• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được nha, Chủy Vương cậu còn có bản lãnh như vậy.” Lâu Thành trêu chọc một câu.

Thái Tông Minh cười nói: “Không phải tôi lợi hại, thật sự là bọn họ bình thường ăn mặc quá, ặc, quá mức chó độc thân, bao gồm cậu.”

Liếc hắn, Lâu Thành lại quay đầu nhìn bên trong ký túc xá bận rộn, hạ giọng nói với Thái Tông Minh:

“Tình Thánh, cậu nói người nọ có phải có chút võ công liền muốn sính cái dũng của huyết khí hay không.”

“Đúng vậy, vi phạm lệnh cấm dùng võ.” Thái Tông Minh chợt nghiêng đầu đánh giá cao thấp Lâu Thành, giả bộ hoảng sợ, “Chanh Tử, cậu sẽ không muốn, muốn thực tiễn câu khẩu hiệu kia chứ? Vậy thực sự sẽ ngồi tù đấy!”

“Nghĩ cái gì vậy!” Lâu Thành cười mắng một câu, “Ý tứ của tôi là, trước kia thời điểm không có quyền cước công phu gì, nếu cùng Nghiêm Chiêu Kha ra ngoài hẹn hò nhóm, tôi khẳng định hy vọng một đường bình an, đừng gặp được xe đen, đừng gặp được lưu manh, đừng gặp thổ địa khu, tóm lại, thuận thuận lợi lợi, không hề khúc chiết, mà bây giờ, tôi thế mà có chút chờ mong buổi chiều gặp được lưu manh, gặp được bọn con ông cháu cha không có đầu óc gì, sau đó tôi liền có thể anh hùng cứu mỹ nhân.”

Thái Tông Minh chưa phản bác, chỉ là bình tĩnh trả lại một câu:

“Tỉnh lại đi, nữ thần của cậu so với cậu lợi hại hơn nhiều, hơn nữa còn có lão Khâu nghiệp dư lục phẩm này, còn có tôi với Quách Thanh, anh hùng cứu mỹ nhân nào đến lượt cậu?”

“Cũng đúng...” Khóe miệng Lâu Thành giật giật.

Được rồi, không có cách nào làm theo bài cả...

***

Nhìn Triệu Cường thay xong quần áo, cầm gôm xịt tóc đi phòng rửa mặt, Lâu Thành đột nhiên có vài phần khẩn trương, không bình tâm tĩnh khí, không kiêu không vội giống lúc luyện võ.

“Chủy Vương, Tình Thánh, tôi mặc quần áo gì tương đối tốt?” Hắn không ngại học hỏi kẻ dưới.

Thái Tông Minh khoanh hai tay trước ngực, đắc ý: “Biết hỏi tôi rồi à? Có bản lãnh thì mặc bộ quần áo võ đạo này của cậu đi?”

Không đợi Lâu Thành đưa tay bóp chết mình, hắn tiếp tục nói: “Buổi chiều cần chèo thuyền cần vận động, quần bò hoặc là quần đùi rộng đều tương đối thích hợp, giống A Cường, chiến sĩ thi đua cùng lão Khâu loại đã không có diện mạo lại không có khí chất gì này, tốt nhất mặc quần áo nhạt màu, ít nhất nhìn qua sạch sẽ cùng có tinh thần, cậu vốn xấp xỉ với bọn họ, nhưng gần đây có phải uống nhầm thuốc hay không, luyện võ luyện tới tẩu hỏa nhập ma, trở nên bộ người dạng chó, thêm chút thâm trầm, có thể kiếm chút quần áo tối màu, ừm, cứ mặc bộ quần áo trong rộng rãi màu đen kia của cậu, bên ngoài phối với áo jacket da ngắn kia, bộ màu rám nắng đó, tương đối có tinh thần, này này này, quần áo trong không cần sơ vin, jacket da cũng tốt nhất đừng kéo lên, trông già.”

Dựa theo bạn học Tiểu Minh chỉ đạo, Lâu Thành thay xong quần áo, soi gương, vẫn là rất không tệ, thực có vài phần cảm giác trầm tĩnh, nhưng lại không mất tinh thần phấn chấn của sinh viên, về phần Triệu Cường, Khâu Chí Cao và Trương Kính Nghiệp, tuy đều là lấy sạch sẽ tinh thần làm nguyên tắc cơ bản, nhưng Thái Tông Minh cố ý có chọn lựa, làm khác nhau, miễn cho ra ngoài còn tưởng là trang phục tập thể ký túc xá hoặc là quần áo lao động, thiếu độ phân biệt.

Chuẩn bị đâu vào đấy, mấy người có chút hưng phấn lại có chút thấp thỏm theo Thái Tông Minh rời phòng ngủ, tới địa điểm chạm mặt hẹn sẵn.

“Chủy Vương, chút nữa nên làm thế nào?” Đi vội hai bước, sóng vai với Thái Tông Minh, Lâu Thành thấp giọng hỏi.

Thái Tông Minh cười ha ha nói: “Cởi mở chút, rộng rãi chút, nam nhân không thể sợ hãi rụt rè, hơn nữa nữ thần của cậu và người khác của phòng ngủ Quách Thanh bọn họ đều không quen biết, cùng bọn tôi càng thêm không quen, ở dưới loại hoàn cảnh lạ lẫm này, cô ấy thiên nhiên sẽ thân gần cùng ỷ lại người quen. Tâm tư của Quách Thanh ở trên người lão Khâu, cơ hội của cậu tới rồi, lớn mật dựa vào gần, nói chuyện với cô ấy, kéo đề tài, tựa như bình thường QQ nói chuyện phiếm, cô ấy sẽ chỉ cao hứng sẽ không lạnh nhạt, chi tiết cụ thể, cái này không có cách nào chỉ đạo, xem bản thân cậu phát huy, nhớ kỹ cởi mở hào sảng nguyên tắc chung này là được.”

“Giống nói chuyện phiếm trên QQ? Tôi à, cảm giác không dùng gói biểu cảm cũng không biết nói chuyện phiếm...” Lâu Thành khẽ hít vào một hơi.

“Ặc, vậy nhớ một nguyên tắc, lúc không biết nên trả lời như thế nào, liền lấy chọc cười cô ấy làm mục đích, nam sinh hài hước chút thì không tệ, nhưng tuyệt đối không thể thấp kém thô tục, ít nhất ở trước khi các cậu rất thân mật đừng như vậy.” Thái Tông Minh vỗ vỗ bả vai Lâu Thành, “Thản nhiên một chút, thoải mái một chút, dù sao tôi cũng không coi trọng cậu gì cả, thất bại cũng không sao cả, coi như tăng thêm chút kinh nghiệm.”

Lâu Thành khinh bỉ nhìn hắn một cái, bị hắn dìm như vậy, sự khẩn trương ở đáy lòng trái lại rút đi không ít.

Địa điểm hai bên hẹn gặp mặt ở cạnh cổng phía đông trường học, đợi khoảng mười phút, liền thấy năm nữ hài tử thướt tha tới đây, mà Lâu Thành liếc một cái liền phát hiện Nghiêm Chiêu Kha, hoàn toàn không nhìn nữ sinh khác.

Bởi vì muốn đi chèo thuyền, cô không mặc váy, mà là một cái quần bò nhạt màu vừa người, chân xỏ một đôi giày nhỏ màu trắng, thân trên mặc cái áo thun màu trắng, hoa văn đồ án trước ngực thoáng được khảm miếng lấp lánh, bên ngoài thì khoác áo khoác nhỏ màu xanh lục nhạt, tóc buông, không để lọn tóc che trán, trong sự thanh tú linh động lộ ra vài phần thanh thuần sạch sẽ.

“Có gan lộ trán đều là mỹ nữ thật sự.” Thái Tông Minh cười nhẹ một tiếng.

Triệu Cường, Khâu Chí Cao và Trương Kính Nghiệp cũng liếc một cái thấy được Nghiêm Chiêu Kha, cô vô luận đi ở nơi nào cũng là tiêu điểm của mọi người.

Bọn họ khẽ há hốc miệng, kinh ngạc nhìn về phía Lâu Thành, tuy lúc trước đã biết lần hẹn hò nhóm này có bạn học cũ của Lâu Thành tham gia, nhưng ai có thể ngờ được sẽ là bạn học cũ như vậy?

Ở bên cạnh cô, Trang Tiểu Quân đám người mình thấy rất ưa nhìn rất đẹp hoàn toàn ảm đạm thất sắc.

“Chanh Tử...” Triệu Cường hô một tiếng.

“A?” Lâu Thành mờ mịt nhìn hắn.

Triệu Cường vô cùng đau đớn nói: “Tôi coi như hiểu rồi, chó không sủa mới cắn người, cậu nói tôi phản bội cách mạng, cậu mới là đại phản đồ thật sự!”

Lời này vừa ra, nhất thời đưa tới đám người Thái Tông Minh cười vang, Lâu Thành nhịn không được đỏ bừng mặt.

Năm vị nữ sinh đi đến gần, Lâu Thành yên lặng niệm ba câu:

“Hào sảng một chút, cởi mở một chút, lớn mật một chút!”

Trong mặc niệm, hắn sải bước, nghênh đón, dùng mỉm cười lặp đi lặp lại luyện tập nói với Nghiêm Chiêu Kha: “Mình còn tưởng nữ sinh đều sẽ muộn vài phút, không ngờ được các cậu còn sớm, may mà bọn mình tới sớm.”

Nghiêm Chiêu Kha hiển nhiên không xấu hổ, ngược lại bởi vì người quen có vài phần thả lỏng, chỉ chỉ Quách Thanh bên cạnh, hé miệng cười nói: “Ai bảo A Thanh luôn luôn hấp tấp vội vàng, kéo bọn mình tới đây, cô ấy vì lần hẹn hò nhóm này, giữa trưa còn từng chuyên môn tắm.”

Lời này vừa ra, mấy nữ sinh bên cạnh đều cười trộm, một vị nữ hài tử hơi thấp càng phụ họa nói: “Đúng vậy, đúng vậy, chuyên môn gội đầu đó là đặc biệt coi trọng.”

Quách Thanh tính tình thẳng nữa, lúc này cũng có chút xấu hổ, vội giới thiệu cho Lâu Thành: “Đây là Trang Tiểu Quân, con nhỏ kia là Phan Tuyết, đây là Du Phương Phương.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK