"Về rồi?" Tống Tuy vừa bước vào nhà liền nhìn thấy Trịnh Thu Địch đang ngồi ở phòng khách.
Chỉ có một mình Trịnh Thu Địch ngồi ở đó, bây giờ cũng sắp mười một giờ đêm rồi, Trịnh Thu Địch càng giống như đặc biệt ngồi đây chờ Tống Tuy về.
"Vâng, sao mẹ vẫn chưa ngủ?"
Trịnh Thu Địch không trả lời, hất hất cằm ra hiệu cho anh, "Về đây ngồi."
Tống Tuy nhìn bà rồi đi đến ngồi xuống.
"Bố con với A Hoài đang ở trên lầu, chắc là đang bận công việc, hôm nay A Hoài cả ngày không đi ra ngoài."
"Ừm." Biểu cảm của Tống Tuy chẳng thay đổi gì, coi như chuyện Trịnh Thu Địch vừa nói với anh chẳng có liên quan gì đến anh, anh chỉ là một người lặng nghe ngồi lại cùng bà.
May thay Trịnh Thu Địch sớm đã quen nên cũng không ngạc nhiên với phản ứng của anh.
"Không chỉ là cả ngày không ra khỏi nhà, mà từ sáng ăn sáng xong lên lầu liền không xuống lầu nữa, bữa trưa với bữa tối đều là mẹ bảo cô giúp việc mang lên."
"Ừm."
Trịnh Thu Địch: ".. Con không thể nói thêm hai ba câu sao?"
Tống Tuy ngước mắt nhìn bà, dưới cặp kính đôi mắt không chút gợn sóng: "Mẹ muốn con nói gì? A Hoài cũng lớn rồi, tốt nghiệp đại học rồi điều hành một công ty lớn như vậy rồi, làm việc gì thì cũng có sự sắp xếp kỹ lưỡng của nó."
"Mẹ cũng không cần lo lắng quá làm gì, A Hoài lớn như vậy rồi, sẽ không để bản thân chết đói được đâu."
"..."
Bà muốn nói đâu phải cái này?
Được rồi, cuối cùng thì bà cũng không biết bản thân đang muốn nói cái gì.
Nói rằng vì con cả đi chơi cùng với người con gái mà con thứ thích nên trong lòng con thứ không vui tự nhốt mình trong phòng không muốn ăn cơm sao?
Chuyện này rõ ràng là tự chuốc lấy, không đáng đồng cảm.
Bà thở dài nói: "A Tuy, bọn con đều lớn cả rồi, nhất là con, làm chuyện gì cũng có cân nhắc, từ nhỏ đến lớn không khiến ba mẹ phải lo lắng, chuyện của bọn con ba mẹ không nhúng tay vào. Chỉ là A Tuy à, con muốn làm gì thì với người là mẹ này đều hy vọng mẹ có thể biết được dù là giữ ở trong lòng chứ không phải không biết gì về bọn con."
"Giúp được bọn con gì không chưa cần nói đến, nhưng ít nhất cũng để người làm mẹ này biết các con đang vui hay buồn chứ."
Ánh mắt Tống Tuy nhìn bà cuối cùng cũng đã có thay đổi.
"A Tuy, con nói thật cho mẹ biết, có phải con thích Hề Hề?"
"Vâng, con thích cô ấy."
Anh thế mà thừa nhận luôn rồi, Trịnh Thu Địch ngược lại thấy có gì đó không đúng.
Tâm trạng cũng trở nên phức tạp hơn.
Vậy mà anh thật sự lại thích Hề Hề, bà hoàn toàn không ngờ đến.
".. Con thích Hề Hề từ khi nào vậy?" Sao lại không nói ra?
"Con từ nhỏ đã thích cô ấy rồi, cái này chắc mẹ phải biết rõ chứ."
Trịnh Thu Địch bắt đầu suy nghĩ mông lung, hồi tưởng lại những chuyện rất lâu về trước.
Khi đó Lộ Ngôn Hề vừa chào đời, gia đình họ đến thăm, khi đó Tống Hoài mới hai tháng, rất hay khóc, cứ luôn bám lấy bà, Tống Canh thì là một người đàn ông không tiện đến khoa phụ sản cho lắm, thế nên gia đình họ khi vào viện, người đầu tiên ôm lấy Lộ Ngôn Hề là Tống Tuy mới ba tuổi.
Khi Tống Hoài ra đời cũng không thấy nó thích ôm ai như thế, vậy mà lại chủ động bế Lộ Ngôn Hề khi vừa lần đầu nhìn thấy.
Cơ thể nhỏ bé ôm lấy đứa trẻ sơ sinh vào lòng, di chuyện có chút vụng về nhưng rất cẩn thận.
Sau đó mỗi khi bà đón Lộ Ngôn Hề đến chăm sóc, thì hầu như cũng là Tống Tuy chăm sóc Lộ Ngôn hề, hoặc là bế hoặc là đu nôi, đến cả việc bón sữa cũng thường là Tống Tuy làm.
Dần dần bọn nhóc cũng lớn lên, tình cảm của chúng nó rất tốt, Tống Tuy rất biết chăm sóc Lộ Ngôn Hề, Lộ Ngôn Hề cũng rất dính lấy Tống Tuy.
Rồi không biết bắt đầu từ khi nào, hai đứa dần dần xa cách hơn.
Họ cứ nghĩ bọn trẻ lớn rồi thì có suy nghĩ của mình, lớn rồi nên không thích dính lấy nhau như hồi còn bé nữa, nên bà cũng không nghĩ nhiều. Dù sao quan hệ của chúng cũng là lạnh nhạt hơn chút chứ không xảy ra mâu thuẫn gì.
"Đúng vậy, con từ nhỏ đã rất thích Hề Hề. Nhưng sau này sao lại có chút lạnh nhạt vậy? Là xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Không xảy ra chuyện gì cả chỉ là anh phát hiện ra cô thích đến gần Tống Hoài hơn so với anh. Ở độ tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết, Lộ Ngôn Hề lại động lòng với Tống Hoài trước.
Thấy dáng vẻ không muốn nói của anh, Trịnh Thu Địch biết được sẽ không hỏi được gì từ anh nên đành từ bỏ không cố hỏi nữa.
"Không phải kiểu thích đó, mẹ là nói con từ khi nào có tình cảm nam nữ với Hề Hề cơ?"
"Lớp mười."
Trịnh Thu Địch ngơ ngác, không nói nên lời.
Lớp mười?
Vậy mà từ sớm như vậy đã..
Cấp ba ba năm, đại học năm năm, tốt nghiệp xong làm việc năm năm. Tính như vậy thì không phải anh đã thích Hề Hề mười ba năm rồi sao?
Mười ba năm mà giấu kín như vậy, sao nó có thể làm được vậy? Giấu kín đi những tình cảm này trong lòng, nó không cảm thấy buồn sao? Trước khi Hề Hề ra nước ngoài, mọi người lại có thể nhìn ra Lộ Ngôn Hề và Tống Tuy thích nhau.
"Thảo nào cấp ba con lại nói muốn ở kí túc trường." Anh lớp mười thì Hề Hề với Tống Hoài mới lớp sáu. Mặc dù đều học ở cơ sở số 1 Giang Thành nhưng cấp hai và cấp ba không có nhiều hoạt động chung, anh lại còn ở kí túc xá, nên việc gặp Hề Hề với A Hoài lại càng hiếm hơn.
Năm xưa bà chỉ nghĩ anh là muốn sống tự lập không ngờ anh lại chọn cách né tránh Hề Hề với A Hoài để che đậy đi vết thương.
"Thế con định.. theo đuổi Hề Hề sao?"
"Con đã chủ động rút lui, nhưng mà mẹ, sau khi con rút lui thì người khác có trân trọng Ngôn Ngôn không?"
Trịnh Thu Địch không có lời gì để nói.
Người khác ở đây chỉ ai thì mọi người đều thầm hiểu cả.
"Nếu như thấy Ngôn Ngôn thích người khác, con không còn hy vọng thì sẽ không làm phiền cô ấy nữa. Nhưng mà mẹ, thái độ Ngôn Ngôn sau khi về nước khiến con có thêm hy vọng, con không muốn buông tay nữa."
Tống Tuy không nói cho Trịnh Thu Địch biết rằng hôm nay anh và Lộ Ngôn Hề đã hôn nhau, Trịnh Thu Địch hôm nay đã nghe quá nhiều chuyện ngoài dự đoán của bà, anh không thể nói cho bà quá nhiều, cần cho bà thời gian suy nghĩ.
Huống chi bản thân Tống Tuy cũng cảm thấy chuyện xảy ra của ngày hôm nay không phải sự thật, anh vẫn không cảm nhận được chân thực, anh sợ rằng sau khi tỉnh dậy mọi thứ chỉ là mơ. Với chuyện này thì anh sẽ để từ từ rồi nói với mẹ sau.
Tống Tuy cũng sợ, anh sợ một khi mọi người biết mối quan hệ của hai người, Lộ Ngôn Hề sẽ thu hết lại tình cảm với anh, vì dù sao chuyện ngày trước cô thích Tống Hoài mọi người đều biết.
Anh sợ cô day dứt trong lòng vì từ thích Tống Hoài chuyển sang thích anh trai của Tống Hoài, rồi sợ cô chịu không được những ánh mắt và lời dèm pha của người khác mà lựa chọn từ bỏ anh.
"Không muốn buông tay thì không buông tay thôi, Hề Hề là người con dâu mà mẹ rất thích, mẹ đợi con theo đuổi được con bé."
"Cảm ơn mẹ." Ngay đến khi cảm ơn mẹ, anh vẫn điềm tĩnh như vậy.
Trịnh Thu Địch than thở: "A Tuy, tuy sự nghiệp của con đã ổn định, nhưng đừng quên con mới 26 tuổi thôi. Có nhiều người ở độ tuổi của con vẫn khiến ba mẹ lo lắng, con thỉnh thoảng cũng có thể không cần hiểu chuyện như vậy."
"Con với A Hoài đều là con của mẹ, mẹ sẽ không thiên vị ai cả, vì vậy nếu muốn gì thì hãy học cách giành lấy thứ mình muốn."
"Dạ."
Câu chuyện cuối cùng cũng kết thúc ở đây, Trịnh Thu Địch quay sang hỏi: "Hôm nay con với Hề Hề đi chơi ở đâu? Chơi có vui không?"
"Bọn con đi khu vui chơi, rồi lên Sơn Tây ngắm hoàng hôn, rất vui ạ."
Nói đến đây, ánh mắt Tống Tuy dịu dàng lên rất nhiều.
Danh Sách Chương: