• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Hải đi bên cạnh Phong Sơn, hắn một bước lại một bước cứ phải song song bên cạnh Phong Sơn mới vừa lòng. Miệng không ngừng cong lên một đường, mãn nguyện.

Hắn nhớ năm đó, mùa hoa đào nở đầu tiên, khi mà cả hai chưa nhiễm chút bụi gió phong trần nào, hai người cũng đã cùng nhau đi như vậy. Một cánh đào nhẹ bay vương lên tóc mai dài của Phong Sơn, hắn đưa tay giúp lấy xuống. Hai người khi đó còn nhìn nhau cười vui vẻ. Bây giờ thực hoài niệm, nhưng cũng chỉ có hắn hoài niệm mà thôi.

Quay sang nhìn Phong Sơn, thật tình cờ, vừa lúc một chiếc lá bay tới dừng lại trên tóc mai Ngài ấy. Hắn bất giác không nói một lời liền đem tay lên lấy xuống. Mọi người giật mình đứng lặng, Phong Sơn cũng thoáng phản ứng không kịp mà xoay qua nhìn hắn, một câu cũng không nói. Cánh tay hắn dừng lại trên không trung, nắm nhẹ chiếc lá, một khắc này tự nhiên hắn thấy nhung nhớ khuôn mặt người trước mắt vô cùng. Gần ngay trước mắt nhưng chạm vào sẽ vỡ, thở mạnh sẽ bay. Hắn nhìn sâu vào mắt Phong Sơn. Một.. hai.. ba giây ngắn ngủi Phong Sơn vội nói hai từ: "Cảm ơn" rồi quay đầu tiếp tục đi.

Minh Hải vẫn đứng đó thêm một nhịp rồi mới lặng lẽ bước theo. Hắn hoài niệm, Phong Sơn hoài nghi. Ngài hoài nghi ánh mắt Ngài vừa nhìn thấy, một đôi mắt của kẻ thâm tình. Một người luôn bình bình lặng lặng như Ngài bỗng tâm lăn tăn nổi gợn sóng. Nhưng rồi Ngài nhanh chóng điều chỉnh lại hơi thở, sắp xếp lại suy nghĩ, Ngài cũng là nghĩ quá nhiều đi!

Vào tới tẩm cung hoàng đế Phong Vân, cách tấm màn mỏng cũng nghe được một hơi thở yếu ớt, chút sinh mệnh cũng vô cùng mỏng manh, tiên khí bao quanh thưa thớt vô cùng. Đủ thấy bênh không nhẹ, nhưng tốc độ cũng quá nhanh đi, so với hôm trước Minh Hải đột nhập vào nghe ngóng thì bệnh nặng thêm ba phần rồi. Trước chậm sau nhanh như này thực sự khiến cho người ta hoảng sợ.

Hoàng đế Phong Vân cũng đã nghe qua về kết quả cuộc thi cho nên cũng biết người tới xem bệnh cho mình là ai. Nhưng không thể cất giấu đi được cái nhìn nghi hoặc. Minh Hải cũng đương nhiên hiểu, những kẻ này, nếu hôm nay hắn tìm ra bệnh của hoàng đế Phong Vân thì chắc tới chín phần bọn chúng sẽ quy cho hắn là kẻ đầu sỏ phía sau. Còn xem không ta bệnh thì có lẽ chúng lại cho rằng bọn hắn là cố tình không cứu. Cái củ khoai nóng bỏng tay này hắn thực muốn ném vào mặt mấy kẻ đó. Nhưng lại vì Phong Sơn mà nhịn xuống một bụng tức tối.

Lục Bảo được mời tới bên cạnh hoàng đế Phong Vân, trước con mắt bao nhiêu người trực tiếp xem bệnh. Cậu nhóc đó đương nhiên cũng như bao thầy thuốc khác, xem mắt, xem miệng, thử máu các kiểu, coi Phong Vân đế như một công cụ nghiên cứu. Xem tới xem lui một lúc cậu cuối cùng nhăn mặt lại.

Thái Sơn tiên tôn nãy giờ đứng yên, Ngài ấy cũng chỉ là mới trở về sau khi đi thí luyện trao đổi, thực lực cũng cao hơn những tiên tôn khác một phần rồi. Ngài ấy thấy Lục Bảo cau mày liền bước tới, là một người luyện Lôi hệ cho nên sức vóc cũng có phần cường tráng, lớp da bánh mật, ánh nhìn sắc lịm uy nghiêm:

- Xem không ra?

Một câu không đầu không đuôi, người khác hiểu, nhưng người được hỏi sẽ khó chịu, Ngài ấy mang theo xem thường cùng hoài nghi trong giọng điệu.

Lục Bảo tuy chỉ là một cậu nhóc mới lớn, nhưng cậu ấy bên Minh Hải lâu ngày cũng sinh ra tính tình bướng bỉnh cùng kiêu ngạo. Cậu sao có thể sợ đám tu tiên, khác nào làm mất mặt Vương của cậu ấy. Thay vì trả lời Thái Sơn tiên tôn, cậu tiến tới hành lễ với Vương của mình rồi bẩm báo.

- Vương, độc này rất hiếm.

Minh Hải nhướng mày, ồ một tiếng. Hắn đương nhiên biết, nhìn qua liền biết, hơn thế nghĩ cũng có thể ra. Không hiếm thì đám tiên giả cũng không tìm hắn. Hắn nhìn Lục Bảo nhướn mày.

- Còn gì nữa?

Lục Bảo biết là Vương của cậu nhận ra cậu đã biết gì đó, không dám giấu Vương cậu liền nói:

- Độc này con từng thấy qua.



Nghe tới đây ánh mắt những kẻ có mặt đều lần lượt thay đổi. Mỗi người đều suy tính trong lòng.

Lục Bảo cảm thấy khí tức xung quanh không đúng nhưng cậu cũng mặc kệ, lựa chọn tin tưởng Vương của cậu. Có Vương ở đây sợ gì không những kẻ có dị ý.

- Ba năm trước con từng theo quân đoàn đánh thuê đi kiếm Linh dược cho một tộc ở miền Nam. Tìm kiếm ở Ma lục hết hai tháng mà không tìm được gỉ cả cho nên trưởng đoàn đề nghị ra khu vực tự trị ở đảo hoang tìm kiếm.

Nói tới đây đã nhiều kẻ cau mày, Minh Hải cũng khẽ động, bởi hắn biết, khu tự trị hoang đảo là nơi nguy hiểm như nào. Đó không thuộc Tiên lục cũng chẳng thuộc Ma lục, là một khu vực nhỏ bé cách xa năm lục địa còn lại. Muốn đi ra đó thì cần có linh thú hệ bay cao cấp hoặc có pháp lực từ cấp tám trở lên. Nhưng đấy là chỉ ra được đó, còn có thể sống sót ở đó hay không thì lại khác.

Nơi ít người tới, nhưng những người đã tới và trở về đều biết rằng nơi đó vô vàn kỳ trân dị bảo, nhưng cũng vô số cạm bẫy vô hình. Có thể đến và trở về đếm trên đầu ngón tay. Cũng vì vậy nhiều năm như vậy cũng không ai đi tìm hiểu nó là nơi nào.

- Rồi sau đó thì sao?

Minh Hải lên tiếng hỏi Lục Bảo, cậu ấy lúc này mới tiếp lời:

- Bọn con đi mười người nhưng khi lên đảo chỉ còn lại năm người, con vốn dĩ nên chết nhưng bởi là người duy nhất hiểu về linh thảo cho nên được bảo hộ đến cuối cùng. Khi lên đảo thì qua ba ngày liền có một người trúng độc, mà độc y như Phong Vân Vương đang trúng. Người đó vì ăn nhầm một loại quả bọn con không biết tên mà trúng độc ấy.

- Rồi sao? Ngươi cứu được hắn không?

Một vị quan cận thần bên cạnh Phong Vân Vương lên tiếng nóng lòng hỏi. Lục Bảo liếc nhìn về sau trừng người đó một cái rồi lại hướng Vương của hắn tiếp lời.

- Vạn vận đều có tương sinh tương khắc, nghĩ tới đó cho nên bọn con quay lại vùng có cây độc kia tìm thiên địch của nó. Quả nhiên, nơi đó có hai loại cây duy nhất mọc tách biệt nhau. Cây chứa quả độc ở một bên, cây khắc tinh với nó ở bên còn lại. Cây có độc toàn thân màu đỏ, nhưng quả lại màu đen, cây trị độc toàn thân màu đen chỉ có hoa màu đỏ. Qua năm ngày thì con cũng chế ra được gải độc cho người kia.

- Rồi thứ giải độc đó ngươi có mang theo không?

Vị vừa hỏi là Thanh Tùng tiên tôn của Bach Hổ quốc. Một dáng vẻ thư sinh, mặc một thân quần áo xanh ngọc, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe, dù sao nghe vào cũng dễ chịu hơn vị Thái Sơn tiên tôn kia cho nên Lục Bảo cũng hướng hắn đáp lời.

- Một nơi sống chết không rõ như vậy, hơn thế ta trước kia là kiếm tiền chứ không ham muốn tìm tòi nghiên cứu, hà cớ gì đem mấy thứ không cần thiết theo. Dù sao thứ đó ở lục địa của ta cũng không có.

Nói xong hắn quay ngoắt đi không kịp nhìn biểu hiện vặn vẹo của Thanh Tùng tiên tôn. Điểm này thì Minh Hải thực sự thích ở Lục Bảo, chính là không sợ ai cả.

Phong Sơn lúc này mới lên tiếng, Ngài từ đầu luôn đứng cạnh Minh Hải, quay sang nhìn hắn:

- Vậy cũng là nói muốn cứu Phong vân Vương chúng ta cần phải tới đảo tự trị rồi!

- Ta thấy không cần vậy. Có lẽ đây chỉ là quỷ kế của hắn mà thôi.

Mạnh Thường tiên tôn như tên mãng phu mà chỉ về phía Minh Hải nói, bọn họ ngay từ đầu đều nghi ngờ mọi chuyện đều là kế của Ma tộc. Nay dụ bọn họ tới nơi nguy hiểm tùng trùng như thế e cũng là kế mượn dao giết người của chúng đi. Nếu đi theo bọn chúng chỉ sợ lành ít dữ nhiều chứ sao mà thoát nạn được.

Minh Hải lại nhướn mày, hắn cúi đầu cười lạnh:

- Ta thực ra cũng nhận ra là các người nghi ngờ ta, nhưng sao các ngươi không động não, ta có cần phải làm phức tạp vậy không?

Bị nói không có não, Mạnh Thường tức giận, hắn lập tức phát khí thị uy:

- Ngươi nói sao nói lại ta xem, một đám ma tộc lòng dạ rắn rết sao có thể không đề phòng. Ngươi đến đây e là cũng có dụng ý.

Những người khác đều yên lặng đứng xem, bọn họ dù sao cũng có đầu óc hơn tên mãng phu trước mắt. Cũng là chờ xem một màn này ai lợi ai thiệt để làm ngư ông.



Minh Hải tức giận nắm chặt tay, Lục Bảo đang đứng gần Phong Vân Vương cũng đổi hướng chạy lại bên cạnh Vương của hắn.

- Bổn tôn nói, nếu muốn diệt các ngươi ta liền một thân độc chiến, các ngươi căn bản không có cửa chống lại ta.

Nói xong, Minh Hải liền toát ra một cỗ khí tức mạnh mẽ, phàm là người tu luyện đều có thể cảm nhận được khí tức ấy. Người pháp lực yếu ớt liền bị dọa cho chân run rẩy, mà người đạt cấp độ Tiên Tôn thì cũng không tự chủ được mà gai sống lưng. Nhưng kẻ ngốc thường không thức thời, Mạnh Thường còn cho rằng chỉ cần hợp sức những người ở đây lại thì liền có thể đánh bại được Minh Hải. Cũng lại cho rằng cỗ khí tức kia cũng là trò bịp dọa người.

Nhưng Thái Sơn tiên tôn, thân là người Phong Vân quốc, cái gì cấp bách nhất lúc này ngài ấy biết. Gây nhau lúc này sợ rằng không kịp cứ Phong Vân Vương mà thôi. Ngài ta xuống nước giải hòa.

- Mạnh Thường tiên tôn bớt nóng giận, Ma Vương cũng đừng chấp nhất. Chuyện đó để sau liền làm rõ, hiện tại chúng ta nên bàn bạc lại cách đi đảo tự trị trước thì hơn.

"Chuyện để sau" cũng chính là nói hắn cũng cho rằng Minh Hải hắn có liên quan cho nên mới để làm rõ. Minh Hải liền phẩy tay một cái.

- Tiểu tử nhà ta đã cho các ngươi biết phương hướng giải quyết rồi, các ngươi tự mình đi tìm. Chuyện này chúng ta không muốn quản nữa. Các ngươi nếu tìm được bằng chứng thì tới tìm ta.

Nói rồi hắn lại quay sang Lục Bảo nói:

- Chúng ta đi.

Mà Phong Sơn lúc này mới nhanh hơn một bước dang tay ra chắn trước mặt Minh Hải.

Hành động này khiến Minh Hải vô cùng đau lòng, lẽ nào Phong Sơn nghi ngờ hắn. Hắn cười lạnh lẽo, cả thế giới có thể nghi ngờ hắn, chỉ riêng Phong Sơn không nên nghi ngờ hắn mới đúng. Hắn là vì Ngài ấy mà tới tại sao.. tại sao lại nghi ngờ hắn.

- Người.. cũng nghi ngờ ta?

Hắn nhìn Phong Sơn bằng ánh mắt đau lòng cùng thất vọng. Phong Sơn lại như lúc nãy, bỗng gợn sóng lòng.

Ngài ấy cũng vì cấp bách, sợ hắn bỏ đi mà một câu không nói đã hành động như vậy. Sau cùng ngài mới lên tiếng:

- Ta chỉ muốn nói, ta tin ngươi.

Nói xong không kịp nhìn biểu hiện từ kinh ngạc đến vui mừng của Minh Hải biến đổi phía sau, Phong Sơn đã tiến lên nói:

- Các vị tiên tôn, tuy không có chứng cứ, nhưng ta tin chắc chuyện này cùng Ma Vương không liên quan.

Mạnh Thường khó chịu, đem mâu thuẫn cũ suy diễn vấy bẩn lên Phong Sơn:

- Ta nói, tại đại hội Ma tộc khi trước ta đã nghi ngờ hai người có liên quan. Các vị tôn chủ xem, hôm nay đích thân Thanh Long tiên tôn lại đứng ra bảo vệ Ma Vương có phải hay không suy đoán của ta là đúng.

Phong Sơn vốn điềm đạm, mọi chuyện trước nay đều bình tĩnh xử lý, chỉ riêng hôm nay vì Minh Hải mà có chút nóng lòng cùng gấp gáp mà đáp lời.

- Huyền Vũ cũng Thanh Long khi trước có ân oán, nhưng đã hóa giải. Không nghĩ hôm nay Mạnh Thường tiên tôn lại dem chuyện này áp đặt lên Thanh Long quốc. Nếu suy diễn quá nhiều nó sẽ không còn là chuyện đơn giản nữa đâu. Ngài nên chú ý lời nói.

Mạnh Thường vốn thô kệch, nghe lời người khác nói hắn liền khó chịu, dù lời nói ra có nhẹ hay nặng thì qua tai hắn đều hóa thành thứ đòn công kích hết.

- Sẽ không phải Phong Sơn tiên tôn bao biện cho cùng đó chứ, chuyện trước mắt ai cũng thấy có phần hoài nghi.



Những kẻ có mặt cũng vì vậy mà to nhỏ, Phong Sơn liền đường hoàng nói.

- Ở Ma Cung tuy chỉ gặp vài lần, nhưng ta tin vào con mắt nhìn người của ta, Ma Vương sẽ không làm chuyện ném đá dấu tay ấy.

Minh Hải phía sau thấy công kích chuyển hướng về Phong Sơn, tức giận khi nãy mới dẹp xuống lại bùng lên. Hắn phẩy tay một cái, phượng hoàng từ trong ngọc bội liền bay ra, nhận một chỉ thị của hắn liền rống to một tiếng. Trời đất như chao đảo, vạn thú từ xa cũng khiếp sợ kêu gào.

- Ta nói ta nếu muốn diệt một nước liền có thể làm, ta không cần thiết dùng thủ đoạn nhỏ này ra tay.

Nói xong, liền sau đó hắn phất tay lên chém xuống. Ngọn núi từ cách xa nghìn dặm liền nổ tung tan tành.

Những người có mặt liền khiếp sợ, đây được gọi là chứng minh bằng thực lực. Một người đã mạnh như vậy, vậy mà còn có linh thú cấp bậc thú vương, nghe nói còn một cổ thú lập địa nữa. Nếu nói vậy thì thực lời Ma Vương nói có phần có lý.

Thái Sơn tiên tôn liền lên tiếng.

- Là chúng ta nghi thần nghi quỷ, mong Ma Vương có thể hiểu, đệ tử của ngươi cũng nói rồi, đó là thứ độc lạ. Chúng ta lật tung Tiên Lục lên rồi đều không thấy, trùng hợp người biết tới nó lại là người của Ma Vương cho nên không tránh được hoài nghi người. Ta thay mặt các bị Tiên đạo ở đây xin lỗi người một tiếng!

Lời xin lỗi không hề chân thành, Minh Hải cũng khó lòng chấp nhận. Nhưng lúc đó Phong Sơn lại nói.

- Người nên xin lỗi phải xin lỗi mới đúng.

Mọi người đều đem ngạc nhiên thể hiện trên mặt. Phong Sơn tiên tôn vốn không phải người so đo như thế, nhưng hôm nay lại hết lần này lần khác lên tiếng thay cho Ma Vương, cũng quá quỷ dị đi.

Mạnh Thường tiên tôn thì túc giận đùng đùng, nhưng hắn cũng là kẻ tu luyện đương nhiên biết thực lực kia quá kinh người. Hắn cũng chỉ đành hướng Minh Hải xin lỗi.

- Ma Vương, thực xin lỗi. Ta là kẻ lỗ mãng cho nên suy nghĩ có chút bồng bột.

Minh Hải tâm trạng vì một câu của Phong Sơn mà như nở hoa, mặc kệ người khác nghi ngờ hắn, chỉ cần Ngài ấy tin tưởng hắn, vậy là đủ. Bởi vì hắn vui vẻ, cho nên cũng dễ tính thêm đôi chút.

- Ta nói người dù sao cũng mang danh tiên tôn, nên điềm đạm thì phải điềm đạm, nên hiểu nghĩa thì phải động não. Đừng lúc nào cũng đem cái đầu nóng đi gây họa khắp nơi.

Mạnh thường cắn răng, hắn đem cục tức này nhuốt xuống. Chờ khi tới đảo tự trị liền tìm thời cơ ra tay. Hắn nghĩ quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Chỉ không biết, bản thân lại không phải là quân tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK