không dám nói quá to.
Anh ấy là Tống Tuy, trước nay đều là người khác đến gần anh, anh muốn gì người khác cũng có thể cam tâm tình nguyện dâng lên cho anh, sao anh lại phải rụt rè như vậy.
Cô không muốn anh làm như vậy nên buông tay đang ôm ở eo anh ra đưa lên lướt qua cổ đến má anh, một tay ôm mặt anh, đẩy nhẹ anh ra để anh nhìn cô.
Cô nói: "Em biết, em biết mà."
Cô không nói cô cũng yêu anh, nếu đặt vào vị trí của Tống Tuy, cô lúc này mà nói yêu anh thì độ tin cậy sẽ chẳng cao. Cô sẽ dùng hành động của mình để anh cảm nhận được từng chút từng chút một tình yêu mà cô dành cho anh.
Ngẩng đầu lên lần nữa hôn môi anh, hôn đi hôn lại: "Anh Tuy, em biết mà."
Hai người lại lần nữa hôn nhau mãnh liệt.
Cho đến khi vòng đu quay dừng lại, họ mới dừng hôn.
Tống Tuy nắm lấy tay cô dắt ra khỏi vòng đu quay, tay Lộ Ngôn Hề bị anh nắm rất chặt, như sợ buông lỏng ra một chút là cô liền biến mất không thấy.
Cũng không tiếp tục ở lại khu giải trí nữa, giờ ăn trưa cũng đến rồi.
Ngồi lên xe, Tống Tuy chọn một nhà hàng rồi trực tiếp lái xe đến đó luôn.
Hai người ngồi trên xe không nói gì, nhưng tay Lộ Ngôn Hề vẫn đang trong tay Tống Tuy, xe thì vẫn chậm rãi tiến về phía trước, lâu lâu Tống Tuy lại nắm chặt lấy tay của Lộ Ngôn Hề.
Là một nhà hàng mà Lộ Ngôn Hề chưa từng đến, nhà hàng rộng và có đến năm tầng.
Hai người ngồi xuống gần bàn bên cửa sổ.
Nhìn từ cửa sổ xuống có thể thấy được người dưới lầu nườm nượp đi qua đi lại, yên tĩnh nhưng cũng náo nhiệt.
Bữa ăn diễn ra rất chậm rãi và không nói chuyện, lặng lẽ nhưng không hề ngượng ngùng hay nhàm chán, đó là cách hòa hợp và không khí độc đáo của họ.
Tâm trạng Lộ Ngôn Hề lúc này rất phức tạp, vừa cay đắng vừa ngọt ngào.
Cay đắng là cho đến hôm nay cô mới được bên anh; ngọt nào là sau khi trải qua kiếp trước đợi dòng rã ba năm thì cuối cùng cô đã được ở bên Tống Tuy.
Phát triển khá nhanh so với kế hoạch của cô, nhưng cô cũng không hối hận vì tốc độ phát triển nhanh như vậy.
Dù sao cũng không dễ dàng gì, đương nhiên cô phải nắm chặt những giây phút ở bên nhau, dù cho ở bên nhau thêm một ngày cũng là được bên nhau thêm một ngày.
"Muốn về nhà chưa?"
Ăn cơm xong đi ra ngoài, Tống Tuy lại nắm chặt lấy tay của Lộ Ngôn Hề.
"Bây giờ sao?" Lộ Ngôn Hề nhìn điện thoại, bây giờ còn chưa đến ba giờ chiều, "Bây giừo về thì có sớm quá không?"
Đúng là có chút sớm, anh cũng không muốn về sớm như vậy, nhưng anh sợ anh không kiềm chế được bản thân, sợ rằng mình ở với cô thêm một lúc sẽ không biết phát triển đến mức nào.
Nhưng anh thực sự lại chẳng muốn về sớm chút nào.
".. Có hơi sớm thật, em có muốn đi đâu nữa không?"
"Mình đi Tây Sơn ngắm hoàng hôn được không? Bây giờ lên núi rồi đợi một lúc nữa là có thể thấy hoàng hôn rồi. Thấy Hoa Hoa nói hoàng hôn ở Tây Sơn rất đẹp, nhưng ngày trước bận học quá, nên vẫn chưa có dịp đi."
Thực ra Sơn Tây có hoàng hôn rất đẹp không phải Mộ Hoa nói với cô. Thành phố Giang Thành này cô quá quen thuộc rồi, những nơi thường đến hay muốn đến ít nhiều đều đã đi cùng Tống Hoài, cô không muốn chọn nơi hẹn hò của cô với Tống Tuy mà lại có dấu vết của Tống Hoài. Vì vậy ba năm sau khi trùng sinh, cô đã ngiên cứu những địa điểm chưa đi nhưng mà thích hợp hẹn hò.
Sơn Tây-Giang Thành là một nơi thích hợp.
Mặt trời ở Sơn Tây rất đẹp, nhưng lại rất ít người biết, cô đã vô ý đọc được một bài đăng trên một diễn đàn.
"Được."
Rồi họ lái xe đến Sơn Tây.
Lái xe được khoảng hơn tiếng là đến nơi.
Nhưng chỗ ngắm được hoàng hôn không thể lái xe lên đến, chỉ đành đỗ xe ở đường lên núi, rồi đi bộ khoảng hai mươi phút là đến sườn núi. Đây cũng là nguyên nhân khiến nhiều người không biết nơi này.
Trên sườn đồi không có nhiều cây to lớn, hầu hết là các cây bụi thấp, tầm nhìn trên đường đi rất rộng, nhưng không hề dễ đi. Cả dọc đường Tống Tuy nắm chặt lấy tay Lộ Ngôn Hề, không buông ra một khoảnh khắc nào.
Bãi cỏ phía trước chính là nơi họ muốn đến.
Bãi cỏ rất sạch, hai người bước đến ngồi xuống. Ngước lên có thể nhìn thấy mặt trời đang lặn ở phía Tây, nhìn xuống có thể thấy thành phố hiện đại với nhiều tòa nhà cao tầng.
Hai người ngồi gần nhau chỉ cách một cái nắm tay, hai bàn tay để bên hông đan chặt vào nhau.
"Ở đây thực sự rất đẹp, không có ánh nắng gay gắt phong cảnh cũng rất đẹp." Lộ Ngôn Hề mỉm cười nói.
"Ừm." Tống Tuy nhẹ nhàng đáp lại cô, anh hỏi: "Nóng không?"
Lộ Ngôn Hề lắc đầu: "Không nóng."
Gió trên núi cũng khá lớn, nên cô không thấy nóng lắm.
"Anh Tuy cũng là lần đầu đến đây sao?"
"Ừm, anh còn không biết Tây Sơn lại còn có một nơi như thế này."
"Nói như vậy, anh có thể nhìn được cảnh đẹp như này là nhờ phúc của em rồi?" Lộ Ngôn Hề tựa cằm lên vai anh, hơi nghiêng đầu mỉm cười.
Tống Tuy cũng nhìn về phía cô, khóe môi nhếch lên một vòng cung: "Ừm, là nhờ phúc của em."
Lộ Ngôn Hề càng cười vui vẻ hơn.
"Anh Tuy, hiếm khi mới đến nơi đẹp như này, mình chụp ảnh làm kỉ niệm đi."
Chụp ảnh làm kỉ niệm là thật, nhưng không cần thiết là vì cảnh đẹp.
Hôm nay là một ngày mà họ đã ở bên nhau.
"Được."
Lộ Ngôn Hề rút điện thoại ra mở máy ảnh lên, điều chỉnh về camera trước.
Lúc chụp ảnh Lộ Ngôn Hề dựa vào lòng Tống Tuy, mặt để dưới cằm của anh. Tống Tuy sợ cô ngã liền duỗi tay ra vòng qua eo cô.
Lộ Ngôn Hề một mạch chụp liền hơn mười tấm.
Đợi hoàng hôn đến, cô lại chụp rất nhiều ảnh hoàng hôn.
Khi mặt trời biến mất hoàn toàn phía dưới đường chân trời, bầu trời đầy rực đỏ, Tống Tuy cúi người lên lên môi Lộ Ngôn Hề. Hai người hôn nhau rất lâu dưới bầu trời rực đỏ.
Danh Sách Chương: