Dong binh đoàn Lâm Phong này do hai người sáng lập, một người là Lâm đại nhân, người còn lại là Phong gia nàng Phong đại nhân. Nhưng hai người này vừa sáng lập thì không biết chạy đi đâu mất, giao lại cho một người tính nhiệm rồi phủi tay bỏ đi.
Hai người này chỉ là lãnh đạo trên danh nghĩa, người được họ giao cho trọng trách luôn cẩn trọng nghiêm túc phát triển binh đoàn. Mỗi trăm năm các hậu nhân của người được giao trọng trách luôn ngóng chờ người của hai nhà sáng lập đến đây, nhưng bao năm trôi qua dần dần vào quên lãng. Đến trăm năm sau khi Lâm Phong gặp nạn chuẩn bị tan rã thì có một người tên là Phong Lãnh, nói là con cháu của Phong gia xuất hiện giúp Lâm Phong vượt qua hoạn nạn xong lại biệt tích, đó là chuyện của 20 năm trước.
Hạ Cẩn Duệ nói cha nàng năm đó chỉ mới 17 tuổi, hắn nói chỉ đến làm nhiệm vụ của tổ tiên sau khi hoàn thành thì giao lại cho ông, giống như hai người kia. Phủi bỏ trách nhiệm đi biệt tích, Cẩn Duệ luôn ngóng chở ông quay lại chỉ là sự việc lại lặp lại. Chốc lát đã trôi qua 20 năm, Lâm Phong lại lâm nguy thì nàng bất ngờ xuất hiện.
Dù mọi người đều coi và gọi Hạ Cẩn Duệ là đoàn trưởng, nhưng trong lòng ông, trưởng đoàn phải là người có huyết mạch của người sáng lập, không có hai vị đại nhân kia thì sao có dong binh đoàn Lâm Phong chứ? không có cha nàng năm đó Lâm phong làm gì còn tồn tại?
Mỗi thế hệ đoàn trưởng đều dốc sức tìm huyết mạch của hai người đại nhân chỉ là hành tung của họ đều mơ hồ. Đến 20 năm trước xuất hiện hậu nhân của Phong gia, chỉ là sao một đêm cứu giúp lại biệt tăm y như hai vị đại nhân năm đó.
Hạ Cẩn Duệ không ngờ 20 năm sau,ông lại gặp được hậu nhân của Phong Lãnh đại nhân, có vui sướng nhưng cũng có chút luyến tiếc. Dù sao ông cũng đã làm đoàn trưởng 20 năm giao ra có chút đau lòng, dù biết đây không phải vị trí của mình, nhưng gắn bó bao lâu ông đã xem nơi này như gia đình mình.
Phong Vũ nghe xong, đã hiểu hết mọi chuyện, cười tươi nhìn ông nói:
" Hạ đoàn trưởng đừng gọi ta như vậy, tuy nói tổ tiên Phong gia là một trong hai nhà sáng lập nhưng họ chỉ là trên danh nghĩa, còn cha ta chỉ góp chút ít coi như phụ giúp thôi, công lao lớn nhất chính là Hạ đoàn trưởng, là người dẫn dắt dong binh đoàn Lâm Phong phát triển."
Phong Vũ dùng gương mặt yêu nghiệt nhưng còn non nớt nói với sự trầm ổn thành thục mà lạnh nhạt khiến Hạ Cẩn Duệ có chút giận mình kinh hãi. Hắn có chút khâm phục nàng, tuổi còn nhỏ nhưng hiểu chuyện, tâm tính bình tỉnh ăn nói sắc bén, lời nàng nói làm ông cảm động nhiều năm vất vả không bị phủ nhận khiến ông cảm thấy vui mừng.
Phong Vũ thở dài, nhìnHạ Cẩn Duệ cũng biết ông là người có trách nhiệm luôn cẩn trọng trông coi dong binh đoàn Lâm Phong này, dù nàng bị nâng lên thành tiểu thư nhưng vị trí đoàn trưởng này vẫn là Hạ Cẩn Duệ, nàng không rảnh mà gánh lấy, nàng còn nhiều việc phải làm không thể ở một nơi quá lâu.
"Hạ đoàn trưởng, ta tới chỗ này không phải vì cái chức vị này chỉ là tiện đường đi qua, ta muốn đến Bạch Hổ quốc nên đi qua Sơn Cát là đường ngắn nhất mới vô tình gặp Lưu Duật thôi, ông cũng đừng nghĩ nhiều"
Lưu Duật nghe vậy cười hắc hắc, cảm thấy khâm phục cách nghĩ của Phong Vũ, dù Lâm Phong hiện nay thực lực suy giảm nhưng không thể coi thường. Nếu đổi là người khác, sao có thể thờ ơ với cái chức vị này chứ?
"Tiểu thư đừng nói như vậy, người là người của Lâm Phong, điểm này không thể thay đổi"Hạ Cẩn Duệ hiểu ý nàng, Phong Vũ quang minh lỗi lạc đánh vào lòng người, người Phong gia quả nhiên là người tốt.
"Được rồi bỏ qua đi"
"Tiểu thư người muốn đến Bạch Hổ quốc làm gì? mà cha người đâu?" Hạ Cẩn Duệ tò mò hỏi, để một hài tử đẹp như vậy đi chu du khắp nơi họ không sợ sao.
"Ta đến có chuyện, lúc 5 tuổi ta đã đi lịch luyện đến đây đã 2 năm nên không biết" Phong Vũ chậm rãi nói, nàng biết họ là người tốt chỉ là một số chuyện họ không nên biết, mà nàng nói cũng không sai từ 5 tuổi nàng chỉ sống ở trong rừng rồi luyện tập thì có khác gì lịch luyện.
"Lịch luyện!!!...2 năm...vậy hiện tại tiểu thư mấy tuổi?" Lưu Duật kinh ngạc trợn to cả mắt.
"Đã 7 tuổi" Phong Vũ thờ ơ nhìn hai người
"7...7...7 tuổi sao!!" như cùng hẹn cả hai đều thốt lên, ánh mắt kinh hoảng nhìn nàng, chỉ mới 7 tuổi mà đã tự lập như vậy sao, cách nói chuyện của nàng quá trưởng thành đi, mới 5 tuổi đã đi lịch luyện này thì quá biến thái đi.
"Bỏ qua đi, mà ta đã nghe Duật ca nói trận đấu mấy ngày trước, cũng biết có chuyện gì, vì muốn Lâm Phong bị thua cuộc thi này" Phong Vũ nhanh chóng đánh trống sang việc khác.
Hạ Cẩn Duệ nghe xong cũng bất đắc dĩ lắc dĩ nở nụ cười, dong binh đoàn Lâm Phong vẫn trong sạch trong cái thế giới lính đánh thuê dơ bẩn này, họ luôn đi theo con đường mà hai vị đại nhân đã nói, duy trì chính nghĩa. Tự nhiên lại trở thành cái đinh trong mắt kẻ khác.
"Lực lượng tinh nhuệ bị tổn hại, người mới lại không đủ thực lực, lại kiếp nạn, kiếp nạn.." Hạ Cẩn Duệ thấy có chút nghi hoặc, lần Lâm Phong gặp nạn người Phong gia đã xuất hiện, lần này vô tình tiểu thư lại xuất hiện có quá trùng hợp hay không, chỉ là nàng..còn quá nhỏ!
Phong Vũ cong khóe miệng bật cười, Lưu Duật cũng cười theo, Hạ Cẩn Duệ nhìn nhìn hai người " Ta biết người là lục cấp, nhưng vẫn không đủ.."
Lưu Duật lại cười lớn" Đoàn trưởng, tiểu thư không phải chiến sĩ, nàng là ma pháp sư lục cấp"
"Cái gì? ngươi nói...nói ma pháp sư lục cấp?"Hạ Cẩn Duệ không tin được mở hai mắt nhìn Phong Vũ.
Phong Vũ khẽ cong khóe miệng nói một câu khiến cả Lưu Duật cũng cứng miệng không thể cười, không tin trợn hai mắt nhìn nàng
"Ta có nói ta là ma pháp sư lục cấp sao?"
"Vậy..tiểu thư người..người cấp mấy??" Lưu Duật lắp bắp nhìn nàng.
"Ngươi đoán xem!" Phong Vũ cười tươi nhìn hai người đang hóa đá kia, khiến nàng có chút nhớ đến ca ca và cha nuôi.
"Chẳng lẽ thất cấp ma pháp sư??" Lưu Duật không tin nói
Phong Vũ khẽ bật cười,, nàng yếu đến vậy sao? dù thống lĩnh là ngưỡng cửa nhiều người không thể chạm tới mong cầu nhưng với Phong Vũ vẫn chưa đủ.
"Có lẽ ta mạnh hơn những gì hai người tưởng "
Nghe câu nói của nàng, cả hai người ánh mắt khâm phục cùng kinh hãi nhìn nàng. Tuy không biết nàng cấp mấy nhưng nghe cách nàng nói chuyện thì thấp nhất là lục cấp. Nàng là tu luyện từ trong bụng mẹ sao? Hạ Cẩn Duệ giống như cảm thấy tương lai u ám liền biến thành quang minh sáng lạng vô cùng.
Ma pháp sư lục cấp có thể mạnh hơn chiến sĩ cùng cấp, ma pháp sư lục cấp tinh thông ma pháp thì có thể chọi ngang với chiến sĩ thất cấp! Ma pháp sư dù thân thể gầy yếu, nhưng họ có ma pháp cường đại, chỉ cần không bị tiếp cận ở cự ly gần trước mặt ma pháp sư chỉ có hai chữ:Thua cuộc!!
Hạ Cẩn Duệ tính toán, lần này trên đại hội nhất định sẽ có binh đoàn 2 sao khiêu chiến, binh đoàn 2 sao chỉ sợ ngay cả chiến sĩ lục cấp cũng không có chứ đừng nói thất cấp! như thế là họ chắc chắn bảo vệ được bậc 3 sao rồi.
Như hiểu ý nghĩ của ông, Phong Vũ nhàn nhạt nói một câu khiếnHạ Cẩn Duệ sửng sốt
"Không, bảo vệ 3 sao chưa đủ, chúng ta sẽ khiêu chiến với dong binh đoàn mà đã từng chặn đường giết Lưu Duật huynh, binh đoàn đó tên gì"
"Tiểu thư là dong binh đoàn Ma Âm"Lưu Duật nhanh chóng trả lời, nếu lúc đó không có tiểu thư cứu chỉ sợ hiện tại hắn đã chầu trời rồi.
"Khiêu chiến 4 sao....Ma Âm?"Hạ Cẩn Duệ kinh hãi nhìn nàng
"Đoàn trưởng, người đừng sợ, tiểu thư nói khiêu chiến thì ta liền khiêu chiến sợ gì chứ??" Lưu Duật vỗ mạnh vai Hạ Cẩn Duệ khiến ông giật mình.
"Tiểu thư tuy người thực lực cao nhưng khiêu chiến bốn sao...có quá mức miễn cưỡng không?" Hạ Cẩn Duệ cũng không phải lo Phong Vũ không thành công mà là sợ nàng bị tổn thương gì thì không tốt.
Nghe câu nói của Hạ Cẩn Duệ, bọn ma thú của nàng và Tạp Vân Phi liếc mắt xem thường, miễn cưỡng sao? ai ở trong cái công hội này đủ khả năng đả thương tiểu quái vật chứ? muốn đấu thắng nha đầu này hiện tại chỉ có cấp tôn giả thôi, cấp quân chủ vẫn chưa biết được. Mà mấy cái dong binh đoàn có sao, chỉ sợ mạnh nhất cũng chỉ cửu cấp sơ kỳ chứ đừng nói ngang cấp nàng.
"Ha ha, đoàn trưởng ngươi sao vậy? có tiểu thư ở đây chúng ta sợ cái gì!!" Lưu Duật biết sợ lo lắng của Hạ Cẩn Duệ, chỉ là nụ cười xinh đẹp của Phong Vũ chứa sức mạnh rất lớn, cho hắn tự tin mạnh mẽ, có Phong Vũ, có tiểu thư thì có gì bọn họ phải sợ chứ!!~
"Được,tất cả nghe tiểu thư an bài" Hạ Cẩn Duệ cũng bị lung lay, sôi trào nhiệt huyết, trận đấu vừa rồi khiến hắn nản lòng nản chí, nghĩ đến bậc 3 sao còn chưa giữ được nhưng bậy giờ không chỉ giữ bậc 3 sao mà còn khiêu chiến cả 4 sao! Hạ Cẩn Duệ nhìn Phong Vũ, đều là do tiểu thư đã đến, Lâm Phong xem ra lại thay đổi vận mệnh lần nữa rồi, tiểu thư là người làm ý chí mọi người tăng cao khôi phục lại dong binh đoàn Lâm Phong, là người lãnh đạo hoàn toàn xứng đáng!
Cửa bị gõ nhẹ "cốc cốc" khiến cả ba người đang bàn chuyện thì quay sang nhìn cửa "Phụ thân là con"
Hạ Cẩn Duệ biết là con trai mình dù không muốn nhưng cũng ra mở cửa.
"Phụ thân" Hạ Tử Minh cúi đầu nói, ánh mắt thoáng lướt qua Phong Vũ rồi xấu hổ thu lại "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"Hạ Cẩn Duệ nghiêm mặt hỏi.
Hạ Tử Minh năm nay cũng đã 14 tuổi, thiên phú cũng không tệ, 14 tuổi tứ cấp, mặc dù không tính là gì trong toàn dong binh đoàn nhưng cũng coi như hơn các bạn đồng trang lứa, hắn còn một muội muội nhỏ hơn 2 tuổi, năm nay mới 12 tuổi nhưng là tam cấp tên Hạ Nhiên luôn đi theo Lưu Duật để học hỏi còn hắn thì theo cha.
Hạ gia nhận dong binh này cũng không dưới trăm năm, đến đời Hạ Cẩn Duệ cũng đã vài chục, đoàn trưởng là phụ thân hắn, nói trắng ra dong binh đoàn này là của Hạ gia hắn!
Nhưng hôm nay lại đâu ra xuất hiện một tiểu thư, dù đẹp như tiên nữ thì sao? cướp vị trí của phụ thân hắn thì không được! Hạ Tử Minh tức giận càng không để nàng vào mắt, một nữ hài nhỏ tuổi hơn mình nhưng thực lực lại cao hơn, nếu để nàng vào vị trí kia thì hắn sao có thể ngóc đầu lên nổi.
Huống hồ vị trí này tương lai là của hắn, hắn cũng rất ghen tỵ khi thực lực nàng trên hắn tận hai cấp {thật ra là chênh lệch rất xa a~ =v=}
"Phụ thân mấy ngày nữa phải báo danh, lần này chúng ta sẽ không khiêu chiến 4 sao đúng không" Hạ Tử Minh thấp giọng hỏi
"Không vẫn như cũ, khiêu chiến 4 sao"Hạ Cẩn Duệ nghiêm túc nói khiến hắn không suy nghĩ đã phản bác, tuy còn nhỏ tuổi nhưng hắn từ nhỏ đã ở đây, đã trưởng thành hơn so với độ tuổi thật rất nhiều "^^ bằng Vũ tỷ không"
"Phụ thân!! chúng ta còn không chắc có giữ nổi bậc 3 sao hay không mà đi khiêu chiến 4 sao" Hắn có chút gấp gáp nói, ánh mắt không tự giác nhìn về phía Phong Vũ, phụ thân luôn cẩn trọng không bao giờ mạo hiểm như thế, nhất định là tiểu nha đầu kia xúi dục rồi.
"Minh nhi, việc này ta đã quyết, lui ra đi" Hạ Cẩn Duệ thản nhiên nói, có chút nhức đầu vì Hạ Tử Minh, đứa nhỏ này từ nhỏ có phải ông quá nuông chiều hay không, nó không rõ thân phân của mình sao.
"Vâng....." Hạ Tử Minh cúi đầu lui ra ngoài, chẳng qua ánh mắt giận dữ liếc qua Phong Vũ.
Phong Vũ đương nhiên biết cái suy nghĩ của hắn, khẽ cong khóe miệng kinh thường. Nàng đây cần cái chức đoàn trưởng này sao? không rảnh a~, nàng thà đi chu du khắp nơi, ngắm những cảnh đẹp hay chiến đấu với ma thú còn vui hơn ngồi cái vị trí đó, chỉ là nàng đã đạt tới cái cảnh giới này rồi nên tất nhiên không tranh chấp với hắn, chỉ là một tên ngốc thôi!