Từng tiếng hò hét theo đó bùng nổ, có loại cảm giác nhét đầy toàn bộ võ đạo quán, Trần Trường Hoa lảo đảo đứng lên, đầu vẫn choáng váng, nhưng trong mắt đầy kích động cùng ý mừng.
Ta có thể làm được!
Ta vẫn có thể tiếp nhận hoan hô!
Ta là xã trưởng võ đạo xã đại học Tùng Thành!
“Cái này có thể chấn động não không?” Lâu Thành sờ sờ cái trán mình.
Thi đấu võ đạo không phải biểu diễn, đủ tàn khốc, hàng năm đều có chuyện bất ngờ thương tật tàn phế cùng chết trận xảy ra.
Thi lão đầu đứng ở bên cạnh hắn, thảnh thơi nói: “Sẽ, chỉ là không quá nghiêm trọng mà thôi, lên lôi đài, thì đừng đi nghĩ chuyện có thể bị thương hay không có thể chết hay không, những thứ này giao cho trọng tài đến suy tính.”
Lâu Thành hít một hơi thật sâu, không nói thêm nữa, mình vẫn là quá mang khí chất học sinh rồi.
Chỗ ngồi của học viện Quan Nam là một mảng tĩnh mịch, huấn luyện viên Cổ Chấn cùng xã trưởng Cổ Nhạc đều trầm mặc ngắn ngủi.
Chỉ còn lại có tuyển thủ cuối cùng, mà con đại tinh tinh của đối phương thoạt nhìn tựa như còn rất thừa sức...
“Quý Lan, thừa dịp hắn có chút chấn động não, sau khi đi lên du đấu là trên hết, làm hắn càng thêm váng đầu hoa mắt, bắt lấy cơ hội một đòn quyết định.” Cổ Chấn nhìn về phía nữ sinh bên cạnh.
Quý Lan là nữ hài tử tóc cực ngắn cực mỏng, tràn đầy khí chất nam tử, cô hơi hé môi, rời khỏi chỗ ngồi, bước lên bậc đá, Phí Tam Lập thất tha thất thểu đi xuống, trong mắt giống như có một vòng lại một vòng đường nét hỗn loạn.
Tiến vào lôi đài, Quý Lan bước lướt tới gần, một cú đá chân, vừa bị Trần Trường Hoa ngăn trở, lập tức dựa thế lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách, bảo trì bộ pháp, nàng tựa như càng am hiểu trên đùi công phu.
Đá nghiêng, đá thấp, đá xoay, bóng người cô thoăn thoắt, bộ pháp linh hoạt, chân mạnh mẽ, khiến Trần Trường Hoa đầu óc nặng chịch dần dần có chút luống cuống tay chân.
Đột nhiên áp sát, Quý Lan lấy mũi chân phải đá ra, đá hướng xương ống chân của Trần Trường Hoa, Trần Trường Hoa đã chậm nửa nhịp, giống như không phản ứng lại được.
Nhưng ngay ở lúc Quý Lan đá trúng xương ống chân của hắn, hai tay hắn chợt bắt lấy, ấn ở đầu vai đối thủ, cơ thịt trên mặt bởi đau đớn mà vặn vẹo, thân thể không ngã về phía sau, lại đè về phía trước!
Trên tay dùng sức, thân thể áp sát, Trần Trường Hoa liều mạng bị thương, muốn giở lại trò cũ, mang Quý Lan cũng ấn ngã xuống đất, thủ thắng ở lĩnh vực sở trường.
Trong lòng Quý Lan rùng mình, hai chân bay lên, giống như cái kéo, kẹp chặt thân trên Trần Trường Hoa, nương lực lượng bị ngã xuống, hai chân dùng sức, cũng mang đối thủ ném ra ngoài.
Phốc!
Hai người đều ngã xuống đất, đều bị ngã thất điên bát đảo.
Quý Lan dùng chiêu Cá Chép Quẫy Đuôi đứng lên, thừa dịp cơ hội đầu Trần Trường Hoa vốn đã mê muội, giành trước áp sát, tay phải bóp chặt yết hầu đối phương.
“Quý Lan, thắng!” Trọng tài lời ít mà ý nhiều nói.
Trần Trường Hoa chậm rãi đứng lên, lắc lắc đầu, bước chân phập phù đi xuống, khi sát qua bên người Lý Mậu ra sân thứ ba, cúi đầu nói: “Cô ta bị tôi vật ngã rất nặng, tiêu hao cũng rất lớn, bình tĩnh một chút không thành vấn đề.”
Ánh mắt Lý Mậu nhìn chằm chằm phía trước, khẽ gật đầu, ý bảo tự mình biết, trong toàn bộ quá trình, hắn chưa nhìn Trần Trường Hoa, hơi tỏ ra khô khan, bên tai là tiếng trợ uy “Lý Mậu cố lên”.
“Phù, thực mạo hiểm, nhưng Quý Lan không còn sức gì.” Quách Thanh ở trên ghế nói với Lâm Hoa, trên mặt ý mừng rõ ràng.
Lâu Thành cũng cho rằng như vậy, đáng tiếc Nghiêm Chiêu Kha cần tổ chức việc dẫn dắt hò hét, không có thời gian mở di động lên QQ, không thể trao đổi, khó có thể chia sẻ.
Hắn nhìn trên đài, âm thầm khuyến khích Lý Mậu sư huynh, nhưng nhìn một chút, sắc mặt hơi thay đổi, bởi vì thân thể Lý Mậu đang run run rõ ràng.
Trong khoảnh khắc, một câu lúc trước Lý Mậu từng nói chiếu vào trong đầu hắn:
“... Ài, anh lại không được rồi, tham gia thi đấu quyết định phẩm cấp nghiệp dư cũng khẩn trương tới mức thân thể có chút phát run, may mà gặp được vài đối thủ hoặc quá yếu, hoặc so với anh còn khẩn trương hơn.”
Móa, Lý Mậu sư huynh sẽ không là khẩn trương quá độ chứ?
Lâu Thành nhìn ra được, Quý Lan đối diện Lý Mậu cũng không phải người mù, cũng phát hiện trạng thái khác thường của đối thủ, lúc này ngầm nghiến hàm răng, làm ra thử lớn mật nhất, bỏ qua du đấu sở trường, chủ động tiến công!
Không thể cho hắn cơ hội bình phục bình tĩnh!
Bước lên, đá nghiêng!
Đối mặt Quý Lan tiến công, trong đầu Lý Mậu một mảng hỗn độn, không biết mình nên làm cái gì, cũng không biết mình vì sao sẽ lâm vào trạng thái như vậy.
Không thể cô phụ mọi người chờ mong...
Không thể cô phụ Thi giáo luyện coi trọng...
Không thể cô phụ bọn Lâm Khuyết cố gắng...
Nghĩ đến càng nhiều, càng hỗn loạn, hò hét “Lý Mậu cố lên” càng khiến hắn áp lực cực lớn, tâm linh gần như trống rỗng.
Thân thể theo bản năng nâng tay, làm ra tư thế đón đỡ, nhưng đã chậm một nhịp, bị Quý Lan đá một cước vào ngực, đá hắn nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau.
Ngực đau đớn, Lý Mậu khôi phục tri giác, như là về tới thời điểm luyện tập, nhưng, đòn đá của Quý Lan một vòng theo một vòng, thừa cơ hội hắn không đứng vững, một cước một cước lại một cước.
Bốp bốp bốp!
Lý Mậu liên tục trúng đòn đá, tuy có đón đỡ, cũng hầu như bị đá bay lên, từng bước một lui tới bên cạnh lôi đài, ngã xuống.
Không khí nhiệt liệt dâng trào trong sân vận động võ đạo lập tức đọng lại, như là hạ đến điểm đóng băng, rõ ràng đã lấy được chìa khóa thắng lợi, chiếm ưu thế tuyệt đối, vì sao không đến một phút đồng hồ, kết quả đã bị nghịch chuyển?
Lâm Khuyết không biết đứng lên từ khi nào, hai tay gắt gao nắm đấm, Trần Trường Hoa vẻ mặt mờ mịt, hoài nghi mình còn chưa tỉnh lại, chỉ là mộng đẹp vừa rồi biến thành ác mộng.
Lâu Thành ngơ ngác nhìn, trong đầu chỉ có một ý niệm quanh quẩn:
“Thi đấu võ đạo năm nay cứ như vậy kết thúc rồi? Đơn giản đến mức không chân thực như vậy kết thúc rồi? Mọi người hai tháng qua gian nan khắc khổ, dốc hết tâm huyết cứ như vậy kết thúc rồi?”
Đây là thi đấu võ đạo, người thắng tiếp nhận toàn bộ vinh dự cùng hò hét, người thất bại bị người ta quên đi.
Trên khán đài, Nghiêm Chiêu Kha lẳng lặng đứng, hốc mắt đã đỏ lên, cô là như thế, Lâm Hoa là như thế, Quách Thanh là như thế, ở đây toàn bộ nữ sinh cùng bộ phận nam sinh đại học Tùng Thành cũng là như thế.
Chưa từng trải qua sắp thành lại bại, thì không thể hiểu được loại đau khổ cùng bi thương này.
Chỗ ngồi của học viện Quan Nam, đám người Cổ Nhạc tựa như chưa phản ứng lại, thật lâu sau mới giơ lên hai tay, phát ra tiếng hoan hô, tràn ngập may mắn nghĩ mà sợ.
Đờ đẫn giúp giám sát thu thập xong tàn cục, Lâu Thành về tới phòng thay quần áo, vừa bước vào, đã cảm nhận được sự trầm mặc cực đoan áp lực.
Lâm Khuyết xưa nay lạnh nhạt để trần nửa thân trên, ngồi ở trên băng ghế kim loại, dùng áo nền trắng viền đen gắt gao bọc cái đầu lại, chôn ở trước ngực, do hai tay chống đỡ, không lộ ra chút khe hở nào, lặng lẽ giống như tượng đá. Trần Trường Hoa đứng ở góc, tay phải chảy máu tươi, trước mặt là cửa ngăn tủ lõm xuống, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rít gào khe khẽ “Tại sao có thể như vậy” “Tại sao có thể như vậy”.