“Nhìn qua rất bình thường.” Vị nam tử trung niên đội nón da này lắc lắc đầu.
Lão Trịnh cười ha ha nói: “Là lừa là ngựa chờ chút là biết, ông cứ chờ xem!”
Đôi tiểu tình lữ kia cũng đã gặp vấn đề tương tự, bị bạn học yêu cầu chỉ ra cao thủ Lâu Thành bọn họ nhắc tới.
Bọn họ nhìn xung quanh, chưa thể tìm kiếm được bóng dáng ông chú áo jacket da, đối diện lẫn nhau, đều là đầy mắt mờ mịt, chúng ta cũng chưa từng xem Lâu Thành thi đấu, quỷ biết hắn bộ dáng thế nào!
Nghĩ chút, cô nương ngại ngùng ra vẻ thần bí nói: “Trận đấu bắt đầu các cậu sẽ biết.”
Đến lúc đó Lâu Thành hẳn là có thể chiếm thượng phong nhỉ?
Trận đấu thứ chín dùng bảy phút quyết ra thắng bại, nhường ra sân bãi, trọng tài nắm chặt thời gian thở hổn hển, cất cao giọng nói:
“Trận đấu thứ mười, Kim Đào với Lâu Thành!”
Đám người lão Trịnh Hòa tiểu tình lữ lúc này điều chỉnh tư thế ngồi, Lưu Ứng Long đám đệ tử võ quán Bạch Viên cũng thu hồi ánh mắt xem trận đấu khác, chuyên tâm nhìn chăm chú vào lôi đài thứ hai.
Lâu Thành mang áo khoác, vật phẩm tùy thân cùng thẻ số giao cho giám sát, vượt đường màu trắng, tiến vào sân, đứng ở bên trái trọng tài, cùng “Nhất Quyền Vô Địch” Kim Đào cách hai mét nhìn nhau.
Trên khán đài, “Con Đường Lôi Đài” ở trong bài viết trực tiếp phát ra nội dung mới: “Trận đấu sắp bắt đầu, Tiểu Quyền so với đối thủ càng có phong phạm cao thủ hơn!”
Làm xong, hắn chụp tấm ảnh, sau khi kèm theo nội dung này, đưa tới các bạn diễn đàn bình luận, có nói Tiểu Quyền bề ngoài thật không tệ, có người cổ vũ cho bạn diễn đàn, có người bình đầu luận chân đối với Lâu Thành, cho rằng nhìn không ra lợi hại.
Trong lôi đài, bốn ánh mắt va chạm, Kim Đào đột nhiên cười:
“Nói thực, sáng nay xác định đối thủ, sau khi kiếm được tư liệu của cậu, tôi là rất vui vẻ rất hưng phấn, hai trận đấu trước, đối thủ của tôi đều yếu ớt, chỉ có hiệu quả làm nóng người, điều này trái với ước nguyện ban đầu đến rèn luyện bản thân của tôi, hy vọng cậu đừng khiến tôi thất vọng.”
Hắn nói đầy tự tin, tựa như muốn từ trên tinh khí thần ép ngã Lâu Thành.
Bên tai Lâu Thành quanh quẩn thanh âm mềm mại trong veo của Nghiêm Chiêu Kha, trong lòng tràn ngập lực lượng, ánh mắt không sợ hãi gì cả, mỉm cười nói:
“Hy vọng anh cũng đừng khiến tôi thất vọng.”
Nói xong, mặc kệ Kim Đào khơi mào đề tài như thế nào nữa, hắn đều lặng lẽ mà chống đỡ, trong đầu hiện lên từng hình ảnh trận đấu Hổ Hình, Hùng Hình, Pháo Quyền cùng Thương Chỉ, lại rất nhanh lắng đọng lại, hình thành quyết đoán cuối cùng.
Nếu “Nhất Quyền Vô Địch” muốn “lấy bản thân làm chủ” chiến đấu, để mình không thể đặt ra lộ số trước, vậy bản thân cũng “Lấy ta làm chủ”, lấy công thay thủ!
“Lấy công thay thủ” không phải Lâu Thành tâm huyết dâng trào, mà là kết quả tổng hợp suy tính các mặt, mình kinh nghiệm thực chiến còn thiếu, hơn nữa cùng nghiệp dư nhất phẩm vẫn có chênh lệch nhất định, nếu chỉ phòng thủ, rất dễ dàng bị làm cho luống cuống tay chân, biện pháp tốt nhất chính là lấy “Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích” áp chế đối phương, để hắn không rảnh tay chân phản kích, hình thành cục diện giằng co, mà thời gian trận đấu kéo dài càng dài, đối với mình càng có lợi!
Mười phút sau, đánh không chết hắn cũng phải mệt chết hắn!
Tâm ý vừa ổn định, Lâu Thành tự nhiên ôm nguyên, tâm hải ý niệm như nước đóng băng, bước là nhập tĩnh bước là chiếu rọi bốn phía, “nghe” gió thổi cỏ lay cùng thân thể đối thủ biến hóa.
Đây là ứng dụng chiến đấu của “cọc Ngưng Thủy”, lại kết hợp khả năng nhập tĩnh của bản thân, gần như có cảm thụ vi diệu nguyên thần xuất khiếu lấy thái độ ở cao hướng xuống nhìn xuống từng chi tiết một chung quanh.
Không có hai ngày chiến đấu trước đó, chưa có tích lũy xem mấy chục trận đấu này, không có hôm qua ở trên “Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích” nước chảy thành sông đột phá, mình rất khó làm được một bước này!
Trọng tài nhìn đồng hồ, giơ tay phải, vung mạnh xuống:
“Bắt đầu!”
Hắn vừa dứt lời, “Nhất Quyền Vô Địch” Kim Đào thịch thịch vài bước đã lao về phía Lâu Thành, khí thế hừng hực, hung uy lẫm liệt, như là một con mãnh hổ xuống khỏi núi rừng, căn bản không cho Lâu Thành cơ hội né tránh
Khoảng cách rút ngắn lại, thân thể Kim Đào hơi dừng, gần như có ảo giác bành trướng, che tầm mắt Lâu Thành. Tay phải hắn nâng lên, như búa nện xuống một phát, như cào như quạt, kích lên tiếng gió kịch liệt.
Rống!
Hổ gầm gió nổi, bách thú lui tránh!
Thấy Kim Đào thế tới rào rạt, Lâu Thành không dám chậm trễ, trong đầu hiện lên hình ảnh cuồng phong bão tuyết cơn lạnh ập vào người, tọa khóa trầm khí, hai tay thành chưởng, giống như những tinh thể băng tuyết, đẩy ra ngoài, ở mặt bên kịp thời đỡ cổ tay Kim Đào, chặn một cú đấm bổ này.
Hắn khẽ lắc cánh tay, cảm giác được bản thân cùng đối phương tồn tại chênh lệch trên lực lượng.
Phành!
Nắm tay bổ xuống của Kim Đào đột nhiên bắn ra ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út cùng ngón út, “bắn” về phía khuôn mặt Lâu Thành, tựa như động vật họ nhà mèo lộ ra móng vuốt sắc bén, hơn nữa, chúng nó còn phát ra tiếng rít bén nhọn, giống như viên đạn bay khỏi nòng súng, nếu là bắn trúng, trên mặt Lâu Thành tất nhiên xuất hiện lỗ máu, trọng tài cũng không ngăn cản được!
Thương Chỉ! Búng ngón tay như súng bắn!
Cũng may Lâu Thành trước đó từng xem video Hổ Hình cùng Thương Chỉ chiến đấu, đối với chúng nó kết hợp cùng trên mặt đối thủ bị thương ký ức hãy còn mới mẻ, hai tay vừa đỡ được đấm bổ, thuận thế liền hướng bên cạnh bước đi, vừa dính là đi ngay!
Phành! Thương Chỉ đánh hụt, Lâu Thành “bơi” đến bên cạnh “Nhất Quyền Vô Địch” Kim Đào, phần eo trầm xuống, bàn tay phải đánh ra, trong đầu là cảnh tượng tuyết trắng đầy trời rét buốt khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, một luồng kình lực ngậm mà không phun, như sáng như tối.
Trừ tuyết lở, trí mạng nhất bên trong bão gió tuyết là rét lạnh không có thực chất!
Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích “thế” thứ hai, Hàn Ý Nhập Cốt!
Một chưởng đánh ra, Lâu Thành tâm hải vẫn như cũ thành băng, vẫn duy trì trạng thái nửa nhập tĩnh nửa chiếu rọi bốn phía, lúc này, hắn sâu sắc phát hiện cơ bắp đùi trái Kim Đào bắn ra, khẽ động mặt quần.
Cái này... Lâu Thành không kịp nghĩ kỹ, tuân theo trực giác, chợt điều chỉnh cơ bắp, rất nhanh kéo về trọng tâm, mang kình lực ngậm mà chưa phun một lần nữa tụ tập.
Một tia chớp bổ vào trong quan tưởng của hắn, nháy mắt kích lên ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Cùng lúc đó, chân trái Kim Đào đã không có dấu hiệu đá nghiêng ra, tiếng vang thanh thúy, vừa nhanh vừa chuẩn vừa ác, đá thẳng ngực bụng Lâu Thành, tựa như cái đuôi mãnh hổ hóa thành roi thép!
Một cước này nếu là đá trúng, Lâu Thành cho dù không bị thương nặng, cũng sẽ không còn sức đánh tiếp nữa!
“Hổ Hình”, mãnh hổ quét đuôi!
“Cọc Điện Hỏa” vừa dựng, thân thể Lâu Thành dâng trào dòng chảy nóng bỏng, vào hết bàn tay phải, gào thét bổ xuống, suýt soát đỡ chặn một cú đá móc tim này của Kim Đào.
Chưởng cước va chạm, thân thể Lâu Thành loạng choạng lần nữa, cọc Điện Hỏa bùng nổ cũng thiếu chút nữa chưa triệt tiêu được một cú đá nhanh chóng mãnh liệt này, trong lòng không khỏi thầm khen một tiếng, không hổ là Hổ Hình giở trò, mà tâm hồ hắn ngưng thủy thành băng đã thông qua cơ bắp tiếp xúc cùng lỗ chân lông “chiếu rọi” ra kình lực biến hóa đại khái trên đùi Kim Đào.