Hai người Tiên Y và Phi Long căn bản chống đỡ không quá ba hiệp, đó là còn nhờ Tiên Y dùng đan dược cấp tốc tăng tiên lực lên rồi. Cuối cùng hai người bị đánh bay ra ngoài, hộc cả máu tươi.
Nhị trưởng lão liền dùng thuật ngự kiếm, đem những vật sắc nhọn trong phòng biến thành những mũi giáo hướng về phía Thánh chủ đang ngồi mà phóng tới. Minh Hải nãy giờ trốn ở một góc thấy vậy liền lao ra. Hắn một thân phàm thể không chút tiên lực thì có thể làm gì. Hắn đem thân ra làm bia đỡ chắn trước mặt Thánh chủ một bước không lùi.
Hàng trăm mũi giáo sắc nhọn cắt vào người hắn, xuyên qua da thị hắn, đâm nát tim gan hắn. Trước khi chết, hắn chỉ kịp quay đầu lại nhìn Thánh chủ một cái rồi liền ngã ra, một câu cũng câu thể trăn trối.
Vừa hay lúc đó, Thánh chủ đã hấp thu xong tiên đan. Ngài phẩy tay một cái, một cơn gió khẽ đưa thi thể của Minh Hải bay vào phòng bên trong đồng thời xóa tan hết mọi mũi giáo trên người còn trả cho hắn một thân lành lặn.
Tiên tử thấy vậy liền điên cuồng chỉ tay về phía Thánh chủ hét lớn:
- Ngươi lừa ta, ngươi có thể đem hắn lành lặn trở lại tại sao không chịu giúp ta.
- Chỉ có thân xác lành lặn, còn hắn mãi mãi không cứu được nữa rồi.
- Ta không tin, ta không tin..
Một màn đối thoại này những kẻ kia căn bản nghe không hiểu. Bọn hắn hoàn toàn không biết việc Tiên Tử muốn cứu tình lang. Nhưng tình thế lúc này cũng không tiện dò hỏi. Liều chết xông tới, quyết một phen sinh tử lúc này.
Thánh chủ giải được độc, lại luyện hóa thêm được một tầng pháp lực liền những kẻ trước mắt không phải đối thủ.
Ngài đem ngự thủy ngự thành một con rồng quấn quanh Tiên Tử giam cầm nàng trong đó.
Lại ngự hỏa đem những kẻ pháp lực yếu kém, những tên tay sai kia hoảng loạn giam lại ở ngoài sân.
Cuối cùng chỉ còn lại Nhị trưởng lão, Ngài liền đem thuật ngự kiếm trả lại cho hắn. Hắn chạy tới đâu kiếm bay tới đó, hắn dùng mọi thật phòng ngự đều không chống nổi một chiêu này. Cuối cùng hắn bị Thánh chủ ngự kiếm bay theo đưa hắn tới sân Đại Điện ghim hắn lên trụ trấn thiên địa ngay giữa sân.
Rất nhanh sau đó, những vị trưởng lão còn lại liền có mặt đông đủ, mọi người cùng nhau đem những kẻ phản đồ ra phán quyết.
Tiên Y, Phi Long đã được đệ tử Tiên Y đem về Dược cốc chữa trị. Còn Minh Hải, hắn được họ đem vào đặt tại một chiếc quan tài băng ngàn năm rồi đưa đến Đại Điện.
Thánh chủ ngự kiếm bay giữa không trung nhìn Nhị trưởng lão đang bị ghin trên trụ. Ngài chắp một tay sau lưng, gió thổi tóc áo bay phiêu dật. Nét mặt quanh năm không đổi của Ngài nay lại có phần giận giữ. Giữa trời và đất ngài lên tiếng phán quyết những kẻ phản đồ kia.
- Nhị trưởng lão, thân làm trưởng lão lại luyện tới Tiên Tôn cảnh nhưng lại chấp mê bất ngộ, ham hư vinh quyền lực. Nay phạt treo mình trên núi Nam Sơn ngàn năm để cảnh tỉnh.
Núi Nam Sơn chính là ngọn núi tử của người tu tiên, bởi lẽ nó hoàn toàn không có linh khí, người tu tiên ở đó chỉ có thể tiêu hao linh khí rồi mất dần linh lực mà thôi. Hình phạt này còn hơn cả chết. Bởi nó khiến thành quả tu luyện bao năm mất dần mất mòn cuối cùng cạn sạch. Kết quả cũng vẫn là chết đi nhưng mà nó khác nào lăng trì của nhân giới.
Mọi người đều đổ một tầng mồ hôi lạnh, không thể trách Thánh chủ tàn nhẫn, bởi đây vốn là môn quy đời đời cho kẻ phản nghịch sát hại đồng môn.
- Bách Hoa Tiên Tử vì tình cảm cá nhân sinh lòng bất chính, hại người hại mình khiến Tiên môn trên dưới không yên. Phạt nhận chín đạo lôi kiếp đẩy xuống nhân giới từ nay vĩnh viễn không được lên Hoàng Đạo dù chỉ một bước.
Chín đạo lôi kiếp vốn là lôi trận phi tiên, người tu tiên như họ cũng phải tu tới Tiên Tôn như Thánh chủ mới có thể chịu được chín đạo kia nhưng cũng một phen nguy khốn. Bách hoa Tiên tử lại chỉ là Tiên nhân cảnh thượng kỳ, làm sao có thể chịu hết chín đạo mà toàn thân. Chỉ sợ rằng cũng sẽ thành một thân tàn phế rồi.
- Những vị trưởng lão và tiên nhân còn lại, nghe lời xúi giục, không phân phải trái trắng đen liền hùa theo làm bậy, nay phạt năm đạo lôi kiếp trở về các ăn năn hối lỗi.
Những người này nhìn thấy có đường sống liền vội vàng quỳ xuống tạ ơn. Những người này tâm loạn cũng chưa làm chuyện gì quá đáng, có thể tha liền tha, dù sao cũng là lúc còn cần dùng người.
Bản án đưa ra, lập tức thi hành.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Thánh chủ phất tay một cái Nhị trưởng lão liền bị di dời tới núi Nam Sơn.
Bách hoa tiên tử bị lôi tới trước cửa Đại điện chờ thiên lôi giáng xuống. Chịu đủ chín đạo thiên lôi liền pháp lực tiêu tan, một thân thương tích được kéo trở lại đại điện. Những kẻ khác chịu phạt xong liền cuốn hết về sợ ở lại thêm Thánh chủ liền đổi ý.
Thánh chủ phất tay thêm một cái thi triển Phục hình pháp đem những vết thương rách của Tiên tử chữa lành. Sau đó liền bước xuống gần nàng mà nói.
- Ta nói với muội rồi, Phục hình pháp thực sự chỉ cứu được cật vô tri. Muội xem, vết thương hở có thể lành lại rồi, nhưng pháo lực muội đâu quay lại đâu? Ta không phải không muốn giúp, là không thể giúp.
Một tia hy vọng sống của nàng ta liền ở lúc này mà tan biến, nàng vốn chỉ vì muốn cứu tình lang mà chống cự tới bây giờ. Nhưng mà, mọi thứ lại là cố gắng vô nghĩa. Đã vậy thì nàng còn cần gì lưu luyến thế gian nữa.
Nàng đứng đậy, vừa khóc vừa cười, miệng lầm bẩm:
- Kha ca, ta đến với chàng đây.
Nhìn dáng vẻ điên dại ấy mà người ta không khỏi thương cảm cho một Tiên Tử được ca tụng nhất đại lục. Xinh đẹp dịu dàng lương thiện nay chỉ còn là người phụ nữ điên.
Hôm sau mọi người liền truyền tới một tin, Bách Hoa các đã cháy rụi, họ tìm tháy hai xác người còn nắm tay nhau.
Thánh chủ cho an táng họ dưới gốc mai trên đỉnh núi Uyên ương coi như tác thành cho một mối duyên dang dở.
Còn về phần Minh Hải, hắn chết thật rồi. Thánh chủ đem thi thể hắn hỏa thiêu trong linh hỏa. Ngài nhìn thi thể hắn từ từ tan biến đi liền có một cỗ đau lòng.
- Là ta khiến ngươi lên núi Hoàng Đạo nhưng lại chẳng bảo vệ được ngươi, để ngươi chịu thiệt thòi như thế. Nếu có kiếp sau, ta thực sự sẽ thu nhận ngươi ngay từ đầu.
Đợi khi thi thể hắn tan hết vào không trung mọi ký ức về hắn liền tan biến sạch. Đây chính là pháp của linh hỏa. Con người khi chết đi vốn cần có thời gian để thi thể ở nhân giới tiêu tan thì mới có thể đầu thai chuyển kiếp. Nếu không khi chuyển kiếp sẽ chẳng thể làm người. Nhưng nếu dùng linh hỏa thì khác. Đốt một đốt liền có thể xóa sạch mọi thứ ở kiếp này của hắn, cả thân xác, cả ký ức hắn từng xuất hiện trên đời. Vì vậy mà bỗng nhiên hắn không còn trong ký ức của bất kỳ ai nữa.
Đốt xong linh hỏa kia thì Thánh chủ cũng liền ho ra ngụm máu đỏ. Lửa này đốt bằng linh lực của tiên nhân, đồng nghĩ hao tổn tiên khí. Thánh chủ dùng trăm năm công lực đốt thi thể cho hắn khiến bản thân liền hạ xuống Tiên Tôn hạ kỳ rồi rơi vào hôn mê.
Hôm sau khi tỉnh lại, tóc ngài lại bạc đi một nửa. Tiên Y liền giúp ngài xem mạch, lão lại dùng sợ linh lực dò xét một phen. Lão nhăn mặt nhăn mày:
- Thánh chủ vì trận chiến kia mà hao tổn linh lực, thương tổn linh căn. Một mạch bị hạ từ thượng kỳ xuống hạ kỳ. Nếu người khác có lẽ đã mất mạng, nhưng ngài lại chỉ khiến thân thể suy yếu như này cũng coi như là may mắn. Nếu ta có thể điều chế đan dược cho ngài thì ngài sẽ nhanh bình phục hơn. Nhưng bởi trận chiến hôm trước khiến lão bị thương không nhẹ, chúng đệ tử lại chưa đạt cảnh giới có thể luyện loại đan này, nên đành để Thánh chủ chờ thêm vậy.
- Sư thúc cứ từ từ dưỡng thương, ta không sao.
Lão lúc định quay ra thì lại chợt có điều chưa thông suốt, nên quay lại hỏi Thánh chủ:
- Nhưng ta nhớ, khi ta tới đưa đan dược người đã hấp thụ xong còn tăng công lực mà. Tại sao lại thành như vậy nhỉ?
Thánh chủ cũng lắc đầu không hiểu, Ngài cũng không nhớ đã bị thương như nào.
Đợi khi lão đi rồi, Thánh chủ mới hỏi Phi Long:
- Có phải chỗ chúng ta từng có một tạp vụ không?
Phi Long ngẩn người, hắn thực sự nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Sư phụ, không có, trước nay chỉ có con hầu hạ người.
Thánh chủ gật gật đầu, vậy ư, tại sao Ngài lại cứ nghĩ đã có ai đó từng ở đây..